Ta nhớ đến đêm đó lúc hắn nắm tay ta đầy chân tình, lúc hắn cận kề cái chết muốn lưu lại di ngôn… Và ta lại nhớ đến lúc hắn tỏ ra phũ phàng chán ghét. Bản thân hắn đầy mâu thuẫn, càng khiến cho ta hoang mang theo…
Thần Hi quan sát ta một lát, sau đó vẫn giữ trên môi nụ cười phong lưu tài tử mà vô cùng xa cách:
- Ngươi đang hi vọng gì sao? Tại sao bây giờ lại hành xử như một nữ nhân ngốc nghếch muốn chạy đến van xin tình yêu và sự quan tâm?
- KHÔNG… CÓ! – Ta lập tức phủ nhận, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó gần như mũi tên xuyên vào ngực.
Hắn nhìn ta khinh bạc, tự tin như một kẻ dạn dày tình trường đã sớm nhìn ra. Ta lẽ ra nên nói: “ đừng nghĩ mình cao giá” hoặc “nằm mơ, không đời nào có chuyện đó, bà cô chỉ muốn làm rõ chút trắng đen”… Thế nhưng ta lại chôn chân ở đó một lúc.
[Trên đời có mấy kẻ khùng nào đã nói, nữ nhân khi bắt đầu thực sự để mắt đến ai, lập tức trở nên ngây ngốc…]
- Yến Minh Cơ, ngươi xem ra đã thích ta phải không? – Hắn không chút ngại mà nói.
Ta giống như bị bỏ bom, hoặc như một con tôm bị luộc chín, mà người luộc, đối phương lại chính là hắn. Cái gì mà thích, không đời nào…
Chính là ta ngay lúc này còn chưa nhận ra, từ bao giờ đã để kẻ xấu như hắn chiếm một phần lớn trong tâm trí, so với bất kì ai ở cái thế giới này cũng hơn, và so đi tính lại hắn vẫn có vẻ như được liên tưởng đến nhiều nhất…
Ta còn chưa nói gì, hắn đã mở lời trước, không còn yêu chiều nhu tình, cực kì ác tâm, khiến nếu là con gái bình thường ắt phải đau lòng xen phẫn uất:
- Yến Minh Cơ… – Hắn không còn gọi ta hai chữ “Cơ Nhi” – Chắc ngươi cũng không ngốc đến mức không hiểu, đơn thuần với nam nhân, một người phụ nữ không còn tiết hạnh đã rất mất giá, khiến nam nhân không còn hứng thú, chưa kể đến còn là một quân cờ không thể sử dụng.
Nhẫn tâm…
So với nhị hoàng tử, những lời hắn nói ra không phẫn nộ, không to tiếng, không đay nghiến nhưng lại nhẫn tâm hơn bất cứ lời nào…
Là lỗi của ta sao Thần Hi? Là ta không những không sử dụng được, là ngươi biết chuyện rồi, thấy ta cũng không còn hứng thú liền như vậy sao…
Trước đây khi ngươi nói nữ nhân với ngươi không phải trọng yếu, ta cũng biết đó là cái nhẫn tâm của ngươi, nhưng không trực tiếp trải nghiệm, không thể hiểu rõ…
Hơn nữa, lúc đó lý trí của ta vững hơn bây giờ, định lực của ta còn sử dụng được… Tại sao bây giờ ta lại nhanh chóng thảm hại như vậy, như không kịp phanh lao xuống dốc…
- Đàn bà yếu đuối là vậy, xem xem, mắt đã tự đỏ rồi! – Hắn nói giống như đã rất quen thuộc – Thì ra cuối cùng ngươi cũng không đủ đặc biệt, không đủ mạnh mẽ như ta tưởng, càng khiến ta thất vọng…
Ta chạm lên khóe mắt, chết tiệt, tại sao lại ướt… Tại sao vai ta lại khẽ run…
Ta thật thất thế mà, trước giờ ta chưa bao giờ thua hắn như vậy…
[Trong trò chơi tình cảm, người sâu nặng hơn có phải càng dễ thua cuộc?]
Không hiểu là tốt hay xấu, vừa vặn có một kẻ đi qua đó như bóng ma u hồn, nhìn vào trong đó. Ta bất giác quẹt quẹt mắt, trở nên bình thường, giống như quang minh chính đại, chỉ là mang thức ăn vào thôi.
Bình thường y phải phất áo ra đi, lãnh đạm không quan tâm, cũng không nói gì… Nhưng không ngờ y lại hào phóng hiếm thấy, hai chữ cất lên gọi:
- Tiểu Ly…