• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu tiền cho bạn, trước giờ Mộc Dương chưa từng hối hận.

Huống hồ trong những giây phút quan trọng, Cẩu ca vẫn luôn rất đáng tin.

Mộc Dương tò mò hỏi:"Phải rồi Cẩu ca, có phải ngươi chỉ có thể ở trong không gian thôi không, cả đời cũng không thể ra ngoài."

"Cũng không phải, chỉ cần ta hoàn thành xong bước tiến hóa thứ nhất thì sẽ có thể đi ra ngoài."

Mộc Dương nhớ lại lúc trước nó cũng đã từng nói qua về chuyện tiến hóa, dường như còn nói nó từng là Thần thú.

"Vậy làm thế nào mới có thể tiến hóa?"

"Cái đó còn phải xem cậu à! Chỉ cần cậu tu luyện đủ, hệ thống cửa hàng đồ ăn được nâng cấp, ta cũng sẽ tiến hóa theo, nhưng cụ thể sẽ tiến hóa đến mức độ nào, cái đó ta cũng không biết được."

Hóa ra là như vậy, vậy thì sau này lại có thêm một động lực nữa để thúc đẩy việc tu luyện của Mộc Dương rồi.

Ở trong không gian cả ngày, nhất định là rất nhàm chán, Mộc Dương muốn để Cẩu ca đi ra ngoài, cùng hắn chơi đùa ở thế giới này.

Vui vẻ cần có người để chia sẻ, sau khi đi đến đại lục Linh Vũ này, Cẩu ca chính là người bạn thân thiết nhất của hắn.

Ngay lúc Mộc Dương và Cẩu ca đang nói chuyện với nhau, khi đi ngang qua một ngôi nhà, bỗng nhiên nhìn thấy một bà cụ ở bên cạnh đột nhiên ngã rầm xuống đất.

"Đỡ hay không đỡ?" Vấn đề này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

"Khụ! Mình đang nghĩ gì vậy chứ, đây cũng không phải là Trái Đất, thiệt tình."

Mộc Dương bị suy nghĩ củ mình chọc cười, ở đại lục Linh Vũ này, dường như hắn không cần phải lo lắng đến vấn đề đó.

Thế là hắn liền bước lên trước vài bước, đỡ bà cụ kia đứng dậy.

"Bà à, ngài đi đường cẩn thận chút chứ."

"Ai da, lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không còn lanh lẹ nữa, ha ha ha, cảm ơn cậu nhóc nhé."

Nghe được lời khen, Mộc Dương lập tức vui vẻ, làm việc tốt quả nhiên sẽ khiến người ta có cảm giác thành tựu.

Mộc Dương âm thầm gật đầu, đây mới là dân phong chất phác chứ.

Nhìn thấy nụ cười hiền lành của bà cụ, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng đột nhiên!

Một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu!

Ánh mắt vốn dĩ hiền lành của của cụ kia trong nháy mắt trở nên tàn nhẫn!

Bản năng của Mộc Dương nói cho hắn biết, có nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm!

Hắn chỉ có thể đẩy bà cụ kia ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để lùi về phía sau.

Thế nhưng từ trong thân thể yếu ớt của bà cụ kia thế mà lại bắn ra sức mạnh kinh người.

Một con dao găm lập tức xuất hiện trong tay mụ ta!

Mộc Dương lập tức hiểu ra, đây căn bản không phải là một bà cụ đi đứng không tiện, mà là một sát thủ! Một sát thủ!

Thậm chí hắn còn không kịp trốn.

Mụ già trong nháy mắt bộc phát ra khí thế, thậm chí Mộc Dương còn cảm giác được mụ ta còn lợi hại hơn cả Thành chủ!

Nhưng Thành chủ là cao thủ số một của thành Hưng Nguyên đó!

Mụ già này, rốt cuộc là cao nhân phương nào?

Con dao găm kia trong nháy mắt đã đánh tới, lần đầu tiên Mộc Dương cảm thấy cái chết cách bản thân gần đến vậy.

