“Hình như hắn không có phu nhân…” Tuyền Cơ nhớ đã nghe nói là Vương phi của Triệu Kiến Thận đã qua đời rất nhiều năm trước, cho đến nay vẫn không có lập người khác, theo như tin tức bên lề của Khả Nhi thì tên Trầm Kiếm này, hẳn cũng là nhân sĩ độc thân.
“Hình như?! Tiểu muội à, nghe nói ngươi là ái thiếp của Trầm Kiếm…” Dịch Thanh Vân cảm thấy Tuyền Cơ cũng hồ đồ quá đáng rồi.
“Hừ, muội cũng chưa từng đến nhà hắn, đừng lại nói đến người này nữa có được không, đại ca huynh lẽ nào không biết quy tắc trong nhà những người có tiền phiền phức bao nhiêu sao, trói chân trói tay, không bằng một mình muội tự do tự tại, thích gì làm nấy.”
Dịch Thanh Vân nghĩ nghĩ một lúc, quả thật Tuyền Cơ không thích hợp ở trong nhà cao cửa rộng của gia đình giàu sang dựa vào sự sủng ái của nam nhân mà sống qua ngày, liền không hề nói thêm gì nữa.
Nhất thời ăn cơm đến tận lúc trăng treo giữa trời, Dịch Thanh Vân muốn tiễn Tuyền Cơ trở về, bị Tuyền Cơ quả quyết từ chối: “Muội đã nói với Văn đại nương là cha mẹ đều mất, bị anh trai và chị dâu đuổi đi, bỗng nhiên có thêm một ca ca ngươi như vậy, bảo muội giải thích thế nào a. Yên tâm đi, dáng vẻ này của muội rất an toàn, đi khắp thiên hạ không cần lo lắng có người có chủ ý hại muội đâu.” Ngụ ý mình tương đối hài lòng gương mặt xấu xí này.
Dịch Thanh Vân lắc đầu cười khổ, kiên trì đưa Tuyền Cơ đến gần sân mới xoay người rời đi.
Vừa bước qua cửa viện, gặp phải Văn Quân Thông vẻ mặt tức giận đi ra từ phòng mẫu thân, Tuyền Cơ đoán nhất định là hắn vừa mới ầm ĩ một trận với Văn đại nương. Văn Quân Thông đối với việc Văn đại nương làm thuê cho Tuyền Cơ, làm việc kiếm tiền giúp nàng vẫn thập phần bất mãn, cho rằng mẫu thân hầu hạ một nữ tử không rõ lai lịch như vậy là thấp kém, mất thân phận. Văn đại nương muốn nhanh chóng tích cóp đủ tiền cho con lên kinh dự thi, mặc kệ con khuyên ngăn thế nào, vẫn kiên trì làm việc cho Tuyền Cơ, vì thế gần đây hai mẫu tử thường xuyên xung đột.
Văn Quân Thông thấy Tuyền Cơ lúc này mới từ bên ngoài trở về, trong mắt rõ ràng toát ra vẻ không chấp nhận.
Tuyền Cơ không muốn nhiều chuyện, làm như không trông thấy, trực tiếp đi về phía phòng mình.
“Tạ cô nương, xin dừng bước!” Văn Quân Thông bỗng nhiên nói.
Tuyền Cơ quay đầu nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Văn Quân Thông chạm ánh mắt nàng, tim không nhịn được nảy lên mãnh liệt, sóng mắt lay động dưới ánh trăng lung linh mờ ảo, vậy mà làm cho hắn thiếu chút nữa sa vào trong đó, quên mất lời nói.
Mây tan trăng hiện, trong viện sáng rực lên, Văn Quân Thông nhìn rõ khuôn mặt bánh bao vàng bủng kia của Tuyền Cơ, trong lòng không khỏi thầm mắng mình, thật sự là phát điên, vậy mà vừa rồi cảm thấy nữ nhân xấu xí này xinh đẹp.
Vội sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng nói: “Tiểu sinh có những lời không biết có nên nói hay không.”
“Vậy thì đừng nói.” Tuyền Cơ ngắt lời, biết lời hắn muốn nói nhất định không phải lời tốt đẹp.
Văn Quân Thông sắc mặt cứng đờ, lờ thẳng lời Tuyền Cơ, tiếp tục nói: “Gia mẫu tuổi tác đã cao, không chịu nổi công việc, sau này nếu Tạ cô nương có việc nhà cần người giúp đỡ, không ngại mời người tài khác.”
Tuyền Cơ cười hỏi: “Văn công tử định xuất môn làm công phụng dưỡng Văn đại nương sao? Như thế rất tốt.”
Văn Quân Thông sắc mặt ửng đỏ, nói: “Tiểu sinh cần ở nhà đọc sách chuẩn bị vào kinh dự thi, nếu như đậu cao…”
“Nếu như không đậu thì làm sao?” Tuyền Cơ không khách khí ngắt lời, nàng cũng nhìn không vừa mắt thư sinh yếu đuối này đã lâu rồi.
“Ngươi…” Văn Quân Thông không nghĩ tới Tuyền Cơ sẽ thẳng thừng làm hắn lúng túng như vậy.
“Để tay lên ngực tự hỏi, ngươi không muốn để mẫu thân ngươi làm việc là vì hiếu thảo hay là vì thỏa mãn hư vinh bản thân? Mẫu thân ngươi không làm việc, có thể nuôi ngươi lớn như vậy sao? Có thể để cho ngươi đọc sách biết chữ lên kinh dự thi sao? Bà không làm việc thì ngươi có thể kiếm tiền sao? Hay là ôm lấy thể diện của ngươi kéo mẹ già cùng ngươi đói chết với nhau? Không quen nhìn ta thuê mẫu thân ngươi làm việc cho ta, vậy kiếm tiền xem nào! Hiện giờ mẫu thân ngươi một tháng không cần tối ngày thêu hoa cũng có thể kiếm được hai lượng bạc, ngươi thì sao? Vô dụng nhất chính là thư sinh!” Tuyền Cơ không chút khách khí mà chất vấn một tràng liên thanh.
Văn Quân Thông sắc mặt trắng xanh, không lời biện bạch, nửa ngày mới nói: “Có hai lượng tiền dơ bẩn thì có gì hơn người, thứ nữ tử vô tri vô thức như ngươi, dựa vào cái gì chỉ trích ta?”
Tuyền Cơ cười lạnh: “Có hai lượng tiền dơ bẩn dù sao cũng tốt hơn phế vật không nghề nghiệp lớn đầu còn sống dựa vào mẫu thân, ngươi có tri thức, có thể làm cơm ăn không? Thật sự muốn hiếu thuận với mẫu thân, trước hết học làm sao gánh vác kế sinh nhai cho gia đình, tự lực cánh sinh.”
Văn Quân Thông bị nói đến không còn sức lực đáp trả, sững người tại chỗ.
Văn đại nương nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, từ gian trong đi ra sân, thấy con mình thất hồn lạc phách cúi đầu đứng ở trong viện. Tuyền Cơ gật đầu làm lễ với bà, sau đó xoay người đi vào phòng mình.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tuyền Cơ đang ngủ ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc, vừa trợn mắt nhìn, thấy xung quanh cũng không có khói lửa, biết không phải hỏa hoạn, tâm trạng hồi phục, rời giường thấy trước cửa phòng đặt một thùng nước sạch sẽ, đoán là Văn đại nương đưa đến để nàng rửa mặt chải đầu, lại nghĩ Văn Quân Thông không thể thuyết phục Văn đại nương không làm việc ình.
Đi vào trong sảnh, thấy hai mẫu tử Văn gia ngơ ngác nhìn cháo và cải xanh khét lẹt trên mặt bàn, mùi cháy khét lúc nãy ngửi thấy chính là từ trong mấy thứ trên bàn này truyền ra.
Tuyền Cơ tò mò hỏi: “Sao vậy? Hôm nay phòng bếp cháy à?”
Văn đại nương ngượng ngùng nói: “À, hôm nay Thông Nhi nói nấu cơm giúp ta…”
Nói còn chưa xong, Văn Quân Thông lại hấp tấp ngắt lời: “Nương, những món này không thể ăn, con đi làm cái khác.” Nói xong cũng không thèm liếc nhìn tới Tuyền Cơ một cái, bưng những chén dĩa trên bàn đi về phía phòng bếp.
Tuyền Cơ nghi hoặc nhìn về phía Văn đại nương, chuyện gì xảy ra vậy? Đại thiếu gia vậy mà đến phòng bếp nấu cơm?
Văn đại nương nói: “Đêm qua cô nương nói gì đó với Thông Nhi, buổi sáng hôm nay Thông Nhi nói với ta, về sau việc trong nhà giao cả cho nó, không cần ta vất vả nữa, hôm nay múc nước nấu cơm đều cướp làm.”
Tuyền Cơ toát mồ hôi lạnh một chút, không thể nào, tên kia là muốn thêm phiền phức hay là thế nào đây?
Văn đại nương vừa mừng vừa lo nói: “Hắn có lòng hiếu thảo như vậy, ta mà giảm thọ mười năm cũng đáng, chỉ là ta sợ như vậy làm lỡ việc đọc sách của hắn.”
Ta sợ đồ ăn hắn làm độc chết người ấy chứ, Tuyền Cơ thầm nghĩ, cười khổ một chút: “Ta đi nói chuyện với hắn.”
Văn Quân Thông đang thái rau trong phòng bếp bị hắn hun đến tối đen hết phân nửa, Tuyền Cơ đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy, vì sợ hắn trượt tay cắt vào ngón tay, đợi cho đến khi hắn bỏ dao xuống, mới lên tiếng bắt chuyện.
Văn Quân Thông nhìn nàng một cái, khàn giọng nói: “Tạ cô nương, về sau ngươi có chuyện gì, cứ giao phó cho ta làm là được rồi, ta sẽ kiếm tiền lo cho gia đình!”
“Không phải ta ghét bỏ gì ngươi, việc nhà ngươi làm so ra kém xa với Văn đại nương…” Tuyền Cơ nói thực tế.
Văn Quân Thông gân xanh trên trán nổi lên, thiếu chút nữa bị xấu nữ này chọc tức chết, từ khẽ răng bật ra mấy chữ: “Rốt cuộc ngươi muốn sao?”
Tuyền Cơ nói: “Mỗi người có sở trường sở đoản khác nhau, nên phải phát huy ưu điểm khắc phục nhược điểm, mỗi người mỗi việc. Sở trường của ngươi là ở việc đọc sách, chỉ cần không phải đọc sách đến chết, cho dù không thể đậu cao, làm văn thư phụ tá cho phòng thu chi chẳng hạn cũng có thể mưu sinh, cần gì tranh việc nhà với nương ngươi? Lại nói, mẫu tử các ngươi vì việc vào kinh dự thi, tốn nhiều thời gian sức lực như vậy, hiện giờ còn cách một bước cuối cùng, ở giờ phút này tự nhiên đâm ngang sẽ ảnh hưởng việc đọc sách ôn tập, thì thật lãng phí.”
Văn Quân Thông biết là bản thân đi vào ngõ cụt, nhìn phòng bếp loạn xà ngầu, thất bại nói: “Tạ cô nương nói có lý, ta quả thật vô dụng…”
Tuyền Cơ an ủi nói: “Ngươi chỉ là chưa tìm được công việc sở trường mà thôi, cũng không cần nhất thời nóng lòng.”
Văn Quân Thông cười khổ một tiếng, cúi đầu không nói gì.