“Ta nghĩ ta biết đáp án của ngươi rồi…” Trương Kiều Dư cười nói.
“Bổn vương cũng muốn nghe chính miệng ngươi nói một chút.” Theo giọng nói, Triệu Kiến Thận đẩy cửa đi vào thư phòng.
Tuyền Cơ ai oán nhìn Trương Kiều Dư, biết rõ Đại lão hổ ở bên ngoài, tại sao muốn hãm hại nàng?
Trương Kiều Dư ánh mắt vô tội, hắn thật sự không nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Kiến Thận, ai! Võ công của tên học trò này lại tiến bộ rồi, sóng trước như hắn giờ có thể nằm phơi khô trên cát rồi.
“Ta nhớ ra ở phòng thu chi còn có sổ sách quan trọng chưa xử lý xong, Vương gia, Trương gia gia, ta cáo lui trước!” Tiếng “Trương gia gia” gọi đặc biệt thân thiết, thuận đường đưa ra một ánh mắt đáng thương.
Trương Kiều Dư cũng hiểu ý, cười cười kéo Triệu Kiến Thận nói: “Vương gia tới vừa đúng, lão hủ có một số việc muốn thương lượng với Vương gia.”
Triệu Kiến Thận quét mắt nhìn hai người một cái, rốt cuộc khai ân nói: “Đi đi!”
Tuyền Cơ như được nhận đại xá, hận không tìm được nắp nồi đội lên chạy trốn.
“Không nên ép nàng quá chặt, buổi tối từ từ làm khó cũng không muộn.” Trương Kiều Dư cười đề nghị.
Buổi tối Tuyền Cơ ngay cả cơm tối cũng không ăn, giao phó Khả Nhi nói bất kể ai tới, cứ nói thân thể nàng khó chịu đã đi ngủ, mong rằng Triệu đại Vương gia quý nhân bận chuyện, đừng thật sự tới bắt nàng để kiểm tra mấy cái sách kia.
Khả Nhi sốt ruột lại bất đắc dĩ, vốn phát hiện ra Trầm Kiếm chính là Thất Vương gia Triệu Kiến Thận của Kỉ quốc, nghĩ đến mình đánh bậy đánh bạ lại thành nha hoàn của Vương phủ, hưng phấn chừng mấy ngày ngủ không ngon giấc, kết quả đến Vương phủ, phát hiện chẳng những vốn là Vân Ca cô nương biến thành tiểu thư Tạ Tuyền Cơ, ngay cả thân phận cũng từ ái thiếp của Trầm Kiếm biến thành đại tổng quản phòng thu chi của Triệu Kiến Thận.
Đại tổng quản phòng thu chi đương nhiên có vị trí trong Vương phủ cũng không thấp, nhưng so ra thì cách vị trí Vương phi còn xa hơn cả Trắc phi của Vương gia, trong lòng Khả Nhi có chênh lệch rất lớn! Một là người có khả năng tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Vương phủ, một là thuộc hạ của Vương phủ, có thể so sánh sao?
Nếu nói là Vương gia không có chút hứng thú nào với tiểu thư thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác Khả Nhi rõ ràng thấy Vương gia ở trên đường đi sủng ái tiểu thư có thừa, làm nàng thân là nữ tử không biết đã hâm mộ bao nhiêu lần, cho dù trở lại Vương phủ có thay đổi thân phận, Vương gia cũng thường để tiểu thư bên cạnh làm bạn. Nhưng nhìn xem tiểu thư đó là thái độ kiểu gì, quả thực tránh Vương gia như rắn rết!
Nàng có biết Vương gia là đối tượng tuyển chọn vị hôn phu tốt nhất trong lòng tất cả nữ tử của Kỉ quốc hay không, nàng không cần, bên ngoài chen chúc vỡ đầu có thể lấp đầy ba tòa kinh thành.
Buổi tối, đội trưởng thị vệ Triệu Chính quả nhiên tìm tới cửa, nghe Khả Nhi nói Tuyền Cơ không thoải mái đã đi ngủ, mặt không đổi sắc dùng thanh âm để toàn bộ người trong viện đều nghe thấy được: “Mời ngươi hồi bẩm Tạ tiểu thư, Vương gia nói, nếu như Tạ tiểu thư không thoải mái, hắn sẽ đích thân đến thăm.”
