Đêm cuối cùng đó, ta và hắn vẫn nằm gần nhau, nhưng là mỗi người quay về một hướng…
[ --Phân cách tuyến--]
[ Đêm lặng lẽ buông xuống, giữa nơi rừng núi càng tịch mịch.
Hắn xoay người, nhìn thấy dáng lưng thon thả mềm mại, người trước mắt hẳn đã muốn thiếp đi…
Trời lạnh, vai nàng khẽ run run… Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng…
Cơ Nhi… Dù hắn có đem tất cả sự thật nói cho nàng, cũng không chắc nàng sẽ cảm thông đối với hắn…
Tính cách của nàng là như vậy, còn hắn, nguyên tắc tối kị của hắn cũng không cho phép…
Tự dưng hắn cũng muốn buông lỏng bản thân mình mà thiếp đi…
Đưa ngón tay lên mắt, hắn lấy xuống hai thứ tinh thể mong manh, tựa như hai mảnh kính áp tròng đen tuyền…
“Mẫu thân, tại sao ta luôn phải đeo thứ này?”
“Vì nếu người khác nhìn thấy màu mắt thật của ngươi, ngươi sẽ không còn đường sống!”
“Vậy nếu lỡ như có người trông thấy?”
“ Nếu ngươi không muốn xuống tay hại người, vậy thì đừng bao giờ để lộ”
“Vậy bao giờ ta có thể không cần đeo?”
“ Trừ khi ngươi có được thiên hạ…”]