Bởi vì ngay cả Triệu Kiến Thận và Triệu Tư Viễn đều hiếm khi chủ động tham gia nên Tuyền Cơ không thể từ chối được, buồn phiền mãi, sao lại chơi trò này, ghét nhất là bị trình diễn tiết mục! Nhìn tờ giấy trước mặt, nhướng mày, tính kế trong đầu, ngay lập tức buông được tảng đá lớn trong lòng.
Đặt bút trên giấy viết xuống ba chữ “Triệu Kiến Thận”, đem giấy đã xếp lại ném lên giữa khay, cười thầm không dứt.
Mọi người cùng đề cử Triệu đại Vương gia rút thăm đầu tiên, Tố Vân phu nhân chính là người ngẫu nhiên được Triệu Kiến Thận chọn.
Tố Vân phu nhân người cũng như tên, thanh đạm như mây, chỉ vì kích động do bị Vương gia rút thăm trúng mà hơi làm mất phong thái đoan trang mà nàng vốn giữ gìn. Nàng biểu diễn trường cầm[1], trường cầm cùng loại với đàn cổ ở thế giới kia của Tuyền Cơ, tiếng đàn trầm thấp, làn điệu từ tốn, nếu gảy ở nơi thanh tịnh đương nhiên sẽ khiến lòng người tĩnh tâm vui vẻ, nhưng mà hôm nay bất kể là người đánh đàn hay là người nghe đều có tinh thần nóng nảy thấp thỏm, hiệu quả tự nhiên suy giảm mạnh.
[1] Trường cầm:
Người bình dân như Tạ Tuyền Cơ, trong đầu chỉ có những bài nhạc thịnh hành và một số ít các bài nhạc dân tộc nghe nhiều nên thuộc, hoàn toàn không biết thưởng thức loại âm nhạc tao nhã như vậy, chỉ oán hận bài biểu diễn của Tố Vân phu nhân không đặc sắc náo nhiệt, không thể che chắn ình ăn món chân gà mỹ vị trước mắt.
Cũng may khúc nhạc không quá dài, sau khi Tố Vân phu nhân gảy đàn xong được Triệu Kiến Thận tùy tiện khen ngợi vài câu, không kìm nén được sắc mặt mà lui xuống. Thị nữ bưng khay nhỏ đến trước mặt nàng, nàng rút ra một thăm mở ra nói: “Là Ngữ Nhược muội muội.”
Ngữ Nhược phu nhân tuổi so với Tố Vân phu nhân nhỏ hơn, tính tình tương đối hoạt bát, mời Thược Dược phu nhân vốn có quan hệ thân thiết với mình đệm nhạc, biểu diễn một khúc vũ đạo, kỹ thuật múa tinh xảo, chiếm được tiếng khen ngợi của cả sảnh đường.
Tuyền Cơ hài lòng hả dạ, thừa cơ lúc mọi người xem biểu diễn thì bắt đầu tấn công chân gà ở trước mặt như ý muốn.
Thời điểm lúc nàng ăn xong chân gà dự định uống tiếp một ngụm trà thì đột nhiên phát hiện không khí trên đại sảnh hơi kỳ lạ, yên tĩnh, còn có một đám nữ nhân nhìn chằm chằm vào nàng giống như muốn xơi tái nàng.
Ngữ Nhược phu nhân vừa rồi đã biểu diễn xong, thị nữ bưng khay nhỏ đứng bên cạnh nàng, nàng cầm tờ giấy viết trên tay, ánh mắt nhìn thẳng Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ có phần không thể tin được chỉ chỉ chính mình - rút được ta sao? Sao có khả năng?! Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Triệu Kiến Thận cười vô cùng âm hiểm cũng đang nhìn mình. Bà nội nó! Tên vô lại nhà ngươi chơi ta!
“Tạ quản sự, tỷ muội chúng tôi thật may mắn có phúc được xem.” Ngữ Nhược phu nhân cười thoải mái vui sướng, nhưng mà tay cầm giấy viết lại hơi hơi run rẩy.
Ba chữ “Tạ Tuyền Cơ” trên tờ giấy này rõ ràng là bút tích của Vương gia, trong lòng Ngữ Nhược vừa đố kỵ vừa căm hận, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ tí nào, vì nàng ta mà ngay cả thể diện của dì ruột, Vương gia cũng không giữ, huống chi mình chỉ là một cơ thiếp nho nhỏ.
Tuyền Cơ cười khổ một cái nói: “Phải để cho các người thất vọng rồi, ca múa âm luật ta đều không hiểu, ta tự phạt ba chén là được rồi.”
Thị nữ thông minh bên cạnh dâng lên ba ly rượu ngon, rượu vừa đặt trên bàn Tuyền Cơ, liền bị Triệu Tư Viễn nhảy tới đoạt lấy, ừng ực uống hết vào bụng giống như uống nước, uống xong xoay người trừng mắt nhìn đám oanh oanh yến yến phía dưới một cái, nói: “Ta thay Tạ quản sự phạt ba chén.”
Trong lòng của nữ nhân ở phía dưới không phục, nhưng biết không thể trêu chọc đến người hung ác như tiểu Vương gia, đành phải gật đầu, trong lòng càng thêm căm ghét hơn nữa, không ngờ nữ nhân này có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả tiểu bá vương số một trong Vương phủ cũng thu phục.
Tuyền Cơ biết ơn nhìn Triệu Tư Viễn một cái, thật lòng nói nhỏ: “Cám ơn ngươi, nhưng mà ngươi vẫn chưa trưởng thành, uống rượu đối với cơ thể không tốt.”
Triệu Tư Viễn nhìn nàng, sắc mặt từ hồng đến đen, thở dài cố chế trụ hai mạch nhâm đốc[2], thiếu chút nữa đã bị chọc tức đến hộc máu tại chỗ, trong lúc hắn đang suy nghĩ muốn vươn tay bóp chết nữ nhân đang “xem thường” hắn ở trước mắt thì nghe được giọng nói mang ý cười của Triệu Kiến Thận: “Viễn Nhi, về chỗ!” Buộc lòng phải oán hận xoay người quay về chỗ ngồi, dọc đường lửa giận sôi trào, thiếu chút nữa thiêu đốt ra mấy dấu chân trên thảm.
[2] Đốc mạch tuần hành ở chính giữa cột sống, các dương kinh ở tay chân trong 12 kinh mạch đều giao hội với đốc mạch. Vì thế đốc mạch có tác dụng thống soái các dương kinh, do đó gọi là “dương kinh chi hải” (bể chứa các dương kinh).
Nhâm mạch tuần hành ở chính giữa bụng, ba kinh âm ở chân đến giao hội với nhâm mạch ở vùng dưới rốn. Vì nhâm mạch có tác dụng tổng nhiệm âm kinh, cho nên gọi là “âm kinh chi hải” (bể chứa các âm kinh).
Trong lòng Triệu Kiến Thận vốn không vui khi thấy đứa con chủ động đứng ra chịu phạt rượu thay Tuyền Cơ, nhưng khi nghe được câu nói của Tuyền Cơ đột nhiên tâm trạng lại tốt hơn, vì thế kịp thời cứu một mạng của Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ rút một tờ giấy trong khay mở ra, nở nụ cười tiểu nhân đắc chí ngay tại chỗ, nợ tháng sáu còn phải nhanh trả[3], thế mà lại đúng ngay mảnh giấy do mình viết.
[3] Nguyên văn: 六月的债, 还得快 (Lục nguyệt đích trái, hoàn đắc khoái): Điển cố của thành ngữ này xuất phát từ tài chính. Một năm tài vụ - khác với năm thường - kéo dài từ đầu tháng 7 năm nay đến hết tháng 6 năm sau. Cuối tháng sáu là thời điểm tổng kết nợ năm cũ, do đó những khoản nợ trong tháng 6 cũng tính là của “năm nay” và phải được hoàn trả trước ngày 31 tháng Chạp. Nghĩa bóng của câu này là ám chỉ “nếu đã là việc phải làm, thì làm ngay cho xong”.
Nhiều nữ nhân thấy nàng cười rất vui vẻ, đều nổi lên nghi hoặc, Triệu Kiến Thận lại đoán được nguyên nhân ngay lập tức.
“Vương gia, xin mời!”
Triệu Kiến Thận có một trăm loại phương pháp khiến ưu kế nhỏ của Tuyền Cơ không thể thực hiện được, nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tuyền Cơ khiến cho ngọn đèn dầu trong đại sảnh cũng phải phai nhạt, đột nhiên hắn lại cảm thấy để cho nàng thành công thì đã sao? Đáng giá!
Vương gia phải biểu diễn tiết mục? Điều này có muốn nghĩ đến cũng không dám nghĩ, nhóm mỹ nhân hướng về phía Triệu Kiến Thận vẫn uy nghiêm như lúc thường, một tiếng cũng không dám thốt ra. Trong phòng chỉ có Tuyền Cơ và Triệu Kiến Thận ôm hy vọng khác xa nhau.
Triệu Kiến Thận cười một cái, đi ra giữa sảnh: “Nếu Tạ quản sự muốn nhìn bổn vương biểu diễn, bổn vương nào dám chối từ? Đi, lấy cây sáo trúc của bổn vương đến đây.” Lời nói thế nhưng thật sự muốn biểu diễn, nhưng chỉ biểu diễn vì Tuyền Cơ.
Âm thanh cây sáo trong trẻo, trong các loại nhạc cụ dân tộc, Tuyền Cơ thích nhất chính là sáo và đàn tranh. Thật không ngờ Triệu đại Vương gia có gương mặt anh tuấn đến không chịu nổi thì thôi đi, thế mà lại còn thổi sáo rất tốt, đặc biệt tốt, cực kỳ tốt!
Tiếng sáo khi thì véo von hào hứng, khi thì chuyển đổi du dương, khiến người nghe bị hấp dẫn không dứt, Tuyền Cơ không có hiểu biết gì đối với âm nhạc thế giới này, những người khác lại nghe ra đây là khúc nhạc “Giai nhân”, truyền thuyết kể rằng có vị thần tiên lén xuống trần gian, nhìn thấy một cô gái nhân gian, khuynh tâm không dứt, lúc ngỏ lời với nàng thì thổi ca khúc này!
Những người có mắt lúc này đều biết trong mắt, trong lòng Vương gia chỉ có một mình Tạ Tuyền Cơ, vậy mà còn ở trước mặt mọi người thổi ca khúc này hướng đến Tuyền Cơ, ý tứ trong đó không nói cũng tự hiểu.
Tai nghe khúc nhạc động lòng người như thế, mắt nhìn thấy ánh nhìn chăm chú thâm tình của tuyệt thế mỹ nam, Tuyền Cơ chưa từng căm ghét tư tưởng quá mức bình tĩnh của mình như lúc này.
Nếu giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, nếu sau lưng tuyệt thế mỹ nam có cái nhìn thâm tình kia không phải là những ánh mắt hoặc tan nát cõi lòng hoặc oán hận của nhóm thê thiếp, nếu mình có thể xúc động một chút, không để ý bối cảnh khiến kẻ khác phải lùi bước… Có lẽ bây giờ nàng đã chạy về phía mỹ nam trước mặt, dâng tặng tất cả trái tim của mình
Đáng tiếc a đáng tiếc…
Tuyền Cơ chuyển dời ánh mắt, lại phát hiện được sự mất mát sâu đậm trong ánh mắt của Triệu Tư Viễn ở phía đối diện.
Có thể đào cái hố chôn mình tại đây không? Tuyền Cơ cúi đầu cười khổ suy nghĩ.
Ca khúc dù có dài, cuối cùng cũng đến thời điểm kết thúc, Triệu Kiến Thận quay trở lại chỗ ngồi với nét mặt khó hiểu, tùy tiện rút ra mảnh giấy viết, là một người gọi là Hủy Dạ phu nhân, cứ thế mấy vòng, cuối cùng đến lượt con gái của bà dì Triệu gia lên sân khấu.
Nàng này họ Trác tên là Anh Lan, lên sân khấu hát một bài, giọng hát thế nhưng lại hay hơn một bậc so với mấy nữ nhân ca hát của ông chủ Đồng mà Tuyền Cơ nghe được ở Vân Xuyên, khó trách dì Triệu lại nôn nóng muốn để cho con gái lên sân khấu như vậy.