• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nguyên Trì vỗ cái ót của con trai mình, nói:"Con cho rằng chỉ cần ở bên trong Phủ, con liền có thể tiến bộ sao? Bộ con không phát hiện bản thân đã tới bình cảnh rồi hả? Con cần phải đi trải nghiệm cuộc sống, từ trong cuộc sống đạt được cảm ngộ, từ đó mới có thể đột phá. Đây cũng là một phần trong quá trình rèn luyện của con."

Trần Lệnh Phong sững sờ, khó trách hiểu quả tu luyện gần đây của hắn ta quá ít.

Hóa ra cha đã sớm biết rõ mọi thứ.

Lúc này, Bạch Lệ lại nhìn về phía Mộc Dương, nói:"Ta thấy bên trong cơ thể của cậu có luồng điện đang lưu động, có phải cậu đang tu luyện công pháp đặc thù nào đó không?"

Mộc Dương trả lời:"Đúng vậy, ta đang dùng Lôi Diễm Tinh để tôi luyện thân thể."

"..."

Nhưng khiến Mộc Dương không ngờ tới, ba người bọn họ thế lại há hốc mồm nhìn hắn.

"Ể, sao vậy?"

Trần Nguyên Trì lắc đầu, cẩn thận hỏi lại:"Cái đó, ta muốn xác nhận lại lần nữa, cậu nói cậu dùng Lôi Diễm Tinh để tôi luyện thân thể?"

Khuôn mặt Mộc Dương tràn đầy nét nghi ngờ, đáp:"À, đúng vậy, sao thế?"

Trần Nguyên Trì lập tức hít vào một ngụm khí lạnh:"Lợi hại, ta chỉ nghe nói đến Lôi Diễm Tinh có thể dùng để chế tạo Linh khí, thế nhưng lại chưa từng nghe nói đến việc nó có tác dụng rèn luyện thân thể, bỏi vì nó quá khó để dung hợp, cho nên thể chất của người thường căn bản không chống cự nổi. Xem ra cậu mới là người có thiên phí tu luyện kinh người. Không biết sư phụ của cậu là cao nhân phương nào?"

Lời này khiến cho Mộc Dương càng thêm bối rối, rất khó dung hợp?

Hắn chỉ dùng một đêm là đã thành công, hắn dựa theo pháp quyết để tu luyện, cho nên hắn đâu có thấy nó khó?

"Chẳng lẽ là vì Lôi Diễm chiến thể?" Mộc Dương thầm nghĩ.

Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng này.

Dù sao thì thân thể của hắn cũng có hơi đặc thù.

"Ặc, Thành chủ quá khen rồi, ta chỉ là một con gà mù tu luyện chơi mà thôi."

Trần Lệnh Phong nhếch miệng cười:"Cha, con nói cho cha biết, thân phận của Mộc Dương không hề tầm thường đâu, huynh ấy là..."

"Khụ khụ.."

Hắn ta còn chưa nói xong thì đã bị tiếng ho của Mộc Dương đánh gãy.

Nhìn thấy ánh mắt của Mộc Dương, Trần Lệnh Phong mới chợt nhớ ra việc Cốc Chủ bảo hắn ta giữ bí mật!

Con ngươi của Trần Lệnh Phong khẽ đảo, sau đó tiếp tục nói:"Nói tóm lại, không hề đơn giản."

Biểu hiện khác thường của hai người đều đã bị Trần Nguyên Trì nhìn thấy, trong lòng ông cũng đã hiểu đôi chút.

Từ nhỏ đến lớn, con trai của ông chưa từng phục tùng ai, lần này lại cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ, từ đó có thể thấy, cậu Mộc Dương này không chỉ có bản lĩnh mà còn có bối cảnh mạnh mẽ.

Thân là Thành chủ, chút bản lĩnh ấy đương nhiên phải có.

Trần Nguyên Trì lập tức cười, nói:"Nếu đã như vậy, chắc hẳn Mộc Dương đang rất cần đến Lôi Diễm Tinh đúng không? Vừa hay trong Phủ của ta cũng có rất nhiều, thế nhưng cũng không có dùng đến, không bằng đem chúng tặng cho cậu."

Mộc Dương nghe vậy, cảm tình lập tức dâng lên, như thế thì hắn không cần phải tự mình đi kiếm Lôi Diễm Tinh nữa.

"Được."

Hắn cũng không từ chối, thậm chí còn có chút không chờ được, điều này khiến Trần Nguyên Trì có chút sững sờ, "Ta cho rằng cậu sẽ từ chối."

"Ha ha ha."

Bên trong phòng truyền ra từng trận cười vang.

Mộc Dương ở lại Phủ Thành chủ cho đến gần tối, sau đó mới cùng với Trần Lệnh Phong rời khỏi Phủ Thành chủ.

Thậm chí hắn còn được cho phép sau này có thể tùy ý ra vào Phủ.

Thật không uổng công ngày hôm nay đi một chuyến.

Thẳng đến khi tiễn Mộc Dương đến cửa hàng của hắn, Trần Lệnh Phong mới dừng lại.

"Lão đại, tuy đã nói nhất nhiều lần rồi, thế nhưng ta vẫn muốn nói một câu, cảm ơn huynh về ân cứu mạng của ngày hôm nay."

Vẻ mặt hắn ta rất nghiêm túc, có thể thấy hắn ta đang rất thật lòng.

Thế nhưng Mộc Dương cũng không muốn bầu không khí trở nên quá nghiêm túc cho nên bèn cười to:"Ha ha, mau trở về đi, sáng sớm mai phải đến đây làm việc nữa đó, đừng có mà ngủ nướng."

Trần Lệnh Phong biết Mộc Dương đã nghe vào, điều này chứng tỏ hắn đã chấp nhận lời cảm ơn của hắn ta.

Thế là hắn ta liền vui vẻ nói một câu:"Được, ngày mai gặp, ta nhất định sẽ tới đúng giờ."

Sau khi nói lời tạm biệt xong, bóng của hắn ta liền mất hút trong màn đêm tối.

"Thành chủ thật hào phóng, tặng ta nhiều đồ đến vậy, số tiền này có thể dùng trong một thời gian dài lận đó, cho dù là tu luyện, cũng có thể tu luyện trong một thời gian dài. Điều quan trọng nhất, đó là còn có cả mấy miếng Lôi Diễm Tinh nữa."

Mộc Dương đoán chừng nhiêu đây đủ để hắn tu luyện hết Linh Thể Cảnh, cuối cùng cũng không cần vì Lôi Diễm Tinh mà lo lắng nữa.

Hôm nay dùng một viên Ibuprofen đổi lấy sự xem trọng của Thành chủ, đúng là kiếm được một món hời lớn.

Sau này có Thành chủ bảo hộ, để hắn xem còn có ai dám đến tìm hắn gây sự nữa không.

Đùa à, Thiếu thành chủ đều phải đến làm chân chạy vặt cho hắn nữa đó!

Sau khi đắc ý xong, hắn lại bắt đầu quá trinh tu luyện khô khan.

...

Đêm khuya, một bóng lưng khoát áo bào màu trắng đi vào Đa Bảo Các.

Ở trên lầu cao nhất, Phúc gia đã ở đó đợi một lúc lâu.

"Dược Đại Sư, ngài đã đến."

"Phúc gia còn chưa đi nghỉ à."

Tên mập rót một chén nước cho Dược Đại Sư, nói:"Nửa đêm Đại Sư đến thăm, không biết có việc gì muốn dạy bảo?"

Dược Đại Sư uống một ngụm nước trà, xem ra tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

"Có chút việc muốn hỏi ngươi, ngươi có biết Mộc Dương không?"

Phúc gia cười:"Biết, mấy ngày trước hắn có đến đập phá Đa Bảo Các của ta, sau đó lại mở một cửa hàng tên là cửa hàng bán đồ của Mộc Dương, mất thứ đồ trên tay hắn rất kì quái, que cay mới ngài dùng lúc trước, chính là vật lấy từ tay hắn đó. Chỉ là tên nhóc đó rất thân với Trần Lệnh Phong, cho nên ta cũng không tiện giáo huấn hắn."

Dược Đại Sư gật đầu:"Ừ, lần này ta đến đây là có việc muốn nhờ ngươi, trên tay hắn có một loại thần dược, ta rất có hứng thú với nó, ngươi hãy lấy nó về đây cho ta, không cần biết là dùng thủ đoạn gì."

Phó gia nghi ngờ:"Thần dược? Ta chưa từng nghe nói đến nó mà?"

Dược Đại Sư nhìn gã, sau đó đặt chén trà xuống, từ từ đi xuống lầu, chỉ để lại một câu:"Thần dược có thể chữa bệnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK