Mục lục
Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời cùng Lưu quản sự ngồi vào một bên, tự nhiên có người hầu đưa lên trà nước điểm tâm, từ đầu đến cuối, Tuyền Cơ đối với ba người đàn bà chanh chua ham thích chửi đổng kia cũng chưa liếc mắt một cái. Quản sự khác nhìn thoáng qua lẫn nhau, biết đại quản sự tự có chủ trương, ngoan ngoãn từng người lui xuống.
Lão ma cùng hai nha hoàn mắng nửa ngày, thấy đám người xem từng người rồi đi, Tuyền Cơ một bộ dáng vô thưởng vô phạt ngồi ở một bên uống trà, mắng cũng không phải, đi cũng không được, tiếng mắng nhỏ dần, cứ thế tại chỗ cực kỳ xấu hổ.
Tuyền Cơ chậm rãi thưởng thức các nàng chật vật một phen, cười nói với Lưu quản sự: “Lưu quản sự, ta có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi, ngươi cũng trở về làm việc đi.”
Lưu quản sự đối với việc bà dì Triệu gia bá đạo hoành hành đã sớm bất mãn trong lòng, ngày hôm qua các nàng còn cậy thế đả thương người của cửa hàng bạc, hiện tại thấy Tuyền Cơ đối xử các nàng lạnh nhạt như thế, cũng cảm thấy hả giận, vội vàng đứng lên tiễn Tuyền Cơ rời đi.
Lão ma vừa thấy cơ hội tới, di chuyển thân mình rất nhanh che ở cửa, hai nha hoàn nhất loạt xếp hàng, che kín cửa, miệng kêu lên: “Hôm nay không làm rõ, ai cũng đừng ra khỏi cửa này!”
Tuyền Cơ cười yếu ớt hỏi Lưu quản sự: “Những chuyện trong cửa hàng bạc này hẳn là do ta định đoạt đi.”
Lưu quản sự mơ hồ đoán được Tuyền Cơ muốn làm gì, khóe miệng khẽ nhếch lên phối hợp nói: “Đương nhiên!”
“Vậy còn chờ cái gì? Người đâu! Đem ba người đàn bà chanh chua này quăng ra!” Tuyền Cơ lạnh mặt hạ giọng.
Cửa hàng bạc trong Vương phủ là nơi phòng vệ tối nghiêm, bình thường tuy rằng người đến người đi, trên thực tế đầy thị vệ ngầm, Tuyền Cơ thân là tổng quản sự cửa hàng bạc, trong phạm vi cửa hàng bạc tuyên bố mệnh lệnh có quyền uy tuyệt đối, ra lệnh một tiếng, lúc này xuất hiện sáu gã thị vệ, không nói một lời đem ba người cái trụ kéo dài tới sân nhỏ trong viện.
Lão ma thấy tình thế bất thường, hét lớn: “Tiện nhân, ngươi dám?!”
Tuyền Cơ tươi cười không đổi: “Tiện nhân có dám hay không ta không biết, ta không có gì là không dám!” Giống như đáp ứng lời của nàng, đùng vài tiếng, ba người bị ném thật mạnh vào tuyết bên ngoài cửa hàng bạc.
Lão ma cùng hai nha hoàn tru lên, lão ma cũng coi như kiên cường, vừa kêu vừa hướng về Tuyền Cơ chửi rủa.
Kỳ thật mùa đông quần áo rất nặng, cho dù ném trên mặt đất cũng sẽ không bị thương gì, nhiều lắm chính là trên mặt không được tốt mà thôi.
Triệu Tư Viễn nghe nói người của biểu di bà muốn tới cửa hàng bạc quậy phá, vội vàng chạy tới, kết quả chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ba người phụ nữ nổi tiếng xảo quyệt chua ngoa trong phòng của bà dì đang một thân chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tung hoành, Tuyền Cơ khoác áo choàng trắng, tùy ý đứng ở trước cửa hàng, thái độ nhàn hạ, phía sau rất nhiều quản sự cửa hàng bạc đứng xem náo nhiệt.
Lão ma miệng phi phi phun bùn cát với tuyết trong miệng ra, oán hận nói: “Tiện nhân, chờ Vương gia thu ngươi rồi, xem phu nhân nhà ta lột da ngươi!”
Triệu Tư Viễn nghe xong lửa giận bùng phát, xông lên muốn đá lão thái bà này một cước, Tuyền Cơ vội vàng ngăn lại.
Triệu Tư Viễn cả giận nói: “Bà ta mắng ngươi như vậy, ngươi còn che chở cho bà ta làm gì?”
Lão ma vừa thấy người tới là Triệu Tư Viễn, cũng không dám hé răng, vị thiếu gia này cũng không phải là người lương thiện, bị hắn đá là chết, đó là chết vô ích, phu nhân cũng không thể làm gì hắn.
Tuyền Cơ cười nói: “Đấu với chó điên có cái gì thú vị đâu, đấu thắng rồi thì chẳng qua chỉ là lợi hại so với chó điên, đấu thua chính là ngay cả chó điên cũng không bằng, đấu ngang tay thì chính là một giuộc với chó điên rồi.”
Triệu Tư Viễn vừa nghe lời này, phốc xích một tiếng chuyển giận mỉm cười, các quản sự cũng cười ha ha lên.
“Tốt lắm, mọi người nên làm gì thì làm đi, ta đi trước!” Tuyền Cơ cười khanh khách kéo Triệu Tư Viễn đi.
“Ngươi không khỏe sao không ở trong Thính Tùng Cư dưỡng bệnh, chạy đến đây để rước lấy chuyện không đâu?” Triệu Tư Viễn vừa đi vừa oán giận.
