Ngay buổi chiều, Diệp Phương Thành đã muốn cùng ta ra ngoài. Trước khi ra ngoài, y bắt ta đội một cái nón có lụa mỏng che mặt, còn y cũng đội một cái nón rộng vành khác. Làm gì mà phải thần bí như vậy chứ…
Được ra ngoài, ta rất hứng thú nhìn ngang ngó dọc, không nhịn nổi muốn vén rèm che mặt ra nhìn rõ hơn, nhưng mỗi lần như vậy y đều kéo xuống, lạnh lùng nghiêm khắc nhắc nhở, còn phóng ngựa đi nhanh hơn…
Ngựa dừng lại ở một con đường nhỏ trong trấn, trước một y xá. Diệp Phương Thành đỡ ta xuống ngựa, ta lập tức lại vén rèm ra nhìn nhìn ngó ngó…
Đó là một y xá nhỏ và rất yên tĩnh, cánh cổng khép hờ, không có ai ra vào, coi bộ không phải là một y xá nổi tiếng. Hơn nữa còn nằm tại một nơi vắng vẻ như vậy…
Diệp Phương Thành gõ nhẹ vào cánh cổng gỗ, nó kêu bộp bộp cùng kẽo kẹt. Thực sự có phần hoang phế cùng bí ẩn…
Một hồi sau, có một tiểu đồng chừng mười hai, mười ba tuổi, trên tay vẫn đang cầm chổi bước ra, gương mặt không mấy niềm nở.
- Các hạ, y xá tạm thời đóng cửa…, sư phụ đã bế quan…
Diệp Phương Thành vẫn bình tĩnh, đưa ra một tín vật là một cái bình sứ nhỏ kì dị.
- Phiền bẩm lại với lão danh sư, ta là Diệp Phương Thành xin cầu kiến.
Tên tiểu đồng kia cảm nhận được khí chất phi thường của Diệp Phương Thành, cũng phải kính nể vài phần. Nó vội vàng cầm lấy tín vật, chạy vào trong bẩm báo…
Một hồi sau, nó đầy kính cẩn mời y cùng ta vào, mở cửa dẫn đường…
Quả nhiên là một nơi kỳ kỳ quái quái… Y xá gì mà heo hút, tưởng chừng thiếu đi sinh khí của con người…
Phòng bệnh cũng vô cùng mộc mạc, không có bàn ghế ngồi, chỉ có một cái phản gỗ cùng một cái bàn nhỏ xíu đặt hộp đồ dùng bằng gỗ… Ta tò mò muốn nghịch, lập tức được y nhắc nhở:
- Tiểu Ly, đừng nghịch!
Một hồi sau có người bước vào, ta cứ nghĩ “lão danh sư” sẽ rất già, giống như Âu Dương lão nhân cha chồng vậy, nào ngờ bước vào lại là một chàng trai trẻ tuổi, thậm chí trông còn trẻ hơn cả Diệp Phương Thành, gương mặt đẹp đẽ phi phàm còn pha chút trẻ con, điểm thêm chút nhẹ nhàng nữ tính đáng yêu. Người này nhìn mặt thì không thể đoán là nam hay nữ, chỉ có thể dựa vào hình dáng cơ thể trông cao gầy nhưng rắn rỏi dưới lớp quần áo nhạt màu mộc mạc kia.
Danh sư tóc rất mượt, điểm một cây mộc trâm đơn giản, đôi mắt thoạt trông vừa to vừa trong veo nhưng đáy mắt ánh lên tia nhìn kì bí.
Danh sư đảo mắt qua ta, ánh nhìn quan sát rồi hướng về phía Diệp Phương Thành, từ cái miệng đo đỏ đáng yêu tuôn ra mấy câu suồng sã:
- Phương Thành, lâu quá không gặp! So với hồi xưa ngươi hình như mất phong độ rồi!
Danh sư bước đi có phần lả lướt ngồi xuống, trước gương mặt ngây ngô của ta, hắn chống tay lên cằm rồi cười:
- Tại hạ tên Vô Nhân, từng được y cứu một lần… cô nương đây chẳng lẽ là nương tử của y?
Lúc này, mắt ta còn đang tập trung vào bàn tay nuột dài của danh sư, những ngón tay khẽ lay lay, mềm mại như cành liễu…
Không đợi ai nói tiếp, Vô Nhân đã cười cợt nói:
- Hẳn là đến khám thai đi!
Hắn cười vui vẻ, còn ta thì hoàn toàn ngây ngô, Diệp Phương Thành lạnh lùng giá lạnh nhìn hắn nói:
- Đừng mất thời giờ đùa cợt nữa, lần này ta đến đây tìm ngươi để chữa trị cho nàng, khôi phục lại thần trí và kí ức!
- Ô, vậy sao? – Vô Nhân đón nhận ấm trà nóng từ tiểu đồng – Ngươi không đến sớm thì ta cũng sắp dọn nhà lên núi rồi…
Vô Nhân uống một chén trà, còn không thèm mời trà khách ~.~. Mồm mép dần nhếch ra gần phía mang tai, hàm răng đều tăm tắp và sáng bóng lộ ra.
- Có điều này ân công, ta đâu có đùa cợt ngươi, trình độ của ta không cần bắt mạch, chỉ cần lướt mắt nhìn qua cũng đoán được thể trạng… cô nương này đang mang thai mà, lại còn là song thai một nam một nữ, hê hê…