Một cơn gió đêm lạnh lẽo dường như đã thổi tan hết mùi vị của âm mưu mà huyết tinh tối hôm qua, những người có thói quen hay quên hoặc là giả vờ mau quên dường như chẳng biết chút gì những chuyện xảy ra tối hôm qua, hơn một trăm sinh mạng cũng như chưa từng tồn tại ở trong cung.
Nhóm phi tần cố gắng đè nén run sợ trong đáy lòng, bắt đầu quan tâm đến tin tức mới từ lời thuộc hạ của mình - ngôi vị Hoàng hậu vốn tưởng rằng không có hy vọng từ lâu trong Hoàng cung, nay lại chuẩn bị nghênh đón một nữ chủ nhân mới!
Loại nữ nhân vốn không coi là được sủng ái muôn phần như Oánh phi dù có trốn đi hay là chết, các nàng cũng không mảy may quan tâm. Nhưng mà người làm Hoàng hậu đã được xác định rồi, lại khiến lòng bọn họ khó chịu giống như bị mèo cào mấy vết vậy.
Đấu tranh nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để ột nữ nhân chẳng rõ lai lịch bước lên ngôi vị Hoàng hậu, làm sao các nàng cam tâm, hơn nữa trong cung vốn dĩ có vài người rất có khả năng chạm vào được ngôi cao kia, thì càng là hận đến muốn cắn nát răng. Nhưng mà đám phi tần trước nay bị chèn ép ngược lại thầm thấy may mắn, dẫu sao người kia không phải là đối thủ một mất một còn của mình, nếu không những ngày sau này chỉ sợ là thật sự sống không nổi!
Đợi suốt cả buổi sáng, thẳng đến giữa trưa, các cung điện đều không thấy bóng dáng Hoàng đế giá lâm, sau đó có tin tức truyền ra: Hoàng đế sau khi bãi triều thì lập tức đến Ý Hoa cung!
Khiến cho trăm ngàn mỹ nhân vừa đố kỵ vừa hâm mộ Hoàng hậu Nhạc quốc tương lai. Lúc bấy giờ vị đại nhân vật này vẫn còn chìm trong mộng đẹp, trước cửa tẩm điện, hai ma ma và Vương công công sốt ruột đi qua đi lại. Gõ cửa thì không thấy phản ứng, nhưng bọn họ không có cam đảm phá cửa mà vào, nghe thấy tiếng thái giám bên ngoài hô to: “Hoàng thượng giá đáo.” Mấy người này đều có lòng muốn đập đầu vào tường mà chết.
Hôm nay vào triều, Nhạc Nghịch nghe quan viên khởi tấu tình hình căng thẳng của quốc khố, lập tức khiến hắn nghĩ đến thần tài của Trầm thị mà hắn ngàn dặm xa xôi mang về, vì thế sau khi kết thúc thì vội vàng đến đây tìm người.
Kết quả chẳng những không thấy xấu nữ kia đi ra đón tiếp, một đường đi đến tiền điện còn chẳng thấy bóng của nàng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Hỏi cung nữ thái giám, bọn họ đều nói nương nương từ lúc đêm qua vào tẩm cung đóng cửa lại thì đến giờ không có một chút động tĩnh, dứt khoát tự mình đến xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Một cước đá văng Vương công công đang run run quỳ trước của tẩm cung, trực tiếp xông thẳng về cửa điện. Ầm một tiếng vang lên, then cửa gãy đôi, cửa điện mở ra.
Tiếng gõ cửa thì có thể xem nhẹ, nhưng tiếng vang lớn như vậy, Tuyền Cơ không tỉnh cũng không được, ngáp dài một cái mở mắt ra, nhìn thấy trên đỉnh đầu mình hé ra khuôn mặt hàn băng giận giữ, tự dưng lại thấy xót xa, tuy rằng khuôn mặt này cũng coi là dễ nhìn, nhưng tại sao không phải là Đại ma vương vậy?
Không sợ không biết hàng, chỉ sợ biết hàng rồi lại so sánh chúng với nhau! Sau khi rời khỏi Đại ma vương rơi vào tay Nhạc Nghịch, Tuyền Cơ mới sâu sắc nhận ra, trước đây Đại ma vương đối với nàng tốt biết bao nhiêu, dễ dàng tha thứ những lúc nàng tùy hứng lười biếng, tôn trọng ý tưởng, thói quen của nàng, trân trọng, thậm chí là nuông chiều nàng, đã thành công khiến cho nàng e rằng cả đời này khó mà nhìn vừa mắt nam nhân khác.
Nhạc Nghịch vốn là tràn ngập lửa giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tuyền Cơ vừa mê man vừa cô đơn, lại khiến hắn không còn khí lực phát hỏa nữa. Xấu nữ này có đôi mắt nhìn rất được, so với những người hắn đã gặp qua đôi mắt ấy xinh đẹp hơn rất nhiều. Đáng tiếc lại đi cùng với khuôn mặt xấu xí như vậy.
Nàng từng hỏi hắn vì sao nhận ra được nàng, thật ra chẳng qua vì ánh mắt này khiến hắn có ấn tượng rất sâu, còn có hương vị trên người nàng, không hỗn tạp mùi son phấn. Hương vị trong suốt như nước, hoàn toàn khác với những người con gái hắn từng gặp qua. Ngày đó hắn giả bộ làm rơi một đồng tiền, đi đến bên cạnh nàng ngửi thử, trong lòng ngạc nhiên xác định được thân phận của nàng, chỉ là có chút thất vọng với gương mặt của nàng… Một đôi mắt xinh đẹp như vậy thế nhưng lại thuộc về khuôn mặt của xấu nữ này.
Lúc ở Vân Xuyên, những người khác không nhìn ra được trò diễn của nàng và Trầm Kiếm, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy tiểu thiếp đi cùng Trầm Kiếm có vấn đề, chỉ là hắn có chút không dám tin tưởng. Một nữ tử thế nhưng có thể có được năng lực tính toán đáng kinh ngạc như vậy.
Chả trách sao mà Trầm Kiếm lại muốn nàng ta đeo mạng che mặt. Nói một xấu nữ như vậy là cơ thiếp của hắn, chỉ sợ là không có ai chịu tin. Ngược lại còn khiến người ta chú ý thêm.
Trầm Kiếm… Trầm Kiếm… không biết Trầm Kiếm và nàng đến cuối cùng là có quan hệ gì, Nhạc Nghịch phát hiện bản thân hắn không muốn quan tâm đến vấn đề này, lại càng không muốn nhớ lại cảnh thân thiết của xấu nữ này và Trầm Kiếm khi ở Vân Xuyên.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Tuyền Cơ phục hồi tinh thần lại, thấy Nhạc Nghịch dường như đang ngẩn người, vì thế mở miệng nhắc nhở hắn.
“Mặt trời đã lên ba sào rồi, ngươi lại còn ở trên giường, còn ra thể thống gì?!” Nhạc Nghịch nhíu mày khiển trách, đem những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu gạt đi.
“Trong người thấy mệt thì ngủ, có cái gì mà thể thống với không thể thống?” Tuyền Cơ nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngươi sắp làm Hoàng hậu của ta rồi, nhất cử nhất động đều làm gương cho Hậu cung, người nào cũng giống như ngươi, trong cung sẽ loạn ra thành cái dạng gì?!”
“Người nào cũng giống như ta, trong cung liền được hưởng thái bình.” Tuyền Cơ bĩu môi.
Nhạc Nghịch ngẩn người, nữ nhân này thật đúng là nói nàng một câu, nàng liền trả một câu, bất quá ngẫm lại, lời nàng nói lại rất có lý, đám nữ nhân cả ngày tranh đấu gay gắt, nếu giống như nàng nhàn hạ như vậy, trong cung quả thật yên tĩnh không ít.
“Đứng lên, trẫm có việc muốn hỏi ngươi!” Nhạc Nghịch không chịu thừa nhận tâm tình của mình bởi vì nhìn thấy xấu nữ này mà tốt lên không ít, lại làm mặt lạnh ra lệnh.
“Ngươi đi ra ngoài đóng cửa lại dùm, ta đứng lên thay quần áo.”
Nữ nhân này thế nhưng còn dám ra lệnh cho hắn? Nhạc Nghịch phất tay, Dung ma ma lập tức tiến vào với ba cung nữ để thay quần áo cho Tuyền Cơ. Nhạc Nghịch ngồi ở một bên, một cung nữ khom người dâng trà, lại còn bày ra dáng vẻ dự định thưởng thức nàng thay quần áo.
Sức chịu đựng của nàng có giới hạn! Tuyền Cơ ôm lấy chăn mền rút vào trong giường la lớn: “Các ngươi đi ra ngoài, quần áo để tự ta thay, không cần các ngươi giúp!”
Dung ma ma không ngờ trước mặt Hoàng thượng, Tuyền Cơ lại dám làm như thế, trong nhất thời sợ hãi đến phát run, không biết làm sao cho phải.
Nhạc Nghịch cười nhạo: “Xấu nữ như ngươi còn sợ người nhìn, không phải trên người ngươi có cái bệnh gì không tiện nói ra chứ.” Nói xong còn cố ý quét một vòng khinh miệt trên người Tuyền Cơ, trong đầu chợt nghĩ, xấu nữ này khuôn mặt tuy rằng không được, nhưng dáng người lại thập phần thướt tha, uyển chuyển, lúc trước bị khuôn mặt của nàng làm hắn nhất thời không để ý đến chuyện này.
Ngươi mới có bệnh không tiện nói ra! Tuyền Cơ rất muốn mắng lại, nhưng trong phòng giờ có mấy ma ma cung nữ, vạn nhất làm mất mặt hắn, thẹn quá hóa giận, với mình tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, đành hận cắn chặt răng, ra vẻ im lặng kháng nghị.
Nhạc Nghịch tự nhắc bản thân rằng mình đến đây tìm nàng có việc, không muốn dây dưa kéo dài thời gian, hừ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài điện. Dung ma ma thở ra một hơi, trong lòng nén không được vui mừng, xem ra Hoàng thượng đối với nương nương quả nhiên thật sự coi trọng, nếu là các phi tử khác dám làm thái độ như vậy với Hoàng thượng, ngang nhiên cãi lời Hoàng thượng, sợ là sớm đã bị kéo ra ngoài điện đánh đến chết, đâu có còn lành lặn ngồi ở đây.
Thấy Tuyền Cơ ngồi trên giường bày ra một bộ dáng “Các ngươi không đi thì đừng nghĩ đến việc ta chịu đứng dậy”, Dung ma ma đành phải biết điều cúi người hành lễ, mang theo các tiểu cung nữ lui ra ngoài, còn thực hiểu chuyện khép kín cửa điện.
Tuyền Cơ rửa mặt chải đầu, thay quần áo với tốc độ cực nhanh, Nhạc Nghịch chờ đợi không bao lâu, liền thấy Tuyền Cơ bước ra tiền điện. Chờ mong Tuyền Cơ tự giác hành lễ với hắn, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng, Nhạc Nghịch cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi Tuyền Cơ có biện pháp gì để giảm bớt tình hình tài chính khó khăn của quốc khố hay không.
Ý định trong lòng Tuyền Cơ là không muốn giúp hắn nghĩ ra biện pháp, vì Đại ma vương nhà nàng, nàng vô cùng nhỏ mọn âm thầm hy vọng Nhạc quốc càng nhiều rắc rối càng tốt. Nhưng là bây giờ mạng nhỏ của nàng đang nằm ở trên tay Nhạc Nghịch, vạn nhất hắn cho rằng nàng không có giá trị lợi dụng, rất có nguy cơ lôi nàng đi chém lập tức, nhưng hiện tại nàng lại không muốn chết.
Nội tâm đấu tranh một phen, Tuyền Cơ quyết định đem chiêu thức trước đây đã dùng với Đại ma vương cho Nhạc Nghịch dùng, đằng hắng lấy giọng nói: “Để giải quyết vấn đề này có hai phương pháp rất đơn giản, tăng thu và giảm chi, việc giảm chi tiêu có thể từ từ nói sau, dù gì thì hoàng cung của ngươi lớn như vậy, trước sau gì cũng sẽ nghĩ ra cách tiết kiệm tiền. Trước hết nói về việc tăng thu đi, biện pháp của ta rất đơn giản, bán chức quan bán tước vị, để cho thương nhân, phú hộ quyên tiền cho triều đình, dựa vào số tiền họ quyên góp mà ban cho bọn họ một chức tước hão, bọn họ tuy có tiền, nhưng vẫn bị người khác xem thường, muốn đọc sách thánh hiền thi khoa cử bọn họ không làm được, nhưng thứ họ muốn nhất chính là một chức quan chính đáng, ngươi cứ lấy những thứ này đổi với tiền của bọn họ là được rồi.”
Nhạc Nghịch vốn không phải là người coi trọng lễ giáo thể thống, nếu không hắn đã không thản nhiên xuống tay giết hết người thân lẫn mẹ ruột. Tuyền Cơ nói ra biện pháp này, trong lòng hắn thầm tính toán một phen, lập tức cảm thấy vô cùng khả thi, cười nói: “Biện pháp hay, lát nữa trẫm sẽ tìm người thảo luận thêm rồi ban hành cả nước!”
Tuyền Cơ cười thầm, chiêu này ở kiếp trước ở đâu cũng dùng, ngoài ra còn có biện pháp “Lấy danh đổi lợi” khiến thương gia chủ động vì quốc gia xây dựng đê điều, nàng cố tình giấu không nói cho Nhạc Nghịch nghe, để trách việc công của Nhạc quốc xử lý quá tốt, sẽ tăng thêm khó khăn cho Đại ma vương khi y thu thập nước này.
Hai người đều có ý nghĩ riêng, đang cười rất vui sướng, bỗng nhiên Vương công công ở bên ngoài chạy hối hả vào tiền điện, khom người bẩm báo: “Các vị nương nương đến đây thỉnh an Hoàng thượng.”
Mọi người đều rõ ở trong lòng, mấy nương nương này thật ra tới là vì Tuyền Cơ, chỉ là ý chỉ phong Tuyền Cơ làm Hậu vẫn chưa soạn xong chứ đừng nói gì đến đại điển phong Hậu chính thức, cho nên trước mắt thân phận của Tuyền Cơ vẫn còn rất mờ ám, nói là thường dân nhưng lại ở trong chính điện của Đông cung, nói là Hoàng hậu thì vẫn chưa có phong hiệu chính thức, mấy phi tử không biết ai thỉnh an ai, cho nên dứt khoát nói đến thỉnh an Hoàng thượng, thăm dò thái độ Hoàng thượng rồi nói sau. Nhạc Nghịch thu hồi tươi cười lại, vẫn chưa trả lời, Tuyền Cơ lại giành nói: “Ta còn chưa dùng cơm trưa, ta ra đằng sau ăn cơm, không quấy rầy vợ chồng ngươi đoàn tụ.” Nói xong thì đã tra dầu vào chân muốn lượn đi rồi.
Một tay Nhạc Nghịch nắm lấy cánh tay Tuyền Cơ kéo nàng đến bên cạnh mình, hướng Vương công công nói: “Tuyên các nàng vào, truyền thiện, hôm nay trẫm ở Ý Hoa cung cùng Hoàng hậu dùng cơm trưa.”
Tuyền Cơ bực bội, có lầm hay không, nàng và hắn không có quá thân thiết, hơn nữa vừa mới tặng cho hắn một kế sách kiếm tiền cực tốt, hắn làm sao không biết xấu hổ mà hãm hại nàng? Nàng đã tự biến mình thành cái dạng này rồi, còn muốn nàng tham diễn mấy cái tình huống cẩu huyết này, có còn nhân tính không vậy?
Nhạc Nghịch đương nhiên nhận ra Tuyền Cơ không hề tình nguyện, nhưng trong lòng hắn không tin có người sau khi hưởng qua được tư vị của quyền lợi địa vị, còn có thể bày ra cái dạng xem danh lợi quyền thế như cặn bã.
Chỉ cần khiến xấu nữ này hiểu được địa vị Hoàng hậu có thể đem lại được gì cho nàng, nàng liền sẽ giống những nữ nhân khác ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, làm hết khả năng để lấy lòng hắn, vì hắn bày mưu tính kế, trợ giúp hắn thành bá nghiệp thiên thu.