“Ừ ừ, ta sai rồi, cho nên quyết định bây giờ trở về đi ngủ.” Tuyền Cơ ngáp mấy cái liên tục.
“Ngươi ngủ ba ngày còn chưa đủ a! Ngươi lợi hại, ngay cả bà dì họ của ta cũng dám đắc tội, sớm biết ta sẽ không đặc biệt chạy tới trông chừng ngươi.” Triệu Tư Viễn tức giận.
“Ta là dựa theo quy củ làm việc mà thôi, thuộc hạ tốt như ta vậy, soi đèn lồng tìm khắp không thấy a, Phụ vương ngươi thật có phúc!” Tuyền Cơ dương dương tự đắc.
“Ngươi không phải cố ý gây phiền toái làm cho Phụ vương khổ sở a?” Triệu Tư Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đứa nhỏ, ngươi càng ngày càng thông minh a!” Tuyền Cơ đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Tư Viễn, cười đến vẻ mặt gian trá.
Triệu Tư Viễn trừng mắt liếc Tuyền Cơ một cái, cũng cười lên: “Bà dì họ khẳng định muốn tìm Phụ vương tố khổ, ha ha, không biết Phụ vương sẽ nói như thế nào.”
Đảo mắt nhìn Tuyền Cơ một thân trắng toát, Triệu Tư Viễn là người như thế nào chứ, đương nhiên nhìn ra nguồn gốc áo choàng, chua xót nói: “Phụ vương đối với ngươi thật tốt, chỉ dựa vào cái áo choàng này của ngươi, ngàn lượng hoàng kim cũng mua không được, bà dì họ nếu nhìn thấy, càng phải đỏ mắt.”
“Vậy ta trở về để cho Khả Nhi gấp lại trả cho Phụ vương ngươi là được rồi, đồ vật đắt tiền như vậy, vạn nhất có tổn hại, bán ta cũng không đền nổi!”
“Phụ vương đưa cho ngươi, ngươi cứ yên tâm nhận đi.”
“Lần trước quần áo trên người cũng là của Phụ vương ngươi tặng, còn không phải gây ra một đống phiền toái?”
Lần trước tham gia Trung thu gia yến, Triệu Kiến Thận cho người thay Tuyền Cơ làm một bộ y phục, kết quả bà dì Triệu gia ngầm cho người đổi thành chất liệu Tử Hoàn. Tử Hoàn là vật liệu may mặc mẫu phi Triệu Tư Viễn yêu nhất đích, hai năm trước Triệu Kiến Thận từng có chút sủng ái tiểu thiếp, không biết từ nơi nào làm ra một bộ y phục Tử Hoàn khoe khoang tứ xứ, kết quả Triệu Kiến Thận trách cứ nàng vượt rào, đem nàng trục xuất Vương phủ. Bà dì Triệu gia vốn nghĩ muốn hãm hại Tuyền Cơ, khiến Triệu Kiến Thận đối với nàng sinh ghét, ai ngờ Triệu Kiến Thận thấy Tuyền Cơ mặc y phục Tử Hoàn thế nhưng lại không chút trách cứ, nhưng bởi vậy, Tuyền Cơ trở thành kẻ thù chung của tất cả các nữ nhân hậu viện.
“Ngươi lại không đi hậu viện, sợ cái gì, cho dù đi, có Phụ vương ở đó, các nàng cũng không dám làm gì.”
“Hừ…”
“Chậc chậc, tuyết vừa rơi liền mặc dày như vậy, trời lạnh hơn xem ngươi làm sao bây giờ.”
“Ai, ngươi nói xem, nếu ta hướng Phụ vương ngươi xin nghỉ phép đi phía nam trú đông, hắn có đáp ứng không?” Tuyền Cơ hiện tại nhiệt tình ngắm tuyết đã sắp biến mất, bắt đầu vì thời tiết rét lạnh lo lắng, lớn như vậy cũng chưa từng lạnh qua như vậy!
“Tự ngươi đi hỏi thử xem?!” Triệu Tư Viễn vui sướng khi người gặp họa.
Tuyền Cơ ỉu xìu trở lại Thính Tùng cư, mới ngồi xuống muốn uống chén trà nóng, Hồng công công đến tìm tới cửa.
Tuyền Cơ cười hỏi: “Hồng Vượng? Sao ngươi lại tới đây?”
Hồng công công sửng sốt, đã lâu không ai xưng hô với chính mình như vậy, cúi đầu cung kính nói: “Vương gia thỉnh Tạ quản sự đến thư phòng Vân Hoa các.”
“Thư phòng Vân Hoa các? Ở nơi nào?” Tuyền Cơ vẻ mặt mờ mịt, thư phòng của cổ nhân sao lại nhiều như vậy a, nàng bình thường đi đến một cái là thư phòng ngoại viện phía đông, là nơi nàng cùng Triệu Tư Viễn đọc sách, một cái khác chính là thư phòng chuyên dụng của Vương gia, ngoại viện sườn tây, Vân Hoa các ngược lại chưa từng nghe qua.
“Vân Hoa các ở trong nội viện, Tạ quản sự đại khái còn chưa có đi qua, Vương gia đặc biệt lệnh nô tài dẫn đường.”
Tiếng “Nô tài” nghe được Tuyền Cơ cả người không thoải mái, nếu muốn nàng đi vào thư phòng của nội viện, phỏng chừng chính là chuyện của bà dì Triệu gia kia, cáo trạng thật nhanh a, thực sự có năng suất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK