Ngoại trừ phòng tắm ra thì những thứ như phòng vệ sinh, cống thoát nước hình chữ U, hầm tự hoại đều không khó hiểu lắm, mấy vị tráng đinh đào hố mấy hôm là xong, chỉ có mỗi việc đúc cái bồn cầu hình chữ U thì tốn một ít thời gian.
Tuyền Cơ ở trong cốc xây dựng rầm rộ, mà quản sự mọi người trong nhà rất nhanh tranh nhau bắt chước, mọi người đối đủ loại tư tưởng kì diệu của nàng thưởng thức không thôi.
Suốt hơn một tháng, Tuyền Cơ không chỉ có phòng tắm toilet, còn làm ra một đống ghế dựa kỳ quái nhưng dị thường thoải mái, còn có bút than viết chữ đặc biệt thuận tiện, vân vân… cũng coi như trải qua cuộc sống hiện đại hóa thường thường bậc trung mà hạnh phúc.
Ngày hôm đó, Tuyền Cơ lại tìm đến thợ thủ công dự định làm một cái xích đu treo trong vườn của Dịch Thanh Vân, đem bản vẽ giảng giải rõ ràng, Tuyền Cơ liền để thợ thủ công tự mình bận rộn ở bên đó, chính mình chạy vào vườn hoa xem kế hoạch hoa vương của Dịch Thanh Vân tiến triển thế nào.
Hai người trái một câu phải một câu, chậm rãi đã nói đến những chuyện ‘đại sự’ gần đây Tuyền Cơ đã làm.
Dịch Thanh Vân trêu ghẹo nói: “Muội sớm muộn cũng phải gả ra ngoài, làm mấy cái đó cũng không hưởng thụ được bao lâu.”
Tuyền Cơ thản nhiên nói: “Muội cũng không dự định rời đi lâu lắm, sớm muộn gì cũng phải trở về…”
“Muội không phải là còn chưa có xuất giá liền tính toán khi nào thì hưu Trầm Kiếm rồi chứ? Đáng thương thật, Trầm Kiếm cuối cùng có chỗ nào không tốt làm uội chán ghét hắn như vậy?” Dịch Thanh Vân kêu lên, hắn hiện tại thực sự có một chút đồng tình với Trầm Kiếm.
“Không phải vấn đề của hắn, là muội không thể thích ứng với cuộc sống của hắn mà thôi, bọn muội vốn là người của hai thế giới, những thứ bản thân mong muốn cũng không giống nhau.”
Đề tài này có chút sâu sắc, Dịch Thanh Vân vốn chính là chỉ cần muội muội vui vẻ thì thế nào cũng được, cho nên cũng lười truy vấn thêm làm uội muội phiền lòng, lập tức đổi chủ đề, bắt đầu khoe khoang thành quả nghiên cứu của chính mình.
Buổi tối, Tuyền Cơ tắm rửa sau đó trở lại phòng, nghe được bên cửa sổ tiếng xì xào quen thuộc. Mở cửa sổ nhìn. Quả nhiên bồ câu của Triệu Kiến Thận đưa tin tới rồi.
Thư của Triệu Kiến Thận rất đơn giản, chỉ có một chữ: Nhân.
Tuyền Cơ bĩu môi nói: “Thật đúng là một cao thủ a, giải đố hay làm thơ cái gì cũng tinh thông hết, hừ!”
Triệu Kiến Thận muốn Tuyền Cơ phải viết thư mỗi ngày, Tuyền Cơ không dám công khai phản kháng, vì thế thường xuyên viết một ít câu đố tuyệt đối cho hắn, hy vọng hắn trả lời không được thẹn quá hóa giận có thể miễn cho nàng việc mỗi ngày viết thư báo cáo, chính là nhiều lần đều lấy thất bại chấm dứt.
Ngày hôm qua đưa lên câu đối chính là một loài động vật, khi còn nhỏ thì đi bằng bốn chân, trưởng thành đi bằng hai chân, già rồi lại đi bằng ba chân. Quả nhiên lại bị hắn dễ dàng giải quyết.
“Hàng tồn” trong bụng của Tuyền Cơ đã sắp dùng hết, hơn nữa theo lá thư chỉ có một chữ này, cũng mơ hồ đoán được Đại ma vương bị hành vi khiêu khích của chính mình chọc giận, nếu mình còn tiếp tục nghịch lửa, trừ khi cả đời này đừng để cho hắn bắt được, nếu không mình sẽ chết thật thảm.
Hôm nay phải viết gì mới được đây? Viết cuộc sống hằng ngày, khó tránh khỏi nhắc đến Dịch Thanh Vân cùng Lạc Dương, phỏng chừng hắn nhìn đến lại mất hứng, viết ở nhà làm cái xích đu vạn nhất làm cho hắn nhìn ra chính mình tính toán trụ lại Phồn Tinh cốc lâu dài, vậy thì lại là một chuyện phiền toái…
Trái lo phải nghĩ. Bỗng nhiên nhìn đến bút than tự chế trên bàn, nhanh trí nghĩ ra, có thể vẽ một bức tranh phác họa chân dung cho hắn. Cái chiêu nịnh nọt dỗ dành này, Đại ma vương nhất định tâm tình sẽ rất tốt, bỏ qua chuyện cũ!
Tuyền Cơ kiếp trước có cùng mẫu thân học vẽ tranh, còn cách chuyên nghiệp một đoạn xa, nhưng phác họa người bình thường thì vẫn là có thể nhìn được.
Tuy người thật không ở trước mặt, nhưng Tuyền Cơ đối với khuôn mặt kia đã quá mức quen thuộc, hạ bút không chút do dự, đáng tiếc giấy không phải là giấy phác họa chuyên dụng. Hiệu quả của bức tranh nhìn qua hơi kém một chút.
Lúc ngọn nến cháy sắp hết, Tuyền Cơ cũng hoàn thành một bút cuối cùng, thở dài một hơi, ngẩng đầu phát hiện thời gian đã qua đi không biết bao lâu. Bồ câu đưa thư trái lại có bộ dáng của nhà thông thái, cũng không rời đi, chỉ ở trên mặt bàn nhảy nhót lung tung, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thầm thì.
Cuối cung liếc mắt một cái xem bức tranh kia. Nhớ tới thần khí mị hoặc cùng với bộ dáng cười như có như không của Triệu Kiến Thận. Tim thế nhưng không hiểu sao lại đập nhanh.
Hết thuốc chữa rồi! Nhìn thấy bức họa cũng có thể si mê!
Tuyền Cơ không dám xem nhiều, nhanh nhẹn đem bụi than dư thừa trên bức tranh tỉ mỉ phủi sạch. Thật cẩn thận gấp lại, nhét vào ống nhỏ dưới chân bồ câu đưa thư.
Đêm nay, Tuyền Cơ hiếm khi ngủ không ngon, suốt cả đêm khuôn mặt của Đại ma vương cứ lắc lư trong mộng… Có khi ôn nhu, có khi âm hiểm, có khi mỉm cười, có khi không có hảo ý, có khi cao thâm khó lường, khi thì vẻ mặt mị hoặc, có khi sắc mặt như sương lạnh...
Những chuyện cần làm ở Ninh quốc tiến triển thập phần thuận lợi, nhưng Kỉ quốc Thái tử gia tâm tình không tốt, bởi vì một cái nữ nhân không lương tâm nào đó tuy rằng nghe lời mỗi ngày gửi thư, nhưng mà cho dù không nói lời tâm tình thì cũng thôi đi, đến nói chút việc nhà cũng không chịu nói, suốt một tháng nay mỗi ngày thư từ qua lại biến thành “mỗi ngày thử thách ngươi”, đề mục còn đa dạng vô cùng, từ đối thơ đối câu phát triển đến giải đố đoán chữ, chỉ kém chút là chưa có đưa ra đề số học để cho hắn tính toán.
Lúc bắt đầu Thái tử đại nhân còn có cảm thấy có hứng thú, coi như là những kiểu làm khó dễ nho nhỏ của người yêu ình, cũng không để trong lòng, nhưng càng về sau càng quá đáng, một ngọn lửa giận vô danh càng tích tụ càng lớn.
Triệu Chính, Lam Tích là thuộc hạ không thể không mỗi ngày đối mặt hắn, rõ ràng cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề, bất đắc dĩ ở thời đại này truyền tin không thuận tiện, cũng không có biện pháp thông báo cho Tuyền Cơ biết nên một vừa hai phải thôi, chỉ có thể nhìn sắc mặt Thái tử gia càng ngày càng đen hơn, âm thầm oán giận Tuyền Cơ tại sao cứ làm Thái tử tức giận.
Giữa trưa, lại nhận được thư của Tuyền Cơ, Triệu Chính trong lòng run sợ đem cuộn giấy đưa đến trên tay Triệu Kiến Thận, âm thầm cầu nguyện cô nương này đừng có tiếp tục ra câu hỏi nào nữa, nếu không chủ thượng nổi bão, hiện tại không thể làm gì nàng, nhưng bọn họ sẽ gặp họa. Tâm tình Thái tử không tốt, cũng không cần làm gì bọn họ, chỉ cần cái khí thế kia thôi cũng đủ để cho bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên như bước đi trên miếng băng mỏng.
Triệu Kiến Thận trên mặt bình thường thản nhiên, nhưng bên trong lại bốn bề sóng dậy, vui vẻ vì thư tay mà Tuyền Cơ viết đúng hạn gửi tới, lại lo lắng nội dung trong thư sẽ làm chính mình thất vọng, ngay cả mật tín của thám tử Hoàng cung Ninh quốc đưa tới, cũng chưa làm cho tâm tình hắn trăn trở như vậy.
Chậm rãi mở ra mảnh giấy mỏng kia, Triệu Kiến Thận thấy một bức họa đen trắng sinh động giống như nhảy ra trên mặt giấy, ngoài việc kinh ngạc về thủ pháp vẽ tranh đặc biệt, còn có một trận mừng như điên nảy lên trong lòng - đây là bức chân dung Tuyền Cơ vẽ cho hắn!
Triệu Kiến Thận chỉ cảm thấy giống như đại hỏa ngập trời tích lũy trong một tháng này bỗng nhiên gặp thời tiết rét lạnh mùa đông, ngay lập tức biến mất không còn một mảnh, còn sót lại chỉ là sự ngọt ngào tận tâm can, tâm tư nôn nóng giống như được một bàn tay ôn nhu nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve xuống, mãn nguyện thoải mái nói không nên lời.