"Lợi hại, thì ra công pháp chiến đấu lại mạnh như vậy, sau này có cơ hội mình cũng phải luyện mấy cái mới được."
Thấy đối phương lợi hại như vậy, Mộc Dương không những không sự, trái lại trực tiếp xông lên.
Dù sao, hắn hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề phòng ngự, chỉ để ý tấn công mà thôi.
Đối phương cũng kinh hãi, không nhịn được nói ra một câu: "Má nó! Mới vừa rồi hắn ăn cái gì vậy? Hiệu quả tốt như vậy?"
Lực phòng ngự của Mộc Dương cao khác thường, đã sớm nghe nói tiểu tử này có thủ đoạn kỳ quái, quả thật như vậy.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, rõ ràng Mộc Dương này vừa mới trở thành Linh Vũ giả không lâu, Linh Thể nhất trọng rác rưởi, sao có thể có năng lực coi thường công kích của Linh Thể tứ trọng?
Nhưng, sự thật chính là như vậy, Mộc Dương đánh từng quyền ra ngoài, quyền phong mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người.
Thậm chí, trong linh lực của Mộc Dương còn có sấm sét, mỗi lần đối quyền với hắn, người hầu đều cảm thấy cánh tay tê dại.
Người hầu vừa đối quyền với Mộc Dương vừa lùi lại phía sau.
Đến chỗ nào đó, gã bỗng nhiên cúi người xuống, chân quét ngang một đường!
Mộc Dương theo bản năng nhảy lên, vừa vặn tránh khỏi.
Sau đó, Mộc Dương thuận thế đá ra một đá, vừa vặn đá trúng vào mặt đối phương, trực tiếp đá cho gã bay ra ba mét.
Người hầu bị đau, lộn mấy vòng, lúc này mới gắng gượng đứng lên, bỗng nhiên cảm giác, phía dưới chợt lạnh!
Chẳng biết lúc nào Mộc Dương đã xuất hiện sau lưng gã, hung hăng đá vào giữa hai chân gã!
"Ha ha, lão tử không có công pháp, nhưng bàn về chơi âm chiêu, ta có thể làm tổ tông của ngươi!"
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị làm thịt vang tận trời xanh.
Không ít người xem cuộc chiến cũng run rẩy theo, nhìn cũng rất đau nha.
Sắc mặt người hầu tái như gan heo, che lại chỗ không thể miêu tả kia, vừa lăn lộn trên đất vừa kêu rên.
Nơi đó bị Mộc Dương đá một đá, chắc là bị hư rồi.
Đứng một bên Tần Vân nổi cơn giận dữ, vốn y thấy được hành động của Mộc Dương, nhưng lấy tốc độ của y cũng không kịp cứu.
Người hầu này, dù gì cũng lớn lên cùng y, lại bị Mộc Dương khinh dễ như vậy, đây chính là đang khiêu chiến với y!
"Ngươi chết chắc!"
Tần Vân nổi giận gầm lên một cái, lấy tốc độ khủng bố lướt tới chỗ Mộc Dương, nắm tay kia của y ngưng tụ linh lực, làm cho Mộc Dương cảm thấy kinh hãi.
Hai người cách nhau mười mét, nhưng Mộc Dương cảm giác được, lực lượng của y giống như cuồng phong loạn vũ vậy, thổi cho mặt hắn đau nhức.
Mộc Dương không kịp suy nghĩ nhiều, lấy tốc độ của Tần Vân, hắn khẳng định không tránh khỏi, biện pháp duy nhất chính là cứng rắn chống lại.
Vì vậy, hắn ăn một hơi năm miếng khoai tây chiên, trên người lại thêm năm tầng lá chắn bảo vệ.
Bành! Bành!...
Sáu tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ lá chắn bảo vệ đều đã bể nát!
Mộc Dương trực tiếp bị lực lượng cường đại đánh trúng, bị đánh bay ra mười mấy mét.
Nhưng phần lớn lực lượng đã bị lá chắn bảo vệ chặn lại, vì vậy Mộc Dương không bị tổn thương gì.
"Hô, cũng may có lá chắn bảo vệ, nếu không sợ rằng mình trực tiếp chết rồi, tên này thật trâu bò. Đã ăn khoai tây chiên rồi, mà vẫn mạnh như vậy."
Lần đầu tiên Mộc Dương cảm giác được, lực lượng của hắn lại chêch lệch to lớn với người khác như vậy.
Cho dù có đủ loại đồ thần kỳ, cũng hoàn toàn không bù được loại chêch lệch này.
Mắt thấy, Tần Vân đã vọt tới lần nữa.
Mộc Dương miễn cưỡng đứng dậy, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
"Cẩu ca, có biện pháp gì không? Nếu không hôm nay ta phải chết ở chỗ này rồi."
Bên trong không gian giao dịch, Cẩu ca gấp đến độ chạy lung tung khắp nơi: "Ta thì có biện pháp gì, ta lại không thể ra bên ngoài được, đã nói cậu sớm tu luyện đi nhưng cậu không nghe, lần này xong rồi."
Cẩu ra vô cùng buồn rầu, sao nó lại có một chủ nhân không có chí tiến thủ như vậy.
Nó vừa mới sinh ra không được mấy ngày, còn chưa thấy được thế giới này, còn chưa gặp được chó cái nào, sống ngắn như vậy, nó còn chưa sống đủ đâu.
Nhưng, vốn Mộc Dương đang bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, bỗng nhiên hắn cười lên một tiếng, vận may thật tốt, ông trời không tuyệt đường sống của con người.
Bởi vì có một bóng người, chắn ở trước mặt hắn.
Thậm chí, một chưởng đánh lui Tần Vân!
"Thiếu thành chủ, đa tạ."
Không sai, người tới chính là Trần Lệnh Phong!
Được xem là đệ nhất thiên tài của thành Hưng Nguyên này!
"Đại ca, đã làm huynh sợ hãi rồi, chuyện còn lại giao cho ta."
Trần Lệnh Phong cười với Mộc Dương, làm cho Mộc Dương sửng sốt một chút.
"Đại ca? Ta?" Mộc Dương không nhớ rõ, lúc nào thì hắn thu một tiểu đệ như vậy?
Trần Lệnh Phong tiến lên một bước, đứng song song với Tần Vân: "Tần Vân, ngươi nghe kỹ cho ta, nơi này thuộc sự bảo vệ của phủ thành chủ, Mộc Dương là huynh đệ của ta, thức thời thì nhanh cút, đừng ép ta ra tay. Tất nhiên, nếu như ngươi muốn nằm dưỡng thương nửa tháng, ta cũng không ngại đánh một trận với ngươi."
Ánh mắt Tần Vân trở nên âm trầm không nói gì, trái lại Tần Lương Tài lại bắt đầu nói lời ngông cuồng: "Ngươi cho rằng mình là đối thủ của anh trai ta sao! Anh, làm thịt hắn đi!"
"Im miệng!" Tần Vân cau mày, rống lên với Tần Lương Tài.
Tiếng rống này làm cho Tần Lương Tài cũng cảm thấy bối rối, anh ruột của gã đi giúp người ngoài?
Tần Vân hất tay áo một cái, cả giận nói: "Trần Lệnh Phong, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, đừng xen vào việc của người khác."
Trần Lệnh Phong nghe vậy lại cười, "Ngươi bị điếc à? Không nghe vừa rồi ta nói gì sao? Mộc Dương là huynh đệ của ta! Ta không tìm ngươi gây rắc rối đã không tệ rồi, ba hơi thở, cút!"
"Hừ!"
Làm cho Tần Lương Tài không nghĩ đến chính là, đại ca luôn luôn kiêu ngạo của gã, lại chỉ hừ một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi!
"Không phải chứ, đại ca?"
"Câm cái miệng heo lại, đi!"
"Hả?" Trần Lương Tài theo bản năng nhìn Mộc Dương một cái, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đây là chuyện gì xảy ra?
Một bên Mộc Dương cũng đang nhìn chuyện xảy ra, nói thầm một câu thoải mái.
Thì ra Trần Lệnh Phong mạnh như vậy, tùy tiện nói một câu, liền làm cho Tần Vân hận không thể giết chết hắn sợ đến như vậy.
Mà trong lòng Mộc Dương, cũng dần dần sinh ra khác vọng với lực lượng cường đại.
Trái lại cũng không vì cái gì khác chỉ là cảm thấy, thật giống như có thể dùng để giả trang.