Huynh đệ Bạch gia chỉ là muốn giúp Mục thân vương thăm dò ý tứ của hai người bọn họ, không dám đến là bởi vì muốn tránh bị hiềm nghi đồng thời cũng bởi vì sợ bị đóng cửa không tiếp, chợt nghĩ từ trước đến nay Dịch Thanh Vân đối đãi với Chu Nhi có khác biệt, mới phái nha hoàn này đi qua. Trước khi đi còn căn dặn Chu Nhi một lần nữa, nhất định phải tìm cho ra hai huynh muội đó về sau có tính toán gì.
Chu Nhi một lòng chỉ muốn khiến chủ tử vui vẻ, nghe thấy giọng điệu của chủ tử, dường như ám chỉ rằng mình có thể lôi kéo được Dịch Thanh Vân, dù cho phải lấy thân hầu hạ cũng không sao, trong lòng vừa uất ức lại không phục.
Đến khi nhìn thấy cách ăn vận mang khí chất Thế tử phong lưu lỗi lạc của Dịch Thanh Vân, nàng lại không thể không thừa nhận, nhân phẩm của người này so ra còn xuất chúng hơn công tử nhà mình. Chẳng qua là bản thân từ lâu vốn đã là người của công tử, chỉ sợ cho dù có lòng lấy thân hầu hạ, cũng không mong được một cái danh phận gì đâu. Nàng ở Bạch gia từ nhỏ đến lớn, sớm đã nhìn quen danh lợi giàu sang, nhìn người khó tránh so đo thiệt hơn, trước đây chỉ tưởng rằng Dịch Thanh Vân là một lãng tử giang hồ hoa tâm, trong lòng thầm xem thường hắn, giờ đây thấy người này trở thành một người có thân phận cao quý, cách nhìn đương nhiên thay đổi rất lớn.
Tuyền Cơ đứng ở một bên nhìn mọi biến hóa trên khuôn mặt của Chu Nhi, không khỏi thầm lắc đầu.
Dịch Thanh Vân thì bình thản nhìn Chu Nhi, không biết đang nghĩ gì, một hồi lâu mới nói: “Đa tạ đã quan tâm, huynh muội chúng tôi cũng sắp phải rời khỏi kinh thành, nhờ chuyển lời cho gia chủ của ngươi không cần lo lắng.”
Lời nói khách khí tuyệt không giống như lúc trước tha thiết lấy lòng, ngược lại càng có phần cách xa nghìn dặm.
Chu Nhi nghe xong, tưởng rằng đương kim Thế tử Dịch Thanh Vân là đang xem thường thân phận của mình cho nên mới lạnh nhạt với nàng. Nhớ lại lời ám chỉ của công tử, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không dám bất phân tôn ti, vội vàng hành lễ cáo từ. Tuyền Cơ nhìn Dịch Thanh Vân, đột nhiên nói: “Muội vẫn tưởng huynh thích Chu Nhi.”
Dịch Thanh Vân kinh ngạc không thôi: “Huynh nói mình thích nàng ta lúc nào.”
“Thời điểm ở biệt viện của Bạch gia, rõ ràng thấy huynh đối với cô ấy trăm điều chiều chuộng, bộ dạng giống như rất để ý đến nàng ta.”
“À, là vì y phục của cô ấy một màu đỏ. Khiến huynh cảm thấy rất giống một người… một người rất quan trọng đối với huynh…”
“Ai vậy?”
“Không nhớ rõ, đa phần chuyện cũ huynh đã nhớ được rồi, nhưng vẫn cảm thấy mình vẫn quên một chuyện rất quan trọng, cứ khi huynh thấy nữ tử mặc y phục màu đỏ liền có cảm giác quen thuộc…” Dịch Thanh Vân vừa kể vừa nhu nhu thái dương, cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được duyên cớ.
Tuyền Cơ cười hì hì: “Khó trách, hôm nay huynh lạnh nhạt với Chu Nhi như vậy, té ra là do nàng ta không mặc y phục màu đỏ, ha ha!”
Xem bộ dáng Dịch Thanh Vân rất phiền não, lại tiếp tục trêu ghẹo: “Đại ca, chắc không phải là huynh đã quên mất thê tử của mình rồi chứ, rất ít có nữ tử bình thường lại đi mặc y phục màu đỏ thẫm, chỉ có quần áo của tân nương mới có thôi! Lần sau nếu có cô nương nào thích đại ca, muội sẽ đem bí mật này đem bán cho cô ấy!”
Dịch Thanh Vân trừng nàng một cái: “Muội cứ việc đùa bỡn huynh đi, uổng phí huynh thương muội như vậy! Ăn cây táo, rào cây sung, thật là một nha đầu vô lại!”
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Thanh Vân đang phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa ình cùng Tuyền Cơ rời thành thì thấy thủ vệ cả người nghiêng ngả chạy vào đại sảnh, lắp bắp báo: “Hoàng, Hoàng thượng giá đáo! Mau, mau, mau chuẩn bị nghênh giá!”
Một phòng đầy người sửng sốt, mấy lão quản gia lại cảm động đến rơi nước mắt, không nghĩ tới Hi thân vương qua đời, thân vương phủ còn có thể khiến Hoàng thượng để tâm.
Dịch Thanh Vân nhu nhu thái dương, mình sắp đi rồi, làm sao lão già này sắp chết đến nơi mà còn muốn tới đây gây sự!
Tuyền Cơ cũng thấy bất đắc dĩ cùng buồn bực y như vậy, ngoái đầu nói với Dịch Thanh Vân: “Chúng ta mặc kệ mấy người này, xe cũng không cần ngồi, huynh trực tiếp dùng khinh công đưa muội chạy ra khỏi thành đi.”
Hai mắt Dịch Thanh Vân sáng ngời: “Ý kiến hay!”
Nhưng ý kiến này còn chưa kịp thi hành thì một đám thị vệ thái giám đã chạy vào đại sảnh. Dịch Thanh Vân biến sắc, kéo Tuyền Cơ lui về hậu đường, đồng thời phát hiện toàn bộ Vương phủ đã bị bao vây chặt chẽ. Nếu như chỉ có một mình y thì đám lính tôm cua này không tính là gì, nhưng giờ cộng thêm một người không biết chút võ công như Tuyền Cơ thì khó nói. Thay vì mạo hiểm, chi bằng xem thử Cảnh Hòa đế rốt cuộc vì cái gì mà tới đây rồi hẵng quyết định.
Cảnh Hòa đế được hơn mười thái giám nâng vào đại sảnh, lạnh lùng nhìn y phục xuất hành trên người cả hai, nói: “Vội vàng xuất môn?”
Dịch Thanh Vân nói thẳng: “Vâng, Phụ vương đã qua đời, kinh thành cũng không còn chuyện của hai huynh muội ta.”
Cảnh Hòa đế nói: “Trẫm có chuyện muốn nói với Ninh Nguyệt, ngươi lui ra.”
Dịch Thanh Vân mắt không chớp, thân mình cũng chẳng động.
Cảnh Hòa đế giận dữ nói: “Vô lễ! Còn không lui ra. Chẳng lẽ trẫm có thể ăn mất Ninh Nguyệt?!”
Tuyền Cơ giật nhẹ tay áo Dịch Thanh Vân, ý bảo y nên lùi một bước.
Dịch Thanh Vân nghĩ Tuyền Cơ biết Phù Phong Bộ, cho dù Cảnh Hòa đế muốn gây bất lợi với nàng cũng không tài nào một kích thành công, bản thân mình ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì cũng xông vào kịp, lập tức nháy mắt với Tuyền Cơ ngụ ý nàng phải cẩn thận mới lui ra ngoài.
