Sau đó, con mắt ta dán vào đoàn soái ca hoàng tử đang tiến vào thỉnh an hoàng đế.
Một loạt thanh âm vang lên.
- Nhi thần Diệp Đông Doanh thỉnh an phụ hoàng! Phụ hoàng vạn phúc! Thỉnh an quý phi nương nương, nương nương thiên phúc!– Hiếu lễ nhu thuận là thanh âm của nhị hoàng tử.
- Nhi thần Diệp Phương Thành thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an quý phi nương nương! – Lễ tiết nhưng có chút lãnh đạm là thanh âm của ngũ hoàng tử.
- Nhi thần Diệp Thần Hi kính chúc phụ hoàng an khang, thiên tuế! – Thần Hi vừa thỉnh an hết câu, khẽ lướt mắt qua phía ta, trước khi lại cúi đầu xuống, dường như hắn có cố tình chớp mi mắt. – Nhi thần thỉnh an quý phi nương nương!
Tam vị hoàng tử hành lễ xong được hoàng đế cho đứng lên, cùng với tứ hoàng tử đứng đây vô tình tạo ra một dàn mỹ nam khuynh đảo thiên hạ. Ha ha, không ngờ lão phu quân của ta có thể sinh ra một đội hình đẹp như vậy, toàn là siêu cấp soái ca, mỗi người một vẻ.
Bỏ quan Hi Nhi và đại tinh tinh vì đã nhìn qua rồi, ta dán mắt trên người Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Nhị hoàng tử, hẳn là người lớn tuổi nhất đi, tuy nhiên hắn cũng không thể quá ba mươi, rất có phong thái cao quý chững chạc, cả người thoát ra một luồng khí dịu nhẹ ôn thuận như nước, dáng vẻ có phần giống như một cao nhân uyên bác, mắt sáng tựa tinh tú… Bộ y phục màu trầm mà hắn chọn quả nhiên rất hợp với phong thái của hắn, ta cảm tưởng người này chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng toát ra phong thái của hiền nhân quân tử, hi vọng tính cách của hắn cũng chính đạo như vậy. Ánh mắt của hắn giao với ánh mắt của ta, ta cảm thấy hắn đối với ta tỏ ra có chút kính, một chút nhường…
Ngũ hoàng tử thực sự khác người, để ý mà xem, đám hoàng tử này dù sao cũng mặc y bào thêu cầu kì, còn y lại chọn cho mình một màu trắng toát. Phải, y phục trắng, ngân quan, sợi dây lụa buộc tóc cho đến giày cũng màu trắng bạc. Y là tín đồ màu trắng?
Ta nhìn vào gương mặt của y, tự ngẩn ngơ vì thấy y cũng rất đẹp, có điều cái đẹp của hắn chính là kết tinh bởi băng tuyết ngàn năm. Gương mặt y vô cùng lãnh, giống như không có ngọn lửa để đốt lên cảm xúc…
Mắt màu xám tro, so với đôi mắt đen tuyền của Thần Hi, mắt nâu trầm của Khởi Minh mà mắt đen láy của Đông Doanh thì thực nhợt nhạt hơn, giống như bản thân y vậy…
U lãnh hoàng tử, biệt danh này rất hợp với y. Ta thầm nghĩ, nếu nửa đêm quay đầu nhìn thấy ngũ hoàng tử, người ta sẽ thất kinh tưởng nhìn thấy âm hồn. Ta tự nhận thấy mình ngồi cách y không quá xa nhưng lại không cảm nhận được sinh khí của y, thậm chí ta còn hồ đồ cho rằng người này không thở.
Ta nhìn Diệp Phương Thành quá nhiều, đến khi hoàng đế an bài chỗ ngồi cho các hắn, cái bóng trắng đó di động rời khỏi tầm mắt của ta, ta mới giật mình.
Mà như lúc ta nhìn y, đôi mắt như vô cảm của y vẫn trùng xuống như cũ, còn có không nhìn qua ta.
Ngồi gần ta nhất lúc này lại la yêu thần, hôm nay hắn cũng rất có phong thái, so với những ấn tượng của ta thì hắn càng có chất lãng tử hơn, y phục thiên thanh rất đẹp, cây bạch phiến trong tay cũng rất hợp, khi hắn phẩy quạt, một cành đào trên quạt cũng như vừa nở rộ, sắc hồng thắm dịu dàng… Nếu là hắn tự vẽ lên quạt thì ta thầm tán dương hắn một chút, bởi cành đào hắn vẽ rất có thần, ngay cả những nét điểm sinh động thành những cánh hoa rơi, ta cũng có thể hình dung trong tranh có gió, chính gió đã làm cánh anh đào lất phất bay…
Ta nhớ đến bông hoa hồng nở rộ trên tay cũng là kiệt tác của hắn. Hừ, nỗi bực dọc phiền muộn của ta…
Các hoàng tử cùng có mặt, lại thêm sự có mặt của ta, vô tình trở thành một cuộc sum họp gia đình nho nhỏ.
Có lẽ vì hôm nay lão hoàng đế rất cao hứng nên đã giữ lại tứ đại soái ca này. Nhưng thực ra thì không đơn giản là một cuộc sum họp gia đình, chính là lão có một dự định quan trọng.
Dùng xong một chung trà, lão hoàng đế nghiêm túc nhìn sang đám hoàng tử, cất giọng:
- Lão nhị, lão tứ, lão ngũ!
- Có nhi thần!
Phép tắc trong cung thật rườm rà, phụ hoàng vừa lên tiếng gọi, còn chưa biết là phân phó chuyện gì, đám hài nhi đã phải rời chỗ ngồi còn chưa ấm, quỳ xuống đất phục mệnh.
- Hoàng hậu đã mất, hôm nay có quý phi nương nương vừa tiến cung đây, coi như cũng trở thành người làm chứng cho trẫm…
Ồ, thì ra hoàng hậu đã mất, vậy người có địa vị cao nhất trên danh nghĩa ở hậu cung chính là quý phi ta đây, ô yeah! Ta vừa nghĩ trong lòng, vừa tiếp tục chú ý vào nội dung câu chuyện.
- Chúng nhi thần xin lĩnh ý…