Ôm tiểu nam hài “khó tính” trong lòng, ta dùng chính hơi ấm của mình che chở bao bọc lấy nó, cũng giống như Diệp Phương Thành từng ủ ấm cho ta…
Haiz, đứa bé này không ngoan ngoãn dễ nuôi như muội muội của nó. Đứa bé gái đã ngủ ngon như mèo nhỏ trong nôi từ lâu…
Vô Nhân kia nói rằng hắn cũng biết xem một chút tướng số, hắn bảo rằng hai đứa bé này lớn lên đều xinh đẹp tài giỏi, có điều đứa bé trai rất cầu toàn, cho nên sống không được khoan thai như muội muội. Tuy nhiên nếu nó trở thành một đấng quân vương, sẽ là một vị vua lừng lẫy trong sử sách.
Làm vua ư? Nếu nó nắm trong tay thiên hạ, chẳng phải rất mệt mỏi sao? Ta chỉ muốn nhà ta bốn người cùng quy ẩn, bỏ lại tất cả phiền não, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến nữa…
Nhưng có lẽ không được rồi…
Ngày hôm đó thức tỉnh lại, ta lập tức hỏi Vô Nhân rằng Diệp Phương Thành đã đi đâu. Vô Nhân không còn giấu diếm ta, thẳng thắn bảo rằng, Diệp Phương Thành đi lấy thiên hạ.
Đi lấy thiên hạ? Lại là thiên hạ sao? Ban đầu ta rất hụt hẫng, vì ta cho rằng Diệp Phương Thành đã từng muốn từ bỏ, y không có cớ nào lại ham quyền lực, muốn nhảy vào vòng xoáy khốc liệt đó… Nhưng sau đó ta lại đau đớn nhận ra rằng…
Có lẽ giấc mơ trong rừng đó là sự thật, chỉ là lúc đó ta quá đơn thuần, quá ngây ngốc nên không bận tâm nhiều đến… Ngày hôm đó, có người rất quan trọng với Diệp Phương Thành đã ra đi…
Nếu như lúc đó ta tỉnh táo như bây giờ, biết rằng người đã chết kia là Âu Dương lão tiền bối và A Hữu, có lẽ ta cũng không kìm lòng được mà chạy lại ôm lấy y, thay y than khóc…
Ta nhớ ông già phiền toái đó, cũng còn chưa kịp than trách người tại sao lại tùy ý đem ta ghép với Diệp Phương Thành, báo hại ta không còn sự lựa chọn…
Nhưng, ta cũng thực sự biết ơn ông – cha chồng. Ông nói rất đúng, ta lấy được một nam nhân như ý nguyện, một nam nhân quá tốt với ta… Còn có một gia đình vui vẻ, cha, nương, bên phải, bên trái…
Nhưng… Diệp Đông Doanh kia chỉ vì muốn Phương Thành ra mặt, không ngại sát hại tính mạng họ… Hắn càng ngày càng thâm độc tàn bạo, vì quyền lực đã trở thành ác quỷ… Nếu ta là Diệp Phương Thành, chỉ e rằng ta không còn bình tĩnh như y, có thể kìm nén mà suy tính, bố trí an bài cho ta…
Y… đã đau lòng như thế nào? Diệp Phương Thành từ nhỏ danh phận, người thân thích họ hàng trong hoàng tộc có cũng như không, chỉ có nghĩa phụ nghĩa mẫu với cặp Tả Hữu kia là thân nhân thực sự, vậy mà khi họ sống chết nguy nan lại không thể ra tay tương trợ…
Là vì ta…
Nếu ta không cố chấp, nếu ta đủ sáng suốt lúc ban đầu để nhìn nhận con người, có lẽ ta đã không quy kết y thành kẻ bội bạc như vậy, cũng không mải mê đuổi theo tình cảm vô vọng với Thần Hi để rồi phải nuốt xuống viên thuốc xóa não kia… Diệp Phương Thành cũng không cần vì ta mà hi sinh nhiều như vậy…
Con người như y, lại dự liệu trước tất cả, biết rằng ta sẽ tỉnh lại, biết rằng ta sẽ hoang mang, đoán rằng ta sẽ suy nghĩ như thế nào, đã để lại một bức thư khác…
Y nói rằng, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng mong ta có thể chấp nhận y, chờ đợi y…
Thậm chí dù ta vẫn thực lòng yêu thích Thần Hi, cũng xin ta giấu mình, ở lại nơi thâm sơn cho đến lúc thiên hạ bình định…
Còn nói, ta phải thực thanh thản, Vô Nhân nói gì cũng không được để trong lòng… Chuyện của nghĩa phụ y cùng A Hữu, cũng đừng đau lòng, cũng đừng oán trách bản thân…
Còn có, y cảm thấy bản thân mình mới nợ ta, lấy đi trong sạch cùng tự do của ta, khiến ta không thể lựa chọn…
Diệp Phương Thành thực ngốc, còn nói những lời đó với ta…
Càng khiến ta không thể rời xa y…
Thần Hi là nam nhân đầu tiên ta gặp được khi đến đây, là nỗi ưu phiền lớn của ta… Nhưng dù ta thích hắn như thế nào, bản thân hắn cũng đã lựa chọn, hắn có sứ mệnh của hắn…
Có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không quên đôi mắt tím sâu hút ẩn chứa bi thương đó, cũng chỉ còn có thể mong hắn đạt được tâm nguyện, giải thoát bản thân mình…
Ta không còn có thể đợi chờ được hắn lấy thiên hạ, mà hắn cũng không hi vọng ta đợi…
…
…