Tuyền Cơ nương theo ánh trăng đi vào Thu Thủy các, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ lại thanh diễm vô cùng, trong mắt giống như ngưng tụ đầy thu thủy lân quang, tóc đen thật dài trơn bóng như nước nhẹ chảy xuôi dòng, thân mình uyển chuyển được bao vây trong váy dài màu tím một thân phiếm màu vàng nhạt, liếc nhìn lại tựa như ánh trăng hóa thành tiên nữ, so ra thì những nữ tử trang điểm lòe loẹt đầy phòng lại hóa ra dung tục tầm thường.
Một nữ tử chói mắt như vậy đường hoàng xuất hiện ở bữa tiệc gia đình của Vương gia, hiển nhiên không phải là việc làm cho kẻ khác vui vẻ.
Người nhiều như vậy, Tuyền Cơ đành phải làm ra vẻ chuẩn bị hành lễ, còn chưa bắt đầu động tác, chợt nghe Triệu Kiến Thận nói: “Miễn lễ đi, nhìn bộ dáng miễn cưỡng của nàng kìa.”
Tuyền Cơ thở phào, thờ ơ trước ánh mắt đầy kinh ngạc của nhóm mỹ nữ trong sảnh, theo Hồng công công chỉ dẫn, đến ngồi xuống vị trí cạnh một quý phụ bên phải Triệu Kiến Thận, mơ hồ nghe được một trận hít thở mạnh.
Tuyền Cơ vốn thực cảm thấy chính mình may mắn không cần ngồi ở bên cạnh Triệu Kiến Thận, hiện tại xem ra vị trí trước mắt này cũng có cổ quái.
Triệu Tư Viễn ngồi ở bên trái Triệu Kiến Thận, thấy Tuyền Cơ ném đến một ánh mắt nghi vấn, có chút buồn bực mà tránh mắt đi, cúi đầu nhìn chén bát trước mặt.
Tuyền Cơ lại nhìn hướng Triệu Kiến Thận, lại thấy hắn bình thản nhìn mình, nhưng trong mắt rõ ràng còn ẩn giấu chút ý tứ gì khác, tựa như nghi vấn, tựa như hoài niệm, tựa như kinh diễm, tựa như hiểu rõ… Không khỏi trong lòng tức giận, hai cha con này không phải quái dị bình thường!
Lão phu nhân bên cạnh tỉnh lại từ trong khiếp sợ, có tí mất tự nhiên cười nói: “Kiến Thận, vị cô nương này là Tuyền Cơ cô nương mà Viễn Nhi thường nhắc đến?”
“Đúng vậy, dì.” Triệu Kiến Thận trả lời, trong giọng nói đối với vị lão phu nhân này cũng không có nhiều lắm thân thiết hoặc ý tứ tôn kính.
“Ta còn suy nghĩ, Kiến Thận đêm nay để trống vị trí này là dành cho vị phu nhân nào đây?”
Tuyền Cơ nghe xong âm thầm lắc đầu, lời này nói cũng quá mất phẩm chất rồi. Nếu đã biết được thân phận của mình, còn cố ý đánh đồng mình cùng thê thiếp Triệu Kiến Thận, rất không để cho khách nhân mặt mũi, nói cách khác cũng là làm mất mặt Triệu Kiến Thận.
Trên mặt Triệu Kiến Thận không có chút ý phiền nào, ôn hòa cười nói: “Xem ra là bổn vương nghĩ không chu toàn, ủy khuất khách nhân, người đâu, đổi vị trí cho Tạ quản sự.” Nói xong ngón tay chỉ lên phía trước của quý phụ, vị trí bên phải mình.
Vừa dứt lời, lại là một trận hít thở vang lên, chỉ là lần này rõ ràng đã đè nén đi rất nhiều rồi.
Tuyền Cơ nhìn thấy thị nữ nhanh tay nhanh chân một lần nữa dọn ra thêm một cái bàn bát đũa, cung thỉnh mình di chuyển chỗ, hơi có chút dở khóc dở cười. Chỉ có điều nơi này rõ ràng là địa bàn của Triệu Kiến Thận, chỉ một bữa cơm mà thôi, chính mình vẫn nên nghe lời lão đại một chút thì tốt hơn.
Lão phu nhân bị chất nhi trước mặt mọi người tước thể diện đã rất tức giận rồi, nhìn Tuyền Cơ thế nhưng không chút nào chối từ ngồi vào chỗ phía trên mình, lại càng giận không thể đè nén được, dùng sức cầm chén trà trong tay phóng tới trên bàn, lớn tiếng nói: “Kiến Thận, cho dù là năm đó khi mẫu phi Viễn Nhi còn sống, cũng không vượt rào như thế, hơn nữa nữ tử này là thân phận gì, cũng dám mặc y phục Tử Hoàn?!”
Lại là một trận hít thở mạnh vang lên, ánh mắt mỹ nhân lớn nhỏ trong sảnh hướng Tuyền Cơ tất cả đều là trắng trợn ghen tị, Tử Hoàn a, trong truyền thuyết là vật liệu may mặc Vương phi trước yêu nhất, bởi vì thiên hạ chỉ có Trầm gia nghê phường mới có thể nhuộm ra vật liệu may mặc đẹp đẽ quý giá bất phàm như vậy, hơn nữa thuốc nhuộm cực kỳ khó có được, hàng năm sản xuất vải Tử Hoàn chỉ có mấy cuộn như vậy, Hoàng hậu Quý phi trong cung cũng xem là vải hoàn mỹ xa hoa nhất, thế nhưng mặc ở trên người nữ tử thân phận mờ ám không rõ trước mắt này, sao không làm cho người hâm mộ ghen ghét?
“Bộ y phục Tử Hoàn của nàng ấy chẳng lẽ không phải là dì an bài sao? Hiếm khi dì tỷ mỉ như thế, Tử Hoàn mặc ở trên người Tạ quản sự, quả nhiên thích hợp vô cùng!”
Lão phu nhân sắc mặt trắng xanh, cũng không thèm quan tâm chú ý đến ánh nhìn trừng trừng của những người bên cạnh, oán hận đứng dậy liền muốn phẩy tay áo bỏ đi.
“Mẫu thân!” Phu nhân phía sau truyền ra một tiếng sợ hãi duyên dáng gọi to ngăn Lão phu nhân rời bước.
Lên tiếng chính là một nữ tử xinh đẹp xấp xỉ tuổi Tuyền Cơ, ánh mắt mọi người hướng về nàng, sắc mặt đỏ lên, một đôi mắt ngấn nước tựa như sắp rơi, u oán nhìn về phía Triệu Kiến Thận, do dự mở miệng nói: “Biểu ca…” Bộ dáng giống như muốn mở miệng khuyên bảo lại giống như nũng nịu ẩn nhẫn, Tuyền Cơ nhìn cũng nhịn không được tán thưởng trong lòng - quả thực chính là nghệ sĩ kết hợp thực lực phái cùng thần tượng phái.
Triệu Kiến Thận rõ ràng không bị trúng chiêu này, cười cười một chút ý tứ khuyên bảo đều không có.
Triệu Tư Viễn càng quá phận, lửa cháy đổ thêm dầu đuổi người: “Bà dì họ không thoải mái, dì họ liền cùng nàng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Lão phu nhân tức giận đến đỉnh điểm, hít sâu hai hơi, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Lão bà thật sự rất khỏe.” Dứt lời dùng sức ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Tuyền Cơ có chút vì nàng ta mà bi ai, phải chịu đựng vất vả như vậy, chỉ vì thay nữ nhi lưu lại vị trí trước mặt Triệu Kiến Thận, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a.
Triệu Kiến Thận quét một vòng người trong sảnh, chúng mỹ nữ không dám thở mạnh một cái, mỗi người mang một bộ dáng nhu thuận hiền lành, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi yên ở vị trí của mình, khi ánh mắt chuyển tới trên người Tuyền Cơ, vừa vặn bắt được ý phiền chán chợt lóe lên trong mắt nàng. Bỗng nhiên có điểm hối hận quá đột ngột kéo nàng vào cuộc sống của mình, hắn không quên Tuyền Cơ từng nói, nàng không thích cuộc sống phiền toái lại tràn ngập âm mưu tính toán, chỉ là trong thoáng chốc, lòng lại cứng rắn lên, những chuyện này nàng sớm muộn gì phải đối mặt, nàng chỉ cần làm quen là tốt rồi, hơn nữa hắn cũng sẽ không làm cho nàng chịu ủy khuất.
“Khai yến!” Triệu Kiến Thận ra lệnh một tiếng, thị nữ mặc y phục rực rỡ giống như nước chảy mà đưa rượu ngon món ngon lên bàn, một đám nữ nhân trong sảnh vẫn duy trì tư thái tao nhã, rụt rè ăn cơm từng miếng nhỏ, cố gắng lưu lại một ấn tượng tốt đẹp với Vương gia, chỉ có Tuyền Cơ mở rộng bao tử tận tình ăn uống, tuy rằng bình thường ẩm thực cũng thập phần tinh xảo, nhưng mà dù sao sẽ không nhiều món đa dạng giống đêm nay.
Tuyền Cơ tuy rằng ăn thật thỏa thích, nhưng là bởi vì thói quen nhai kỹ nuốt chậm, cho nên tướng mạo ăn thật không đến mức thô lỗ khó coi, chính là nàng mới ăn đến năm phần no, nhìn xuống nhóm mỹ nữ phía dưới Vương gia mỗi người đã dừng đũa bày tỏ mình đã ăn no.
Bà dì của Triệu gia tức giận đã đủ, nghĩ đến nên vì nữ nhi tranh thủ cơ hội lộ diện trước mặt Vương gia, vì thế giả vờ vô sự nói: “Nếu mọi người ăn đã no rồi, lại trong lúc ngày hội, không bằng chơi cái trò chơi, nhường chỗ chư vị biểu diễn một chút tài nghệ như thế nào?”
Mỹ nữ đầy sảnh đang lo không biết mở miệng như thế nào, khó có được người ra mặt, tuy rằng biết rõ bà ta là vì nữ nhi của mình tính toán, nhưng là đều đáp ứng.
Triệu Kiến Thận cười đáp ứng, nhiều mỹ nhân giải trí ình, cớ sao mà không vui, Triệu Tư Viễn nhìn Phụ vương mình, bỗng nhiên tức giận, nhưng không biết chính mình tức giận cái gì. Tuyền Cơ nhìn một đùi gà nướng vàng óng ánh thơm ngon trước mắt, nghĩ chờ các nàng xướng ca khiêu vũ, mọi người bắt đầu chuyển lực chú ý, chính mình là có thể tiếp tục ăn…
Ba người đứng đầu buổi tiệc, tâm tư khác nhau, nhóm mỹ nhân ngồi dưới đã xoa tay chuẩn bị thi thố tài năng.