Danh y kia trái lại tỏ ra vô cùng phấn kích, cười đểu nhìn y:
- Ô, ân công, tại sao mặt ngươi lại biểu hiện giống như kẻ làm chuyện xấu bị phát giác vậy? Có phải chính ngươi là tác giả của cái bụng này… – Hắn ta nhìn xuống cái bụng vẫn còn nhỏ của ta.
- Nàng mang thai… thật sao? – Diệp Phương Thành sốt sắng khẩn cấp hỏi.
- Không tin sao? – Mặt thần y đầy vả chắc chắn – Ngươi đợi mấy hôm nữa, nàng ta sẽ bị nghén, đợi thêm vài tháng nữa thì sẽ có một cặp trẻ thơ ra đời rồi!
Diệp Phương Thành nhìn ta, ta thì ngây ngốc, y thì hỗn loạn:
- Ta…ta…
- “ Ta làm phụ thân rồi!” chứ gì? – Danh y kia bồi thêm lời hộ, có lẽ hắn đã quá quen với phản ứng ban đầu ngạc nhiên chậm chạp của những kẻ mới hay tin được làm phụ thân.
Diệp Phương Thành biểu hiện phức tạp, giống như còn một nỗi khúc mắc khó có thể hóa giải trong lòng. Điều đó khiến cho Vô Nhân có chút suy tư, hắn cầm tay ta lên bắt mạch, xem tình hình bệnh trạng. Nghiền ngẫm một lúc, hắn thở dài nói:
- Quả nhiên cô nương này mất trí nhớ là do trúng phải một loại kì dược tên là Vong Ưu Tán, chiết xuất từ cỏ Vong Ưu, tương truyền loại cỏ này mọc ở Tây Vực, khi nuốt vào sẽ quên đi điều mà mình ưu phiền nhất, đau khổ nhất, quên sạch đi những thứ đó, đó cũng có thể là một quãng thời gian hay một con người, nếu uống nhiều hơn, có thể lâm vào tình trạng giống như cô nương này…
- Làm sao để giải? – Diệp Phương Thành nói – Bằng mọi giá ta phải khôi phục trí nhớ cho nàng.
- Vậy ngươi chấp nhận đánh đổi cái giá là hai đứa trẻ cốt nhục của mình sao? – Vô Tâm nheo mắt, nghiêm trọng nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Đúng vậy, cái này đã nuốt vào rất khó giải, không phải cao thủ y dược nào cũng có thể giải trừ, mà khi giải trừ, biện pháp đặc biệt trục xuất độc tính của cỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thể trạng cô gái này, chắc chắn sẽ không giữ được thai nhi… So với cốt nhục của mình, thì còn cái gì quan trọng hơn chứ? Kí ức của nàng thì sao? Tại sao ngươi phải cố chấp muốn lấy lại…
- Ta sợ một ngày nàng tự dưng khôi phục sẽ oán hận ta, rồi kết quả nàng vẫn là không lựa chọn ta… – Diệp Phương Thành lần đầu tiên bộc bạch.
Trong một khoảnh khắc, tất cả tranh đấu cùng bế tắc, tất cả suy nghĩ rối ren dày vò Diệp Phương Thành. Ta lúc đó hoàn toàn không hiểu được.
- Nhưng ta đã quyết định rồi! – Đột nhiên y bế xốc ta lên đứng dậy – Vô Nhân, cáo từ!
- Chúc các ngươi hạnh phúc! – Vô Nhân ngoái đầu theo nói.
…
…
Diệp Phương Thành này kì lạ, đưa ta đến đây cuối cùng không làm gì mà lại đưa ta về, y ôm ta rất chặt trong lòng, ôm ta đặt lên ngựa, cứ như vậy mà rời khỏi y xá cũ kĩ kia.
Ngựa phi không nhanh không chậm, y vẫn giữ chặt lấy ta như sợ ta rớt xuống, ta cảm thấy có chút kì lạ xen lẫn cảm giác khó thở, bèn ú ớ khe khẽ kháng nghị vài câu trong lòng y.
- Phương Thành… khó thở…
Y cúi xuống nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo chuyển sang tràn ngập nhu tình, còn có một niềm hân hoan vô biên:
- Gọi ta là phu quân!
- Hả… cái gì chứ? – Ta thực sự không tưởng tượng nổi, mới đây y còn ngăn cấm ta gọi bằng hai chữ đó, tại sao bây giờ lại…
Diệp Phương Thành kì quái, không những không buông lỏng ta, mà còn ép ta vào chặt hơn, y dúi đầu ta vào ngực mình, một lời kiên định nói:
- Cho dù có chuyện gì xảy ra… ta nhất định sẽ không buông nàng ra… nàng đã là của ta, Tiểu Ly…
Lời nói ấm áp đó vừa lọt vào tai đã thấy rất dịu êm, khiến cho cõi lòng người cũng phải xao động, mặc dù ta không hiểu được ý nghĩa, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra… Chỉ có thể biết, cảm giác được dựa vào lòng con người này, vẫn rất, rất dễ chịu, bình an đến mức muốn ỷ lại…