Chỉ trong chốc lát, Tuyền Cơ bộ mặt cười khổ xuất hiện trước cửa Thính Tùng cư.
Trong mắt Triệu Chính lóe lên ý cười, Tuyền Cơ hung hăng nhìn cái tên lớn mật bên cạnh, nhanh như sét đánh sáp lại gần kéo tay áo của Triệu Chính, cố ý nũng nịu kêu lên: “Triệu đại ca.”
Triệu Chính bị dọa tới mức “Hổ mình chấn động”, chật vật lui ra.
Tuyền Cơ đắc ý, cười lên ha hả, làm sắc mặt Triệu Chính từ hồng thành đen, từ đen thành trắng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ngươi sao lại thích trêu cợt người khác như vậy.”
“Ta thật lòng coi ngươi là đại ca, các ngươi lại liên hiệp với Vương gia bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta, hừ hừ.”
“Triệu mỗ có tài đức gì đảm đương nổi làm đại ca của tiểu thư… Đừng để cho Vương gia đợi lâu, những quản sự khác ở đây cũng chuẩn bị bắt đầu họp rồi.” Triệu Chính thật ra thì cũng giống những người khác trong Vương phủ, rất thích Tuyền Cơ, trong lòng cũng coi nàng như muội muội, cho nên rất hy vọng nàng không bỏ lỡ Vương gia, chẳng qua là Tuyền Cơ dường như không hiểu được tình cảm này.
Vương gia cứ cách mấy ngày lại tụ tập một ít quản sự thương thảo sự vụ trong thư phòng, lúc bắt đầu mọi người đúng là không quen với việc có thêm một nữ tử, mấy lần sau, từ từ thành thói quen, chủ yếu nhất là nữ tử này chưa bao giờ lên tiếng, luôn lẳng lặng ngồi một bên, khiến cho người ta gần như không cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Trước khi vào cửa, Triệu Chính nhẹ giọng nói với Tuyền Cơ: “Vương gia phân phó, đợi lát nữa trong hội nghị, tiểu thư cần phải nghiêm túc nghe rõ mỗi một lời phát biểu của quản sự, Vương gia sẽ tùy lúc hỏi thăm, nếu như không trả lời được, tối nay cũng không được ngủ.”
Tuyền Cơ vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này xịu xuống. Thầm mắng mấy câu “Không có tính người”, xám xịt đi vào thư phòng, đàng hoàng ngồi xuống chỗ bên cạnh Trương Kiều Dư.
Mấy quản sự đi họp lần này là quản sự của hiệu buôn Trầm thị, vì để tránh người ngoài nghi ngờ Trầm thị có liên lạc với Vương phủ, tiến vào Vương phủ đều mất một phen quanh co, lúc Tuyền Cơ đến đó, các quản sự cũng mới vừa đến đông đủ.
Trong đó có mấy người Tuyền Cơ gần đây mới gặp qua ở hiệu bạc, cũng xem như người quen. Mọi người chia ra báo cáo tình huống tương ứng với công việc của mỗi người và kế hoạch kế tiếp, xin ý kiến của Triệu Kiến Thận.
Tuyền Cơ vừa nghe tự nhiên hiểu ra mục đích cho nàng tới đây, đành cầm giấy bút lên một bên nghe ý kiến một bên tính toán tiền vốn bỏ ra ỗi hạng mục.
“Theo như lời Lý quản sự thì đống vải vóc chất lượng kém sản xuất mấy năm trước chất đống trong nhà kho nên xử lý như thế nào. Tạ quản sự, ngươi nói thử một chút quan điểm của ngươi đi.” Tuyền Cơ đang nhìn chằm chằm các khoản mục trong sổ sách trước mắt đến ngẩn người, Triệu Kiến Thận chợt ném tới một câu từ trên trời xuống.
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía đại BOSS, mặc dù đối phương biểu lộ rất bình thản, nhưng nàng lại nhìn ra bên trong có ý vị uy hiếp - trả lời không được thì buổi tối cũng đừng mong ngủ!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, mở miệng nói: “Mới vừa nghe Đặng chưởng quỹ của hiệu gạo nói rằng Thác Châu gặp đại hạn, mất mùa, áo cơm của bách tính đang thiếu, triều đình lại lục tục vận chuyển lương thực vật phẩm tới cứu tế, ta nghĩ có thể mang những thứ vải vóc này bán rẻ cho triều đình để cung cấp cho người dân bị nạn may quần áo chăn mền chống lạnh được không?”
Bán vật phẩm chất lượng kém cho triều đình, là chuyện người khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà hồi tâm lại nghĩ đúng là không tệ, dân chúng bị thiên tai vốn cũng không đòi hỏi, có thể có quần áo chống lạnh đã không tồi, lúc này đã qua nửa mùa hè, nhưng Thác Châu ở Kỉ quốc là phương Bắc, lại qua một hai tháng nữa sẽ gió rét thấu xương. Những thứ này năm xưa vốn là vải chất lượng không tốt, kinh thành là nơi giàu có và đông đúc lại càng khó bán hơn, vận chuyển đến nơi khác thì tiền vốn lại gia tăng hơn nữa cũng chưa chắc có thể thuận lợi bán ra.
Dĩ nhiên, có thể bán một đống vật phẩm chất lượng kém như vậy cho triều đình, còn phải lệ thuộc vào quan hệ của Vương gia, nếu đổi là thương gia khác thì chưa chắc có thể được.
Lý quản sự của hiệu vải càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, vội vàng bày tỏ đồng ý.
Những quản sự khác cũng thay đổi cách nhìn về Tuyền Cơ, nhưng cũng có người trong lòng âm thầm suy nghĩ có phải có người trước đó đã chỉ điểm, để cho nữ tử này có cơ hội lộ diện trước mặt các quản sự? Người này cho dù không phải là người nhà Vương gia cũng nhất định là người thân thiết với Vương gia, tự nhiên phải thừa dịp nịnh nọt, trong lúc nhất thời bên trong thư phòng tiếng tán thành liên tục không ngớt.
Triệu Kiến Thận dường như không muốn Tuyền Cơ đắc ý quá, đổi chủ đề tiếp tục thảo luận chuyện khác, ngay khi Tuyền Cơ cho rằng nguy hiểm đã giải trừ, bỗng nhiên lại nghe được một câu: “Thác Châu đại hạn, có khả năng rất lớn phát ra nạn châu chấu, mấy châu huyện phụ cận Thác Châu đều có nông trang của Trầm thị, các vị đã có chuẩn bị gì chưa?”
Tuyền Cơ vừa nghe, trong lòng thở phào, cũng may khi còn bé đã từng xem trên TV đoạn phim phóng sự giới thiệu kinh nghiệm diệt châu chấu của Tân Cương, bị hỏi cũng không sợ.
Mấy quản sự hai mặt nhìn nhau, chủ quản hiệu gạo Đặng quản sự và chủ quản nông trang Lưu quản sự sắc mặt liền trở nên rất khó coi, hiệu gạo còn may, nguồn cung cấp tuy khan hiếm, nhưng còn có thể tiêu thụ một chút gạo cũ, chẳng qua là Trầm thị từ trước đến giờ chưa từng phát chẩn thiên tai bao giờ, khó tránh khỏi hao tổn. Nông trang thì coi như thảm, trừ cầu thần bái phật, thật không có biện pháp gì để phòng chống lại cái nạn thiên tai đáng sợ này.
Nhưng nếu Vương gia có hỏi tới, cũng chỉ theo lệ nói một chút phương pháp thông thường nhất, ví như huấn luyện nhân thủ chuẩn bị cho nạn châu chấu tới lúc đó có thể trừ bao nhiêu được bấy nhiêu, cố gắng nắm chắc lấy thời gian thu hoạch, vân vân…
Trương Kiều Dư ngẩng đầu nhìn Tuyền Cơ khóe miệng hơi cong, vẻ mặt ung dung, suy đoán cô gái nhỏ này có lẽ có hiểu biết đặc biệt gì đó, vì vậy mở miệng hỏi: “Tạ quản sự có phải đã có phương pháp đối phó với nạn châu chấu này rồi?”