Ta vì đau đớn, nằm bẹp dưới giường, tay đưa lên xoa cái má rất rát, trong miệng có vị mặn xót của máu… So với cái tát trước, cái tát này còn đau hơn mấy lần…
Ta lại bị bạo hành, ta lại rơi vào cái tình huống mà ta không muốn nhất, ta bị ngược… Tự nhiên ta cảm thấy rất chua xót, thậm chí muốn khóc…
Nghĩ đi nghĩ lại, từ ngày đến đây, không ai hoàn toàn thật tâm tốt với ta, Thần Hi vẫn còn muốn lợi dụng ta, Diệp Phương Thành lạnh lẽo, ăn của ta lần đầu xong coi như không, tên tứ hoàng tử thì có ác cảm với ta, nếu ta không cơ hội một chút, có lẽ hắn vẫn hành hạ ta… Đến giờ lại rước nợ với tên Diệp Đông Doanh nhẫn tâm này…
Tuy nhiên, giọt nước mắt của ta chỉ sóng sánh long lanh trong tròng mắt, ta cố cho nó không rớt ra, còn úp mặt xuống nệm…
Ta muốn về nhà, bây giờ ta không muốn chơi nữa, ta muốn về nhà a ~
Có lẽ nam nhân cổ đại, sẽ không còn ai tốt với ta đâu, vì họ nhất định sẽ để ý đến trinh tiết …
Diệp Đông Doanh vốn là đang uất hận muốn “dạy dỗ” ta, đột nhiên lại trân trân nhìn, bởi ta không kìm nổi nữa, hai vai nhỏ nhắn đã run run lên…
- Hừ, nếu ngươi nói thật xem là Thần Hi có lợi dụng ngươi, khiến ngươi bị dụ dỗ… – Hắn như có phần muốn thỏa hiệp….
Hối hận đã đánh ta sao? Nhưng ta không hối hận khi đã nói như vậy.
- Không có ai dụ dỗ, cũng không ai lợi dụng ta! – Ta kiên cường nói – Cũng không phải Thần Hi hắn, trinh tiết của ta đã sớm cho một gã đàn ông tầm thường nhất như một con lừa rồi!
Ta quả nhiên cố chấp mà, biết sẽ làm hắn phẫn nộ nhưng vẫn nói như vậy. Quả nhiên hắn lập tức thô bạo lật người ta lên đối mặt với mình, đè nghiến dưới thân…
- Đàn ông nào cũng có thể chạm vào ngươi? – Hắn vươn tay, một nhát xé rách yếm khiến ta kinh hoảng.
Ngay lúc đó, chợt cánh cửa phòng bị đạp tung, hai cái thân ảnh đứng canh bên ngoài đã ngã xuống, một bóng người lập tức tiến vào…