Ta thế nào mà có thể dây dưa với một kẻ ác ma điên cuồng như vậy? Không sớm hay muộn cũng vì hắn mà vỡ mạch máu não chết…
Không ngờ hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy, lát sau ta thấy yên tĩnh trở lại mới vén rèm ra ngó một chút… Thì ra hắn đã đi rồi…
Ta lại xoay mình vào trong giường ngủ…
Diệp Thần Hi chính là một kẻ tệ hại nhất trên đời này…Có ai nghe câu chuyện nếu bạn thực sự ghét một người, bạn phải kể ra được mười một thứ xấu xa của anh ( cô) ta khiến bạn ghét?
Thứ nhất, Thần Hi quá đẹp, cái đẹp dễ đánh lừa người khác ngay từ lúc đầu…
Thứ hai, hắn chơi xỏ ta, lấy kim chọc da thịt ta …
Thứ ba, hắn phóng độc uy hiếp tính mạng ta…
Thứ tư, hắn dùng ta làm công cụ thay thế cho Yến Minh Cơ dù đã biết ta không phải…
Thứ năm, hắn chắc chắn sẽ giết ta sau khi xong chuyện…
Thứ sáu, hắn cho người giám sát ta…
Thứ bảy, hắn lạm sát vô tội vạ…
Thứ tám, hắn vì không từ mục đích mà cướp đi thú vui của ta…
Thứ chín, hắn hôn ta…
Thứ mười, nụ hôn đó chỉ là chơi đùa, còn nhân cơ hội phóng độc hại ta…
Thứ mười một????
Thứ mười một… haiz, không thể là không có, thứ mười một chính là hắn là kẻ tệ hại, độc ác, vô liêm sỉ, tham vọng, cuồng bạo, nhẫn tâm, thủ đoạn,… nhất trên đời này…
Không phải là mười một, đến một trăm mười một cũng còn kể được…
Đếm tội của hắn, có tác dụng hơn là đếm cừu trước khi đi ngủ ~.~
…
…
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, giấc ngủ của ta đã bị quấy rầy… Ta cảm thấy có cái gì đó cứ gõ gõ vào mặt ta, đau đau lại nhột nhột.
Mở mắt ra, thì là một con chim? Một con vẹt siêu bự!
Không phải chỉ một con vẹt, trong phòng ta còn ngập tràn chim chóc, con to con nhỏ, con xanh con đỏ, con đen con trắng, màu gì cũng có…
Con đậu trên bàn, con đậu trên khung cửa, con chạy dưới sàn, con chui xuống gầm giường… Chúng nháo nhác, thanh âm hỗn loạn…
Ước chừng phải đến hơn một trăm con chim! Nơi này là sở thú sao?
Này này con chim kia, ai cho ngươi phóng uế lên đồ đạc của ta?
Ta chạy ra đuổi nó, chim chóc bay loạn xạ, đánh vỡ không ít đồ đạc. Ta kinh hoàng hét lên một tiếng “AAAAAAA…” lớn và kéo dài.
Trong phòng chắc không ít con vẹt, con khướu quái đản, chúng lại lập tức bắt chước ta, lại cùng nhau ngân lên tiếng “AAAAA” nhức óc đó.
Ta phát điên mất thôi!
Ta hung hăng đạp cửa ra, phải kêu bọn người hầu dọn sạch đám hỗn loạn này. Vừa mở cửa ra, đã thấy bóng dáng Thanh Thanh ở ngoài.
- Thế này là thế nào? – Ta gắt lên.
- Bẩm nương nương, gia trong vòng một đêm đã thu mua lại tất cả những con chim quý nhất trong kinh thành… người có vừa ý không ạ?
- Vừa ý cái đầu hắn! – Ta hướng ra ngoài hét lớn – Người đâu, đem tất cả số chim chóc này đi vặt lông làm thịt cho ta, hôm nay Trữ Tú cung đặc biệt mở tiệc, ai cũng có thể tham dự!
Gương mặt Thanh Thanh đầy ngao ngán, có vẻ như tiếc của… Hừ, ta đã quyết đại khai sát giới…
Trong lúc đợi bọn thái giám cung nữ dọn dẹp, ta một mình ngồi trong vườn sau Trữ Tú cung. Mọi thứ yên tĩnh đến hoàn hảo, bỗng nhiên phía sau lưng ta có một giọng nói khiến ta bất ngờ:
- Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện!
Ta quay lại, thì ra là bát hoàng tử điện hạ. Ta lướt mắt lên nhìn hắn.
Ồ, hôm nay phong lưu tình thánh hoàng tử đi đâu rồi? Người thích chải chuốt, thích ăn mặc màu sáng, thích biểu lộ dáng vẻ lãng tử hào hoa đi đâu?
Trước mặt ta, hắn mặc một thân hắc bào, gương mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Hắn lặng lẽ đi đến gần ta.
Ta ném cho hắn ánh mắt chán ghét lãnh đạm rồi quay đầu đi.
Hắn không sốt ruột, chính là chậm rãi nói:
- Từ hôm đó trong tịnh tuyền, ta đã có cảm giác nàng vừa là Yến Minh Cơ, lại vừa không phải Yến Minh Cơ…
- Thì sao? – Ta cộc lốc nói.
- Ta có thể gọi nàng là gì?
- Quý phi nương nương! – Ta kiêu ngạo nói, muốn biết tên thật của ta, ta không hứng thú nói cho ngươi.
- Thôi được, Cơ Nhi… nàng không nói, ta sẽ gọi nàng như vậy!
Ta liếc qua bộ mặt ra vẻ dịu dàng của hắn, không quên nhắc nhở:
- Thỉnh bát hoàng tử lưu tâm đến xưng hô, ta là kế mẫu của ngươi!
Cứ tưởng hắn sẽ tìm cách chống đối, nhưng hắn lại nói sang một chuyện khác, vô tình làm ta phải suy nghĩ…
- Cơ Nhi, việc nàng trở thành quý phi nương nương hay kế mẫu của ta, chính là do ta một tay sắp xếp…
- OH?