Tuyền Cơ sớm đã có đáp án trong đầu: “Mong muốn đưa nữ nhi vào cung hiện nay, có người nào không trông mong dựa vào sủng ái của nữ nhi mình, sớm sinh hạ Hoàng tử để trở thành Thái tử? Đến lúc đó địa vị nhìn vững như núi Thái sơn của Viễn Nhi sẽ trở thành mục tiêu ọi người công kích, Hậu cung ngoại đình liên thủ cùng nhau đối phó với hắn không phải là không có khả năng. Mà mẫu phi Viễn Nhi mất sớm, trừ bỏ ủng hộ từ phụ hoàng của hắn, còn mặt khác chỉ là nói suông. Nếu như phụ hoàng ngoảnh mặt làm ngơ với hắn…”
Kỉ Kiến Thận ở ngoài điện nghe xong, không khỏi cười nhẹ, thảo nào hôm qua cứ luôn hỏi việc Viễn Nhi mới thật sự là Thánh quân có mấy người nào biết. Thì ra là vì muốn xác nhận mẫu phi cũng chẳng hiểu rõ tình hình. Nếu mẫu phi biết được Viễn Nhi là thiên mệnh Thánh quân, nhất định trở thành Hoàng đế, Tuyền Cơ sẽ không lấy an nguy của Viễn Nhi ra làm lá chắn.
“Hoàng hậu cần gì phải bắn tiếng đe dọa?” Vũ Vương phi khẽ hừm.
“Mẫu phi cứ xem như là nhi thần nói chuyện quá lời đi. Hoàng thất con cái nối dõi đông đúc có hẳn là chuyện tốt hay không? Kỉ quốc, Ninh quốc, Nhạc quốc, có quốc gia nào lúc đầu không phải là con cháu đầy đàn sau đó lại vì ngôi vị Quốc quân mà huynh đệ tương tàn, máu tươi rửa cung đình. Hoàng thất Nhạc quốc lúc trước hơn ba mươi Hoàng tử Công chúa, hiện giờ chỉ còn lại một mình Nhạc Nghịch, Kỉ quốc bởi vì nội đấu mà khiến cho Thái thượng hoàng thuận lợi nắm bắt, Ninh quốc bởi vì nội đấu mà để cho Kỉ quốc không cần đánh mà vẫn thôn tính thắng lợi.” Tuyền Cơ tiếp tục từ tốn nói.
Vũ Vương phi lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn không phục, nói: “Dựa theo cách nói của Hoàng hậu, hay là vẫn để cho dòng dõi con cái đơn bạc mới là tốt?”
“Gia đình người thường, đương nhiên nhiều con nhiều phúc, mà Hoàng gia, nếu đã có người thừa kế thích hợp, cần gì phải tham nhiều? Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Tuyền Cơ làm ra vẻ đó là chuyện hiển nhiên.
Vũ Vương phi chán nản: “Nói đến nói lui, ý ngươi chính là không để cho Hoàng thượng nạp phi!”
Tuyền Cơ cười khổ: “Mẫu phi vì sao phải kiên trì muốn Hoàng thượng nạp nhiều phi tần? Nếu Hoàng thượng cảm thấy chuyện đó là cần thiết, lúc trước làm gì phải giải tán hết tì thiếp trong hậu viện Vương phủ?”
“Hoàng thượng giải tán hết tì thiếp còn không phải là vì ngươi?!” Sắc mặt Vũ Vương phi càng lúc càng khó coi.
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy rằng nhi thần so với những nữ nhân kia quan trọng hơn, mẫu phi vì sao lại phản đối, kiên trì ngăn cản?” Tuyền Cơ chớp chớp đôi mắt, thập phần vô tội.
Vũ Vương phi hung hăng vỗ mấy cái lên bàn trà nhỏ: “Ngươi… Ngươi sao có thể đố kỵ như vậy. Làm sao làm mẫu nghi thiên hạ!”
Tuyền Cơ thở dài một tiếng đáp: “Mẫu phi cùng nhi thần ở đây tranh cãi cũng vô dụng. Hoàng thượng nếu muốn nạp phi. Nhi thần lập tức thoái vị cho người hiền đức. Từ nay về sau cùng Hoàng thượng chỉ cần không gặp lại là được.”
Thốt ra những lời này. Chẳng những Vũ Vương phi chấn động, Kỉ Kiến Thận ngoài điện nghe lén cũng không khỏi cười khổ. Vấn đề này, rùa con thật đúng là ngắn gọn, dứt khoát, nửa bước không nhường.
Vũ Vương phi lạnh lùng nhìn Tuyền Cơ, lúc sau mở miệng nói: “Hoàng hậu chớ quá được sủng mà kiêu.”
“Vấn đề nguyên tắc, thần rất lấy làm tiếc.” Tuyền Cơ cũng lười tiếp tục giở trò châm chọc.
Lúc bắt đầu nàng còn ý đồ nói lòng vòng, phân tích lợi hại thuyết phục vị phụ nhân ngoan cố này. Bây giờ phát hiện căn bản là không có khả năng thành công. Đành phải bằng mọi giá ăn ngay nói thật.
Lời không hợp ý nói nửa câu cũng là nhiều, nói thêm gì đi nữa thì chỉ càng nói càng căng thẳng, Tuyền Cơ khom người hành lễ cáo lui.
Nếu là nữ tử khác nói chuyện với bà như vậy, sớm đã bị lôi ra ngoài đánh chết, nhưng nữ tử này cứ lại là Hoàng hậu, người mà nghĩa tử mình cực trân ái, đã vậy còn là Thiên nữ không thể thiếu giúp Xích gia thành nghiệp lớn.
Vũ Vương phi nắm chặt bàn tay. Anh Lan chờ ở trong cung đã một buổi chiều. Nàng quanh co lòng vòng ám chỉ đủ loại hành vi không hợp lý của Hoàng hậu. Bà nhìn Anh Lan lớn lên, tâm tư trong lòng nha đầu kia bà rõ ràng, cho nên đối với lời của nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Chuyện Hoàng hậu khiến Hoàng thượng cả đời không nạp phi. Trên đường đi bà đã nghe nói qua, lúc ấy còn cho là người không hiểu chuyện đặt điều, nghe lời Anh Lan xúi giục, phái thị tỳ dưới tay vào trong cung nghe ngóng, vậy mà lại vô cùng chính xác, sắc mặt Vũ Vương phi đương trường liền thay đổi.
Nhà mẹ đẻ của bà và dưỡng phụ Triệu gia của Kỉ Kiến Thận, lai lịch đều từ nhất phái gia thần Xích gia nhị công tử, hồi trước sau khi Thánh quân sụp đổ, tổ tiên Triệu gia liền đến ẩn náu ở Kỉ quốc. Nhiều lần lập kì công cho đến phong Vương, từng bước từng bước vì con cháu Xích gia củng cố thế lực, chuẩn bị sẵn sàng.
Rồi đến đời phu quân Vũ Vương phi, phát hiện tướng mạo Thừa Thiên đế Kỉ quốc và chủ nhân nhà mình giống nhau, bên trong Hoàng thất tranh đấu gay gắt, vì thế liền hỗ trợ bày ra kế tốt đổi trắng thay đen, kêu chủ thượng nhà mình giả mạo Thừa Thiên đế nắm giữ giang sơn Kỉ quốc.
Triệu gia không con, liền kêu chủ thượng cũng chính là Hoàng thượng giả mạo chỉ định Thế tử nhà mình, để phụ tử hai người một sáng một tối phối hợp với nhau. Đem Kỉ quốc khống chế trong lòng bàn tay.
Có thể nói, thời gian Vũ Vương phi ở chung với Kỉ Kiến Thận còn nhiều hơn so với mẹ đẻ của hắn, cảm tình dành cho Kỉ Kiến Thận lại không kém mẫu tử thân sinh, nhưng là chủ tớ cũng có khác biệt, trong sự yêu thương bảo bọc của Vũ Vương phi dành cho Kỉ Kiến Thận không tránh kèm theo chút phục tùng với chủ nhân của mình.
Đối với cha ông đã khuất trung thành một mực với Xích gia của Vũ Vương phi mà nói, mọi việc đều có thể nhẫn nại, nhưng chuyện làm tổn hại đến lợi ích của Xích gia làm thế nào cũng không thể nhẫn, cho nên khi nghe nói Hậu cung độc nhất một mình Hoàng hậu, lập tức nghĩ đến vấn đề nối dõi huyết mạch cho Xích gia.
Ở cái vấn đề này, một bước bà cũng không chịu nhường đâu!
Theo như lời Tuyền Cơ nói, mặc dầu chuyện anh em trong Hoàng thất tranh đấu với nhau trở thành bóng ma trong đầu bà, nhưng bà vẫn ngoan cố như cũ, cho rằng Hoàng thượng nạp thêm nhiều phi tần, có nhiều con nối dõi đó mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Kỉ Kiến Thận hiểu rõ tính tình Vũ Vương phi, biết nhất thời nửa khắc rất khó khuyên giải bà chấp nhận sự thật, nhìn bóng dáng Tuyền Cơ rời đi, bỗng nhiên có chút đau đầu, nhớ tời Tuyền Cơ trước kia từng nói qua một câu - một núi không thể có hai hổ.
Nhưng đây còn là cọp mẹ!
Kỉ Kiến Thận quay trở lại ngự thư phòng, đem những chuyện cần Kỉ Tư Viễn thi hành giao lại rõ ràng, liền quẳng mớ tấu chương chồng chất như núi trở về tẩm cung.
Tuyền Cơ thấy hắn trở về, cười tủm tỉm, nửa điểm không phát hiện ra là vừa mới cãi nhau với Vũ Vương phi.
Kỉ Kiến Thận đi qua, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, thấp giọng hỏi nhỏ: “Nàng không muốn sinh con cho ta, là vì thấy chưa đúng lúc hay sao?”
Đang yên đang lành làm sao lại đề cập đến vấn đề nhạy cảm đó vậy?! Tuyền Cơ nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, chui rúc vào trong lòng Kỉ Kiến Thận như chú rùa con.
“Tuyền Cơ, không phải là nàng e sợ con chúng ta sau này sẽ tranh đoạt đế vị với Tiểu Viễn?” Kỉ Kiến Thận thật cẩn trọng hỏi, hắn nhớ tới lời Tuyền Cơ nói với Vũ Vương phi, con nối dõi Hoàng gia đông đúc cũng không hẳn là tốt!
A? Sao lại nói đến phương diện này? Tuyền Cơ lắc đầu: “Ta tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Viễn, cũng tin tưởng nhân phẩm của đứa nhỏ chúng ta, không phải ai cũng thích hợp làm Hoàng đế, cũng không phải ai cũng đều nguyện ý làm Hoàng đế.”
“Thật sự?!” Kỉ Kiến Thận muốn xác nhận lại.
“Đương nhiên là sự thật! Khoan đã… Huynh vừa mới nghe lén ta và mẫu phi nói chuyện?!” Tuyền Cơ trừng mắt hỏi.
Kỉ Kiến Thận cười mà không đáp, cúi người hôn lên đôi mắt của nàng.
Mâu thuẫn giữa mẫu phi và nàng quả thật có phần phiền phức, cũng may lúc này rùa con không có trực tiếp chui vào mai rùa phớt lờ hắn.
“Tuyền Cơ ngốc, vừa rồi tại sao không dựa theo lời mẫu phi, khiến cho bà quan tâm nhiều hơn vào hôn sự của Viễn Nhi, để cho hắn thay Xích gia khai chi tán diệp đi?”
“Tâm địa của huynh thật là xấu xa, ngay cả đứa con của mình cũng tính kế!”
“Dù sao việc này cũng phải có người làm, nếu Tiểu Viễn là Thánh quân, nên khiến hắn lao lực một chút chứ.” Kỉ Kiến Thận nói nghe mười phần hiển nhiên.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, đúng nha! Vừa rồi sao mình lại không nghĩ tới? Quả nhiên vẫn là Đại ma vương lợi hại mà.
Nhưng mà hãm hại Tiểu Viễn, mình chẳng phải càng giống bà mẹ kế? Tiểu Viễn đối với mình cũng không tệ, hắn mới hơn mười tuổi mà đã bắt hắn làm ngựa đực, làm như vậy rất không có nhân đạo, rất không nghĩa khí!
Cuối cùng Tuyền Cơ vẫn là thiện tâm buông tha ý tưởng hãm hại Tiểu Viễn.
“Ta mặc kệ! Đó là mẫu phi của huynh, huynh hiểu rõ hơn, huynh đi mà giải quyết!” Tuyền Cơ chơi xấu thẳng tay, trong lòng ghi hận: Dám nói ta ngốc, ta liền ngốc cho huynh xem!