Cảnh Hòa đế cũng vẫy lui thị vệ, thái giám bên cạnh, chỉ lưu lại hai người thân tín. Mở lời trước: “Huynh muội các ngươi cảm tình thật tốt. Vì sao lại đối xử lạnh lùng với Phụ vương như thế? Bình Hi xương cốt còn chưa lạnh liền muốn rời khỏi kinh thành!”
Tuyền Cơ đáp lời: “Lúc ông ta còn sống, chúng tôi tự hỏi chưa từng làm gì có lỗi với y. Nếu ông ta bây giờ không còn nữa, chúng ta dù có làm gì thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Huynh muội chúng ta đối với danh lợi, quyền vị này không có hứng thú, cũng không muốn sắm diễn cho người ta xem.”
Cảnh Hòa đế nghe xong ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, nói: “Lễ nghi thiên gia ở trong lòng ngươi xem là diễn trò?”
“Đúng vậy!”
Cảnh Hòa đế đăng cơ cho tới nay, chưa từng nghe qua có người đáp lời thẳng thừng vô lễ như vậy, hai người thân tín bên cạnh cũng thất kinh.
“Ngươi! To gan! Đừng tưởng rằng ngươi là Thiên nữ, trẫm sẽ không dám động vào ngươi!” Cảnh Hòa đế run tay chỉ vào mặt Tuyền Cơ.
“Ta không phải là Thiên nữ gì cả!” Tuyền Cơ điềm tĩnh nói.
“Ngươi phải! Trẫm nói ngươi phải là phải! Trẫm chưa từng nghĩ, ngươi đến muộn đến như vậy, nhưng mà vẫn còn may, cuối cùng cũng để ta đợi được rồi!” Có lẽ do quá mức hưng phấn, tiếng nói của Cảnh Hòa đế cũng trở nên run rẩy.
“Bình Hi đã chết, thiên hạ giờ đây trừ bỏ trẫm còn có ai có thể lên làm Thánh quân, ai có thể thống nhất thiên hạ, ha ha ha ha!”
Tuyền Cơ nhìn ông lão đầu đã bạc mặc cẩm bào trước mắt, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, hỏi: “Vì sao ngài khẳng định ta là Thiên nữ?”
Cảnh Hòa đế cũng dừng lại tiếng cười, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ: “Lão sư lúc nhỏ của trẫm là đệ tử đóng cửa của Thông Thiên đại sư, hắn đã từng khẳng định nói với trẫm rằng trong dòng huyết mạch của trẫm sẽ có người trời chuyển thế. Nhiều năm qua, trẫm vẫn cứ tưởng là mấy đứa con kia, nhưng mà một đám bọn họ đều tầm thường vô vị, chỉ có Bình Hi, Bình Mục, Bình Tương ba người còn lại là còn ra hồn một chút. Nhưng trẫm luôn quan sát thấy, bọn chúng mỗi người một vẻ, cũng không nói được là ai xuất sắc hơn. Không nghĩ rằng, ha ha, không nghĩ rằng… Ngày đó Bình Hi tiến cung, hắn nói ngươi có thể là Thiên nữ, trẫm lúc đầu không tin, nhưng thấy ngươi từ một người si ngốc lại trở thành một người như bây giờ, trẫm không thể không tin!”
Thần thái trong mắt Cảnh Hòa đế sáng lên, tiếp tục nói: “Lời tiên tri của Thông Thiên đại sư cộng thêm những việc gần đây, khiến trẫm cuối cùng đã hiểu ra, ngươi chính là Thiên nữ ứng nghiệm với lời tiên tri mà đến, để phụ giúp trẫm thống nhất thiên hạ, trở thành Bất Thế Thánh quân!”
Thấy ông lão này đã hoàn toàn bị cái gọi là Thánh quân trong lời tiên tri làm tâm trí điên đảo, Tuyền Cơ thử nói: “Ngài nếu muốn ta giúp không khó, chỉ cần ngài thay ta báo mối hận giết cha, ngài muốn ta làm gì ta cũng đều bằng lòng!”