Sắp tới anh 4 và 2 sẽ có 1 tẹo đất cho đỡ tủi ke ke.
À quên, “soái ca” thứ 5 của ta chính thức xuất hiện trong chap này
CHƯƠNG 34: MỘ DUNG TUYẾT PHONG
Tâm trạng thật là không tốt, thật là không tốt. Chẳng hay số ta đã bị ám quẻ sao?
Vừa mới xuyên đến chốn này liền gặp được một đàn soái ca khuynh đảo thiên hạ, nhưng lại không một ai thực sự tốt với ta.
Nhị hoàng tử bề ngoài nhã nhặn, lịch sự với ta, không ngờ lại bắn một mũi tên muốn đoạt mạng ta, cái bộ mặt thật của hắn thật đáng kinh tởm.
Tứ hoàng tử kiêu ngạo hổ báo, vừa nhìn thấy ta đã không vừa mắt, coi ta là loại người lẳng lơ ham vinh hoa…
Ngũ hoàng tử lạnh lùng, như một khối thi thể biết đi, ăn của ta lần đầu xong cũng hờ hững, để ta phải bỏ đi…
Bát hoàng tử có lúc với ta chiều chiều chuộng chuộng, nhưng lại làm ra mười một chuyện xấu, còn tính lợi dụng ta trên con đường chính trị…
Số ta tệ đến mức vậy sao? Không một soái ca nào thương ta ~.~
Ta cứ nghĩ đến đây, sẽ như các nàng xuyên không, trải qua một đoạn tình duyên oanh oanh liệt liệt, các soái ca đều hết lòng vì ta. Bây giờ ta thực sự thất vọng rồi…
Ta nên làm gì? Nếu ta ra giang hồ phiêu bạt, muốn tìm một người tốt để yêu thương, liệu kẻ đó có chấp nhận ta đã mất danh tiết? Bằng không ta lại chỉ đi khắp thiên hạ ngắm soái ca mà không dám vọng tưởng sao? Hay kiếm thật nhiều tiền, thu nạp một đống nam sủng?
A, a… cũng không được a, ta muốn trải nghiệm tình yêu đích thực, hơn nữa ta muốn có cảm giác được bao bọc bởi một soái ca siêu cấp, không những đẹp trai mà còn thật tài, có máu mặt thì càng tốt…
Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả chỉ tại Diệp Phương Thành… À không, tại cặp vợ chồng gian trá kia, cũng không phải, cội nguồn lại tại tên Thần Hi hạ độc, báo hại ta vì tìm thuốc giải mà sa chân.
Cái tên đó, chắc chưa biết là ta đã có thuốc giải độc đâu, nếu tính ra thì hôm nay đúng là ngày phát độc, cũng là tròn một tháng ta đến nơi chết tiệt này. Liệu hôm nay hắn có thình lình xuất hiện? Hay mặc kệ ta, coi như là ta tự chuốc lấy cái chết? Cái tên giảo hoạt đó, không có ta thì hắn cũng sẽ xoay sở kế sách khác.
…
…
Không nghĩ nữa, ta đói bụng rồi, vì vậy ta liền tìm một tửu quán cao cấp, thuê một phòng trọ rồi xuống lầu định gọi thức ăn. Cũng may lần này thuê được thuận lợi ~.~
Ta gọi rất nhiều, ăn chính là một cách xả stress, hơn nữa thức ăn chỗ này cũng rất hợp miệng…
Ta đang ngon miệng, bỗng từ ngoài bước vào một đoàn người, đi đầu là một tên công tử ăn mặc sang trọng, theo sau còn có năm bảy tên hộ vệ mặt mũi bặm trợn…
Nếu là một công tử hào hoa đẹp đẽ đã không nói, cái tên này, mặt còn xấu hơn mặt heo chó, cặp lông mày như sâu róm, cái mũi hếch lên có thể nhìn thấy có bao nhiêu lông, bao nhiêu rỉ mũi, mồm vổ chìa cả răng cửa ra, nói tóm lại, tên công tử nhà giàu này chỉ nhìn đằng sau là còn hợp mắt.
Khinh thường ngoại hình người khác không phải là một chuyện hay ho, ta khinh hắn là bởi vì, cái tên xấu như quỷ này còn làm ra bộ phong lưu tao nhã, tay cầm quạt, vừa đi vừa giả bộ ngâm thơ, ánh mắt thì chớp nháy đảo liên hồi, chín phần không giống người tốt. Cái này gọi là đã xấu còn đua đòi. Cái bộ dáng phong lưu cầm quạt đó làm ta liên tưởng đến Hi Nhi, có điều hắn là một soái ca, làm như vậy càng quyến rũ, chứ không chướng mắt như tên này…
[ Thuộc hạ bên trái ngồi ở một cái bàn quan sát, gật gù có chút khinh bạc chủ quan, cái loại này không cần chấp, so với chủ tử của gã thì không tài nào với tới, gã chỉ cần lẳng lặng chú ý là được ]
Ta vẫn cắm mặt ăn như trước, định không chú ý nữa cho chướng mắt thì tên chủ tửu điếm lẫn tiểu nhị đều ton ton ra đón tiếp tên công tử răng vổ kia.
- Mộ Dung đại công tử, ngài đã trở lại! – Lão chủ liếc mắt sang chủ tiệm – Mau đưa công tử lên phòng cao cấp trên lầu!
Tên công tử há miệng cười, không chỉ răng cửa mà răng nanh cũng chìa cả ra, một bộ dạng tiêu sái đi lên, đi lướt qua ta, vốn dĩ ta đã không thèm để ý, nhưng hắn lại vừa vặn gần ta, phẩy ra cây quạt có mấy câu thơ đậm chất sao chép trong sách vở.
“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phật hạm, lộ hoa nùng.
Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Đao đài nguyệt hạ phùng.”
Ta có mấy hiểu đâu, chữ với chả nghĩa, vì vậy ta không can dự, tiếp tục xé một cài đùi gà lên miệng ăn, hai tay bận rộn còn dính đầy dầu mỡ.
Bỗng tên răng vổ công tử này lượn ra trước mặt ta, ngồi lên ghế đối diện…
- Muốn gì? Xương gà? Răng của ngươi chắc gặm xương tốt lắm! – Ta vừa nhai vừa châm chọc nói.
[ Một gã đàn ông áo đen ngồi trong góc tửu điếm đang uống trà cũng phun ra…Gã đột nhiên càng thấy hiếu kì trước thiếu phu nhân, có chút nhẫn nại muốn xem tiếp.]
Tên Mộ Dung công tử này giận đến tím mặt, lấy quạt che lại hàm răng, đám thuộc hạ của hắn đứng sau che mồm cười, cố gắng không phát ra tiếng.
- Ngươi quả là một mỹ nhân thú vị! – Một thanh âm sởn gai ốc, khiến cái đùi gà trên miệng ta suýt rớt ra.
Cha mẹ ơi, hắn nói bằng giọng chipmunk, ánh mắt thì như con chuột thấy gạo, khiếm nhã đánh giá trên người ta. Mỹ nhân? Lúc này ta ăn mặc vô cùng lôi thôi luộm thuộm, chưa kể còn dính đầy dầu mỡ…
- Ngươi thật thơm! – Hắn the thé nói – Dù trang phục tuềnh toành, nhưng ta có thể ngửi thấy, da thịt ngươi thật là thơm a! Bình sinh công tử ta phong lưu, đã là mỹ nhân ắt ngửi thấy được!
Bộ hắn là con chuột cống biết đánh hơi thật sao? Muốn trêu ghẹo ta? Xem lại ngươi là loại người gì?
- Mỹ nhân, ta muốn thú ngươi làm thiếp! – Hắn không ngần ngại nói.