Mộc Dương xấu hổ nhìn về phía Trần Lệnh Phong đang đứng ở phía sau, nói:"Thiếu thành chủ, huynh hãy đi về trước đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Thế nhưng Trần Lệnh Phong sao dám bỏ đi chứ, hắn ta thấp thỏm ngẩn đầu lên nhìn lén Cốc Chủ.
Cốc Chủ cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói một câu:"Các người về trước đi. Chuyện của ngày hôm nay không được phép để lộ ra bên ngoài."
"Vâng vâng vâng, nhất định sẽ giữ kín bí mật, vậy... xin cáo từ."
Lúc này, Trần Lệnh Phong mới vội vã mang theo thuộc hạ rời đi.
Trong lòng hắn ta cảm thấy rất may mắn, thầm khen ngợi bản thân lúc trước đã làm ra quyết định đúng đắn.
Ai có thể ngờ tới việc, một tên tiểu tử có bộ dạng tầm thường lại là vị hôn phu của nữ thần trong lòng vô số người cơ chứ?
Là Cốc Chủ đó, ai mà ngờ được cơ chứ.
"Hì hì, đám Đa Bảo Các ngu xuẩn, bọn chúng hẳn vẫn chưa biết bản thân đã chọc vào người như thế nào đi, ha ha, mình kiếm được một món lời lớn rồi."
Hắn ta vô cùng cao hứng, chỉ bằng một suy nghĩ trong chốc lát mà đã leo lên được ngọn núi lớn như vậy rồi, sau này nếu như muốn đi vào Lạc Nguyệt Cốc, chuyện đó còn không phải dễ như trở lòng bàn tay sao?
Mà ở trước cửa cửa hàng, Mộc Dương u rũ cúi đầu nhìn Cốc Chủ, nói một câu:"Vào nhà ngồi rồi nói tiếp."
"Hừ." Cốc chủ trợn mắt xem thường, sau đó đi vào bên trong cửa hàng.
Sau khi Mộc Dương đã đóng kĩ hết các cửa lại, hắn mới nói:"Ta nói này đại Cốc Chủ, lúc này cô đến tìm ta để làm chi vậy hả? Không phải ta đã nói rồi sao? Ta cần có thời gian để đi tìm dược liệu."
Ánh mắt lạnh nhạt của Cốc Chủ ngước lên nhìn hắn, dường như chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã đủ lấy mạng của Mộc Dương:"Ta nghe nói gần đây ngươi đang làm ra một số thứ đồ mới có thể chữa thương?"
Mộc Dương kinh ngạc, ngay lập tức nghĩ ngay đến cái gì đó, sau đó liền gật đầu, việc này tạm thời không cần phải giấu diếm.
"Vậy thì được rồi, mau đi cùng với ta. Bây giờ lập tức đi về trị thương cho cha của ta." Cốc Chủ nói, cô rất để tâm đến việc này, nếu không phải vì cha của mình thì cô ta cũng sẽ không hạ mình mà đi đến những chỗ như thế này.
Nhưng Mộc Dương lại lắc đầu, nói:"Không được, bây giờ ta vẫn chưa thể quay về được, các vị thuốc vẫn còn quá non, chưa trưởng thành; thứ hai, ở đây ta vẫn còn có chút việc chưa xử lí xong, tạm thời không thể rời khỏi đây được."
Cốc Chủ mím môi, suy nghĩ một lát, sau đó nói:"Ta cho ngươi thời gian một tháng, một tháng sau nhất định phải quay về Lạc Nguyệt Cốc."
Mộc Dương thở dài, nói một cách bất đắc dĩ:"Thôi được, vậy thì cứ một tháng đi, ta sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ, ta đi đây. Chỉ cần tìm được những vị thuốc mà người cần thôi, những thứ khác ta đều đã chuẩn bị xong hết rồi."
Sau khi Cốc Chủ nói xong thì liền đi ra cửa.
Mộc Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, toét miệng cười:" Hì hì, vợ không để lại vài thiếp thân để bảo vệ cho ta sao?"
Ai biết được, Cốc Chủ thế mà lại quay đầu lại nhìn hắn, trợn mắt lên, nói:"Nhàm chán."
Sau đó, dưới chân Cốc Chủ nhúng nhẹ một cái, vèo một tiếng bay lên trời cao!
Dưới ánh trăng, quần áo bị gió thổi tung bay giống như tiên nữ, bay về phương xa!
Nếu như để người dân trong thành nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ bị dọa cho hết hồn.
Bay lên trời, đây là bản lĩnh mà chỉ có người trong truyền thuyết mới có thể làm được!
Nhưng cũng khó trách, dù sao thì sự tồn tại của Cốc Chủ đối với người bình thường mà nói, cũng chả khác gì Thần cả!
Nhìn bóng người đẹp đã đi xa, Mộc Dương lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại.
Mộc Dương ngồi trên mép giường thở dài, suy nghĩ trôi dạt lên chín tầng mây...
Hắn có một bí mật mà tất cả mọi người trên thế giới này đều không biết, đó chính là linh hồn của hắn vốn không thuộc về thế giới này. Mà là đến từ một nơi có tên gọi là Trái Đất.
Hắn gọi cuộc sống ở nơi đó là kiếp trước của mình.
Kiếp trước, hắn là một nhân viên bán hàng ở trong siêu thị, sống một cuộc sống bình thường như bất cứ ai, hắn luôn ước rằng mình có thể xoay người nghịch tập, lấy được bạch phú mỹ về làm vợ.
Sau đó có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến hắn mất đi ý thức, đợi khi hắn tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang chiếm cứ thân xác của kẻ tên Mộc Dương này.
Sau khi Mộc Dương sắp xếp lại kí ức, cuối cùng hắn cũng nhận ra bản thân đã xuyên không rồi!
Cái thân thể này đầy rẫy bệnh tật, chủ nhân cũ của cơ thể này vốn đi đến Lạc Nguyệt Cốc để xin thuốc chữa bệnh.
Ai ngờ khi hắn đến đây thì lại vừa lúc cha của Lạc Nguyệt Cốc Chủ mắc phải một căn bệnh kì lạ, trên dưới tông môn đều rất lộn xộn, căn bản không có ai để ý đến hắn cả.
Vì để bảo toàn tính mạng, hắn liều chết đi vào phòng của Lạc Nguyệt Cốc Chủ!
Chỉ tiếc Cốc Chủ đã làm việc vất vả mấy ngày liên tiếp, cho nên đã ngủ thật say, cho đến khi hắn chết cũng không có đánh thức được Cốc Chủ dậy.
Linh hồn của Mộc Dương cũng thuận theo đó mà bám vào cơ thể của hắn.
Lúc hắn tỉnh dậy thì phát hiện quần áo của bản thân rất lộn xộn, người thì đang nằm bò bên cạnh mép giường mềm mại, mà trên giường thì lại đang có một vị tuyệt thế mỹ nhân đang ngủ!
Hắn xin thề với lòng rằng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào đẹp đến như vậy.
Vị Cốc Chủ kia thế mà lại trẻ đến thế, thậm chí nhìn có vẻ còn chưa đến mười lăm mười sáu tuổi.
Vì không muốn để vị Cốc Chủ xinh đẹp kia hiểu lầm, cho nên hắn đã len lén đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn vừa mở cửa ra, ở bên ngoài cửa thế mà lại có hai nha hoàn đang bưng thuốc đứng đó, có vẻ như đang định đi vào.
Sau khi người đó phát ra tiếng thét chói tai, Cốc Chủ cũng liền thức dậy, cuối cùng hắn vẫn không tránh được việc bị cô gái xinh đẹp kia hiểu lầm.
Mộc Dương vĩnh viễn không quên được ngày đó hắn đã bị đánh thảm đến mức nào.