Y cũng thuê nguyên một chiếc xe ngựa cùng với xa phu, ngay chiều hôm đó, chúng ta xuất phát xuống phía nam, không biết chính xác là đi đâu, tất cả đều là quyết định của Diệp Phương Thành. Mà ta, từ lúc mở mắt tỉnh dậy với con người này, đã sẵn sinh ra thứ cảm giác muốn ỷ lại kia…
Diệp Phương Thành nói xa phu không cần đi quá nhanh, chọn đường thuận lợi mà đi. Ở trong xe, y vẫn đặt ta trên đùi, ôm ta như cũ…
Tuy nhiên, cũng không có đối thoại nào, chỉ đơn giản tĩnh lặng như vậy. Có chút nhàm chán, ta vén rèm xe, đưa mắt ra ngắm quang cảnh bên ngoài…
Đó là một buổi chiều hoàng hôn thoáng yên bình. Tuy nhiên, cái màu tim tím của chân trời xa xa lại gợi ra trong lòng ta một chút cảm giác thê lương, một chút quen thuộc xen lẫn bối rối khó hiểu…