Hắn không trốn được, bởi vì hắn hoàn toàn không có sức lực để chạy trốn.

"Phải kết thúc rồi sao?"

Suy nghĩ tuyệt vọng bao trùm đầu óc của hắn.

Keng!

Đúng vào lúc này, âm thanh thanh thúy do kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Dao găm dường như chưa đâm vào người hắn, cảm giác bị đè ép cũng dần biến mất.

Chỉ thấy có một thanh kiếm đang ngăn dao găm lại!

Sau đó, một cánh tay nắm lấy bả vai Mộc Dương, rồi kéo ra phía sau.

Lúc này Mộc Dương mới thoát khỏi nguy hiểm.

Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, phát hiện có một thiếu niên áo tím đang đứng chắn trước mặt hắn.

Ở sau lưng cậu, có một chữ "Thất" được viết bằng màu trắng.

Mộc Dương kêu lên:"Tiểu Thất!"

Hóa ra Tiểu Thất vẫn luôn đi theo hắn, bảo vệ hắn!

Sự việc của ngày hôm nay đã uy hiếp nghiêm trọng đến đến sự an toàn của Mộc Dương.

Dưới tình huống khẩn cấp, vị cao thủ thần bí này cuối cùng cũng xuất hiện.

Mộc Dương cảm thấy không ổn, đây là tìm đường sống trong chỗ chết đó!

"Đứng yên đó, đừng chuyển động."

Tiểu Thất quay đầu lại cảnh cáo Mộc Dương một câu, sau đó bay lên phía trước, đánh nhau với mụ già kia!

Mộc Dương cười chế nhạo:"Hừ, còn kiêu ngạo hơn cả mình nữa."

Tốc độ của hai người rất nhanh, thậm chí Mộc Dương còn không nhìn thấy rõ được bóng của hai người họ, chỉ nghe được tiếng đinh tai nhức óc do vũ khí gây ra.

Thế nhưng Tiểu Thất kia đúng là lợi hại, khoảng hơn một tiếng sau, dường như mụ già kia đã rơi vào thế hạ phong, vội vã bỏ chạy ra phía xa.

"Mộc Dương! Bọn ta sẽ không bỏ cuộc đâu! Ngươi cứ rửa sạch cổ mà chờ chết đi!"

Mà Tiểu Thất cũng quay về đứng bên cạnh Mộc Dương, trên người có thêm mấy vết thương, sâu đến mức nhìn thấy xương trắng!

Mộc Dương phẫn nộ, hét lên với mụ già đã chạy ra xa:"Đồ lão bất tử, ta nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi!"

Hôm nay rõ ràng có lòng tốt giúp người, thế nhưng suýt nữa thì phải bỏ mạng.

Đây rõ ràng là đang tiêu phí lòng tốt của hắn, hắn có thể không tức sao?

Hắn vội vàng lấy ra một que cay vị gà, đưa đến trước mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất cũng không hỏi nhiều, lập tức mở miệng ăn vào, nguyên khí trong nháy mắt đã hồi phục lại, vết thương cũng đang dùng một tốc độ chóng mặt mà khép lại.

"Ngươi vẫn luôn đi theo giám thị ta đấy à? Cho nên cũng hiểu rõ những đồ vật của ta?"

"Ừ, nhưng không phải là giám thị, mà là bảo vệ ở trong tối."

Tiểu Thất cứng miệng nói, thế nhưng Mộc Dương cũng không trách cậu.

Dù sao đi nữa thì hôm nay cậu cũng đã liều chết để cứu Mộc Dương một mạng.

Tuy rằng Mộc Dương không biết được quá trình chiến đấu có bao nhiêu nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần nhìn vết thương của Tiểu Thất thôi thì cũng đã đủ để đoán ra tám chín phần rồi.

Bởi vậy hắn cảm thấy rất biết ơn.

Thế nhưng một đám mây đen vẫn đang phủ vậy trên đỉnh đầu của hắn.

Rốt cuộc là ai đã phái ra sát thủ đáng sợ như vậy để đến ám sát hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK