• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần mở khóa này khác hẳn với lúc mở khóa Vạn Y Thái Huyền Đan, ánh mắt Cẩu ca bất đắc dĩ nhìn Mộc Dương.

"Cậu lại đang nghĩ bậy bạ gì đó, cái thứ này... thôi được rồi, nó có tên là hộp phát nhạc."

Mộc Dương kinh ngạc!

Lần này đến cả tên mà hệ thống cũng lười đổi.

"Nó có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ có thể phát ra nhạc thôi sao?"

Cẩu ca ung dung đẩy đẩy Âm hưởng hai cái, nói:"Chính xác mà nói, tên đầy đủ của nó là hộp phát nhạc đa chức năng, nó dùng để phóng to lời lời, ngoài ra... còn có thể phát nhạc."

"..." Mộc Dương cạn lời, nghe có vẻ chả khác gì với hộp phát nhạc ở Trái Đất hết.

Như vậy chứng tỏ thứ đồ này chả có tác dụng gì?

"Vậy ta còn cần nó để làm cái gì? Dùng nó để quảng cáo cửa hàng của ta?"

Lần mở khóa này lại mở trúng phế phẩm!

Cẩu ca trợn mắt, nói:"Gấp cái gì, ta còn chưa nói xong mà, công dụng lớn nhất của nó chính là phát ra BGM của riêng cậu, nhưng đó cũng không phải là một bản nhạc bình thường, bản nhạc đó có thể giúp cậu gia tăng tố chất cơ thể, giúp cậu tăng sức mạnh đến mức mạnh nhất!"

Mộc Dương càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, âm nhạc có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ? Sao nghe có vẻ giống như đang nói khoát vậy nhỉ.

Vậy có nghĩa là trong BGM của hắn, kẻ nào cũng không thể đánh thắng hắn?

"Ta không tin, để ta thử đi."

Mộc Dương cầm hộp nhạc lên cẩn thận quan sát, dường như nó chả khác gì với hộp nhạc trong ấn tượng của hắn cả.

"Làm sao để mở đây?"

Cẩu ca nói:"Cậu phải để nó nhận chủ trước đã, nhỏ một giọt máu lên đó đi."

Mộc Dương đưa ngón tay trỏ ra, sau đó dùng linh lực trong cơ thể ép ra một giọt máu, nhỏ lên hộp phát nhạc.

Đinh!

Một âm thanh máy móc vang lên.

Cũng vào lúc đó, Mộc Dương cảm nhận được một loại cảm giác rất kì quái, giống như hắn và hộp phát nhạc và hợp thành một thể, về phần làm sao để sử dụng nó, lúc này hắn cũng đã biết rõ.

"Thật thần kì, tử chức năng khuyết đại âm thanh."

Mộc Dương chỉ dùng một ý niệm trong đầu, chức năng âm hưởng lập tức phát ra.

"Kiểm tra."

Kiểm tra--kiểm tra--kiểm tra--kiểm-

Âm thanh truyền đi thật xa, vang lại những tiếng hồi âm đứt đoạn.

Thế nhưng âm thanh có chút lớn, suýt nữa thì làm thủng màn nhĩ của hắn.

Thế nhưng khi dùng lại rất tiện lợi, giống như nó trực tiếp liên kết với miệng Mộc Dương vậy, không cần hắn mở miệng, chỉ cần dùng ý niệm để ra lệnh là nó sẽ tự động phát ra âm thanh.

Thậm chí Mộc Dương còn có thể dùng ý niệm để không chế độ to nhỏ của âm thanh.

"Thử phát BGM dành riêng cho ta."

Thế nhưng lúc này ý niệm vừa động, hộp phát nhạc lại chẳng có động tĩnh gì.

Mặc cho Mộc Dương chọt cỡ nào, nó cũng không phát ra âm thanh nào nữa.

"Thế này là thế nào? Bị ta chơi hỏng rồi à?"

Cẩu ca nói:"Khuyết điểm duy nhất của cái thứ này chính là phải dùng Linh Thạch để kích hoạt, một viên Linh Thạch trung phẩm chỉ có thể duy trì từ 2 đến 3 giây."

"..."

Một viên Linh Thạch trung phẩm chỉ có thể duy trì từ 2 đến 3 giây?!

Mộc Dương thật muốn chửi mẹ nó, đó chẳng phải là đốt tiền sao?

Vậy chẳng phải một viên Linh Thạch thượng phẩm cũng chỉ có thể duy trì được hơn ba phút?

Như thế còn không đủ để nghe hết một bài nhạc.

Cái thứ này cũng thật hố cha quá đi.

"Xem ra sau này có thể không dùng liền không dùng, tiền kiếm về cũng không phải để đốt chơi."

Nhưng hiện tại tài chính của hắn rất đầy đủ, cho nên hắn liền thỏa mãn chút tò mò của mình.

Thế là hắn móc ra một viên Linh Thạch thượng phẩm, đặt lên trên hộp phát nhạc, Linh Thạch thế mà lại từ từ dung hợp vào bên trong hộp.

Sau đó hộp phát nhạc lại lần nữa phát ra âm thanh chuyển động.

"Phát BGM thuộc về ta!"

Hộp phát nhạc bỗng nhiên rung lên hai cái, sau đó âm nhạc từ trong truyền ra.

"Ha ha ha ha ha đánh không lại ta chứ gì? Hết cách rồi, ta vẫn luôn mạnh như thế đấy, ha ha ha ha ha đuổi không kịp ta chứ gì? La lá là la lá là la, ha ha ha ha ha bị ta đánh bại rồi, tất cả đều lên hết đi, ta chả có sợ ai đâu!"

...

Sắc mặt Mộc Dương gần như biến đen!

Đây chính là BGM của riêng hắn? Mất dạy đến như vậy?

Lúc đánh nhau với người khác mà phát ra cái âm thanh này, sợ rằng sẽ bị cười chết đi? Có lúng túng hay không chứ?

Tuy mắng thì mắng vậy, thế nhưng Mộc Dương lại thật sự cảm nhận được sức mạnh đang sục sôi bên trong cơ thể mình, tố chất các phương diện bên trong cơ thể đều đang tăng lên mãnh liệt.

Tuy rằng không biến thái như que cay, thế nhưng nó chú trọng độ toàn diện, thậm chí ngay cả các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Năng lực nhận biết và khống chế đối với không gian xung quanh cũng được tăng lên một cấp!

Mãi cho đến ba phút sau, âm nhạc dừng phát, loại cảm giác này mới dần rút đi, mọi thứ trở về như cũ.

"Cũng không tệ lắm, so với ta nghĩ còn tốt hơn."

Cẩu ca lại bắt đầu ăn thức ăn cho chó, tiện thể nói một câu:"Để ta nhắc cậu trước, vật này không thể làm mới mỗi ngày được đâu, bên trong cửa hàng cũng chỉ có duy nhất một cái thôi, làm mất thì coi như xong, dùng cho cẩn thận đấy."

Mộc Dương gật đầu, thứ đồ tốt như thế này nhất định phải giữ lại dùng!

Hắn mới không ngốc mà bán nó đi đâu.

"Đúng rồi, Trần Lệnh Phong đi đâu rồi, mới sáng ra mà đã không thấy bóng dáng đâu rồi."

Sắp đến giờ mở cửa bán đồ rồi, Trần Lệnh Phong lại không có ở trong phòng.

Chỉ là cách vách lại truyền đến một trận tạp âm.

Mộc Dương vội vã đi ra nhìn thử.

Chỉ thấy ở cách vách, mọi thứ đều đã bố trí xong, Trần Lệnh Phong thì đang đứng ở đó chỉ huy.

"Lão đại, huynh đến rồi à, huynh mau nhìn xem, có vừa ý không? Hôm nay chúng ta có thể khai trương rồi!"

Mộc Dương nhìn vào, ngay cả bảng hiệu cũng đã làm xong, cửa hàng trang phục của Mộc Dương!

Vô cùng tương xứng với cửa hàng đồ ăn của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK