• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Dương lười nói nhảm với gã, hắn cầm lấy chiếc hộp và tảng đá, sau đó bỏ chúng vào không gian giao dịch, rồi chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng lại bị những hạ nhân kia chặn lại.

"Cút, đừng có chặn đường của ông đay."

Mộc Dương tức giận nói, hôm nay vốn dĩ rất vui, thế nhưng cứ có vài tên không có mắt đến phá hư tâm trạng của hắn.

Tần Lương Tài đi đến trước mặt Mộc Dương, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm:"Hôm nay nếu như ngươi không giao Lôi Diễm Tinh.. á!"

Gã còn chưa nói xong, Mộc Dương đã đánh một quyền lên mặt gã.

Khi Mộc Dương bị cản lại, hắn cũng đã ăn một chiếc que cay, kẻ ác không nói nhiều, dùng nắm đấm là xong chuyện.

Ai muốn nghe con heo mập kia nói lời vô ích chứ?

Tần Lương Tài ôm lấy lỗ mũi đang chảy máu, nước mắt cũng sắp chảy ra, đây đúng là đang tạo phản mà, ở bên trong thành Hưng Nguyên này, có ai dám đánh gã đâu chứ? Gã đường đường là công tử của Thánh Hỏa Luyện Kim Hội, đã bao giờ gã phải chịu nỗi nhục như thế này đâu?

Gã vừa nức nở vừa rống lên:"Đánh cho ta! Đánh cho ta!"

Sau đó liền vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Mãi đến mười lăm phút sau, Mộc Dương phủi phủi bụi trên người xuống.

Xong chuyện hắn liền phất tay áo rời đi, ẩn dấu đi công và danh.

Tần Lương Tài đã sớm ngã nhào xuống đất, khóc đến mức kêu cha gọi mẹ.

Hai cha con Khả Tâm nhìn bóng dáng của Mộc Dương, trợn mắt hốc mồm.

"Cha, anh ấy thật lợi hại, anh ấy vậy mà dám đánh Tần Lương Tài."

Tuy rằng nhìn qua có chút bạo lực, thế nhưng trong lòng lại rất sảng khoái.

Cha của Khả Tâm gật đầu, dường như có điều suy nghĩ, "Sau này sợ rằng cậu ta sẽ gặp phiền phức, nhưng cái cậu ta vừa ăn kia, hình như là que cay mà mấy ngày nay được lan truyền thì phải."

...

Bên trong cửa hàng bán đồ, Mộc Dương ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay cầm Lôi Diễm Tinh, một tay cầm <Lôi Diễm chiến thể>, trước khi tu luyện, hắn cần phải xác nhận một chút.

Lúc này, Cẩu ca nói:"Này, sau này đừng có tùy tiện ở trước mặt mọi người nhét đồ vật vào đây."

Nghe giọng nói của Cẩu ca, dường như rất nghiêm túc.

Mộc Dương nghi ngờ hỏi:"Tại sao?"

"Nói nhảm! Cậu nghĩ chỗ này là Lạc Nguyệt Cốc à! Cậu nghĩ rằng ai cũng có túi trữ vật hết sao? Cậu không có sức mạnh, lỡ như bị cao thủ để mắt tới, cho rằng cậu có túi trữ vật, vậy chẳng phải cậu sẽ bị người giết chết sau đó bị cướp bảo vật hay sao? Ở trong thành nhỏ gần biên cương này, túi trữ vật còn quý hơn cả que cay của cậu đó."

Việc này Mộc Dương quả thật chưa từng nghĩ đến, hắn lại than thêm một câu lòng người thật hiểm ác.

Vẫn là an ninh trật tự ở Trái Đất tốt, không có ai dám giở trò trộm cắp giữa ban ngày.

"Được, ta biết rồi, ta tu luyện còn không được sao, tranh thủ nâng cao thực lực để bảo vệ bản thân."

Trên đại lục Linh Vũ, con đường tu luyện đều nằm trong một bộ sách võ thuật.

Đó đều là những tinh hoa và kinh nghiệm của các tiền bối đi trước đúc kết lại.

Cảnh giới tu luyện thứ nhất chính là luyện thể, cường hóa thân thể, còn được gọi là Linh Thể Cảnh, tổng cộng có chín tầng.

Trong thiên hạ có rất nhiều cách luyện thể, thể nhưng người dùng Lôi Diễm Tinh thể tôi luyện quả thật không nhiều.

Mộc Dương dựa theo lời trong sách viết, nhắm mắt lại, mổ miệng nuốt Lôi Diễm Tinh vào.

Giây phút đó, hắn cảm giác cổ họng đau đớn giống như bị đốt cháy.

Loại đau đớn đó bắt đầu từ miệng kéo dài đến dạ dày, sau đó xuyên qua toàn thân.

Kèm theo đó là một cảm giác tê dại như bị điện giật.

"Trời mẹ! Cái này y như bị điện giật vậy, mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, không dừng lại được, Cẩu ca, thế này là thế nào!"

Mộc Dương chưa từng tu luyện qua, lúc này hắn bắt đầu hối hận rồi.

Cẩu ca ở bên trong không gian giao dịch cười như điên:"Ha ha, mau dựa theo pháp quyết mà tu luyện đi, nếu không cậu sẽ đi đời nhà ma đó, mau nhìn đi, dòng điện đang chạy về phía tiểu đệ đệ của cậu kìa!"

"Mẹ kiếp! Đừng có chạy đến đó chứ!"

Cả người Mộc Dương run lên, hắn không muốn chết đâu, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, nhất định phải kiên trì đến cùng.

Mộc Dương cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó ngoan ngoãn dựa theo pháp quyết, thử điều khiển sức mạnh táo bạo của Lỗi Diễm Thể.

"Này! Đúng thật là có tác dụng này!"

Chỉ cần công pháp được vận chuyển, cảm giác đau đớn trên người cũng được giảm bớt đôi phần.

Hơn nữa bởi vì sức mạnh không ngừng di chuyển ở bên trong cơ thể, dường như thể chất cũng đang dần được nâng lên.

Mộc Dương nếm được ngon ngọt, lập tức dừng lại không tu luyện nữa, nhưng khi vừa ngừng tu luyện, cảm giác đau đớn kia lại lần nữa tràn ngập cả người.

Quả thật đau đến mức khiến hắn nhe răng trợn mắt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Thậm chí hắn còn có chút hối hận, bản thân cần gì phải chịu tội như vậy chứ.

Mãi đến tận mờ sáng, khi vệt nắng đầu tiên từ ngoài cửa sổ tiến vào, lúc này Mộc Dương mới mở hai mắt ra.

"Phù, một đêm không ngủ, thế mà lại không buồn ngủ tẹo nào, thức đêm một lúc thoải mái một lúc, thức cả đêm sướng cả đêm."

Lúc này Mộc Dương đã xảy ra biến hóa về chất.

Cơ thể cũng mạnh mẽ hơn, cơ bắp cũng rõ ràng hơn rất nhiều, quan trọng nhất chính là thân thể đã dung hòa một mảnh Lôi Diễm Tinh, cho nên trong cơ thể dường như đang có một vài tia sét đang chạy loạn, rất bá đạo.

 Cả người cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, hai đời cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Đây chính là tầng thứ nhất của Linh Thể Cảnh!

"Sau khi trở thành Linh Vũ Giả, có thể dành dụm linh khí ở bên trong cơ thể, sau đó chuyển hóa nó thành linh lực, đây chính là thế giới của Võ giả, bây giờ nếu như có thêm que cay, ta sẽ còn lợi hại hơn nữa."

Hắn đột nhiên cảm thấy, dường như tu luyện cũng rất không tồi.

"Nên mở cửa bán hàng rồi."

Kinh doanh ngày thứ ba, rất nhanh đã có khách đến mua, hắn còn chưa bày hàng ra nữa.

Chẳng qua khi hắn và Cẩu ca đang nói chuyện với nhau, thì đột nhiên phát hiện bên trong cửa hàng lại có thêm một chiếc tủ nữa mở ra.

Cẩu ca nói, bởi vì Mộc Dương đã bước vào tầng thứ nhất của Linh Thể, trở thành Linh Vũ Giả, cho nên vật phẩm trong cửa hàng cũng được mở khóa.

Mộc Dương tò mò nhìn sang, chỉ thấy Cẩu ca lấy từ trong đó ra mấy viên có màu trắng đỏ xen nhau.

Mộc Dương trợn to hai mắt, dở khóc dở cười nói:"Trời mẹ, đây chẳng phải là mấy viên Ibuprofen sao!"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK