Vậy chuyện làm cho một Diệp Phương Thành quen giữ gương mặt băng lãnh phải khổ sở đến vậy… hẳn chỉ có thể là Tiểu Ly kia.
- Vô Nhân, sau khi nàng sinh ra hài tử, nếu dùng phương pháp giải trừ mê dược liệu có ảnh hưởng đến cơ thể?
Vô Nhân hiểu ý, thở dài đáp:
- Không sao, chỉ cần nàng không còn mang thai thì không đáng lo ngại. Có điều, ta nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, nàng nhớ lại hay không nhớ lại thì có ích gì? Nàng yêu ngươi hay không yêu ngươi, chẳng phải cũng đều không thể thay đổi mối ràng buộc giữa hai ngươi sao? Ta nghĩ nàng sẽ hoảng loạn, nhưng sẽ sớm chấp nhận thôi…
- Ta biết, nếu không giải mê dược thì cũng sẽ có một ngày nàng tự bình phục rồi nhớ ra… Nhưng hiện tại, nếu nàng khôi phục sớm, chí ít có thể chăm sóc tốt hơn cho bản thân… Nếu ta có mệnh hệ gì…
- Thì ta sẽ thay ngươi chiếu cố đến mẹ con nàng, thu nhận hai đứa hài nhi của ngươi làm đồ đệ, giáo dưỡng chúng… - Vô Nhân tiếp lời.
- Hảo bằng hữu.
- Đã là hảo bằng hữu, còn điều gì áy náy thì nói luôn ra… - Vô Nhân cảm thấy còn cái gì đó chưa thỏa đáng trong tâm sự của Diệp Phương Thành.
Diệp Phương Thành nhìn Vô Nhân, trong lòng cảm kích, tưởng như bình thản nói
- Nếu như nàng không thể chấp nhận được sự thật này, ta muốn ngươi một lần nữa xóa đi kí ức của nàng, để nàng tự do ra đi. Hai đứa trẻ đó vẫn nhờ ngươi…
- Hồ đồ! – Vô Nhân ngắt lời – Bản thân ngươi tự kỉ đến vậy sao, cho rằng những gì ngươi đã làm không khiến nàng cảm kích chút nào sao? Ngươi cho rằng nàng có thể vô tâm, tàn nhẫn không chấp nhận đứa con mình đã sinh ra sao? Nếu ông trời đã cố ý buộc ngươi với nàng, thì có nghĩa các người muốn chối bỏ cũng không được? Chỉ là duyên của các ngươi đến quá bất ngờ, quá li kì một chút thôi…
Vô Nhân trước là thẳng thắn, sau là động viên…
Đúng vậy, Tiểu Ly thực sự là một nhân duyên không ngờ tới trong cuộc đời y, có thể khiến y vì nàng mà thay đổi… Nếu đã vậy, y sẽ không buông tay nàng ra, cho dù một lần nữa đứng trước mặt nàng, sẽ bắt đầu lại từ đầu yêu thương, theo đuổi nàng…]