Từ Vân nói: “Ta cũng vừa nhận được tin cấp báo, Vương gia vừa ra khỏi Hoàng cung, mới đi được khoảng hai con phố đã gặp rất nhiều thích khách vây đánh, Vương gia bị thương rất nặng, không thể di chuyển, đã vào cung thỉnh thái y rồi, hai vị mau theo ta.”
Vốn những chuyện như vậy thì Tuyền Cơ thân là nữ tử nên ở nhà đợi tin tức, nhưng lại nghĩ đến khả năng Tuyền Cơ có thể là Thiên nữ, có nàng bên người Vương gia, biết đâu Vương gia còn có thể chuyển nguy thành an, vì thế dứt khoát một lần mời cả hai người đi.
Nơi Hi thân vương xảy ra chuyện cách Vương phủ không xa, lúc này đã có rất nhiều quan binh tay cầm đuốc vây quanh hiện trường, khi bọn Tuyền Cơ đi tới, Từ Vân phải thông báo với lính gác mới có thể đi qua.
Một quan nhân thoáng nhìn Tuyền Cơ che mặt đang cưỡi ngựa cùng Dịch Thanh Vân liền lên tiếng khuyên nhủ: “Bên trong tử thương vô số, Quận chúa nên ở lại nơi này, tránh bị kích động.”
Dịch Thanh Vân nhìn Tuyền Cơ xem ý nàng, Tuyền Cơ lắc đầu, Hi thân vương còn có thể giữa đường bị ám sát, huống chi một Quận chúa trói gà không chặt như mình lại không có thị vệ đi theo phòng thân, ở lại đây nếu có thích khách ẩn nấp giữa đám binh lính, chẳng phải là chết chắc sao, Dịch Thanh Vân không biết sẽ lại tự trách đến mức nào.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý kỹ, Tuyền Cơ vẫn bị cảnh tượng huyết nhục hỗn độn như chốn Tu La địa ngục làm cho hoảng sợ tới mức mặt trắng như giấy, cổ họng dâng trào cảm giác buồn nôn.
Cả một con đường không quá năm mươi thước, trên mặt đất nằm la liệt các thi thể còn chưa được dọn dẹp, thị vệ Vương phủ có, Hắc y nhân đến ám sát cũng có, máu vương khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi tanh khiến người khác phải choáng váng. Xe ngựa xa hoa của Hi thân vương có vẻ như bị một vật nặng đập vào, một bên thân xe bị hỏng hóc nặng, một bên bánh xe cũng đã hỏng hoàn toàn, hai gã thái y vẻ mặt sợ hãi đứng bên cạnh xe, hướng một người mặc quan phục bẩm báo.
Dịch Thanh Vân bóp nhẹ bả vai Tuyền Cơ, thúc ngựa đi tránh qua các thi thể đến chiếc xe.
Dịch Thanh Vân đã chính thức trở thành Thế tử Hi Vương phủ, những ngày gần đây ngẫu nhiên cũng cùng Hi thân vương ra ngoài ngoại giao, viên quan kia là thủ lĩnh phụ trách trị an kinh thành, tên là Thái Mưu, đã từng gặp qua Dịch Thanh Vân, vội vàng tiến lên bái kiến.
Dịch Thanh Vân để Tuyền Cơ trên lưng ngựa, lập tức nhảy xuống hỏi: “Lão… Phụ vương hiện tại đang ở đâu? Bị thương thế nào?”
Thái Mưu mặt như khóc tang nói: “Vương gia, Vương gia bị hại qua đời, di thể vẫn còn trên xe…”
Từ Vân đi phía sau hai người Dịch Tạ vừa nghe tin, sắc mặt đại biến, tiến lên liền thấy phía trước trong đám cỏ phía xa, thân hình Hi thân vương nằm lệch một bên, trên người có đến năm sáu chỗ bị kiếm đâm, trong đó có một vết trí mạnh nằm ngay phía ngực bên trái, một thanh chủy thủ vẫn còn cắm nguyên ở đó. Tuy không sâu lắm nhưng máu chảy ra từ vết thương lại là màu đen, rõ ràng trên binh khí có tẩm độc.
Hi thân vương mắt mở trừng trừng, nhìn thẳng phía trước, đồng tử giãn to, tựa hồ như có thể nhìn thấy không cam lòng cùng phẫn hận trong mắt hắn, nhìn thấy vị trí Thái tử đã gần trong gang tấc, không ngờ rằng lại bị ám sát mà chết thảm khốc như vậy!
Dịch Thanh Vân cùng Tuyền Cơ tuy rằng không có hảo cảm với Hi thân vương, nhưng nhìn cảnh hắn chết thảm như vậy, cũng không tránh khỏi bi thương.
Dịch Thanh Vân quay đầu nhìn Từ Vân đứng bên cạnh mình sắc mặt trắng xanh, người run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ, lão già kia đã chết, phương thuốc của chất độc Triền miên trên người Tuyền Cơ, vẫn phải lấy từ trên người kẻ này rồi!
Hỗn chiến một đêm, thị vệ của Hi thân vương phủ đều bị diệt, những tên thích khách bị thương không thể đào tẩu đã uống thuốc độc tự tử trước khi quan binh đến, quan binh không thể tìm thấy một người sống, chỉ có thể đem thi thể những tên thích khách này về nha môn khám nghiệm, điều tra thêm. Thái Mưu tự mình vào cung thỉnh tội, một thân vương bị ám sát, chết ngay trong kinh thành, một viên quan phụ trách trị an cao nhất của kinh thành, đừng nói là chức quan, đến việc giữ được mạng hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
Thi thể của Hi thân vương được chuyển về Vương phủ an bài, giao cho các gia nhân chuẩn bị hậu sự.
Tuyền Cơ, Dịch Thanh Vân trở lại Vương phủ, đem Từ Vân đến thư phòng tra hỏi nơi cất giấu thuốc giải.
Từ Vân thấy lão chủ nhân đột ngột ra đi, suốt nửa đời người nuôi mộng đẹp thăng quan tiến chức bỗng phút chốc tan biến, bị đả kích nặng nề, trông già đi mấy chục tuổi, giờ không còn ai để dựa dẫm nên khi nghe Dịch Thanh Vân hỏi, hắn không dám giấu điều gì: “Chất độc Triền miên mà Vương gia dùng chỉ có Vương gia biết, tiểu nhân chỉ biết ở thư phòng có khoảng năm mươi viên thuốc.”
Dịch Thanh Vân tra khảo thêm một chút, thấy Từ Vân quả thật không giấu giếm, đành phải đưa hắn ra ngoài Vương phủ, giao cho thủ hạ thân tín canh giữ.
Dịch Tạ hai người tìm kiếm khắp nơi trong viện mà Hi thân vương ở, đào khắp từ dưới lên trên một lần, xác thực chỉ tìm thấy 50 viên thuốc mà Từ Vân nói, ngoài ra không còn gì khác, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Tuyền Cơ nói: “Đại ca, ở đây có 50 viên, cộng thêm những viên muội giữ lúc trước thì có 60 viên, 6 ngày 1 viên, chắc là có thể chống đỡ được một năm, huynh đừng quá lo lắng. Trời cũng đã tối, đợi mai chúng ta đuổi hết người trong phủ đi, rồi xuất phát đến Phồn Tinh cốc đi.”
Dịch Thanh Vân ảm đạm nói: “Cũng chỉ có thể như thế, tên hỗn đản Lạc Dương này, không biết chạy đâu rồi, thật là! Đến lúc cần lại không thấy đâu!”
©STE.NT
Hôm sau, Dịch Thanh Vân phân phó quản gia đóng chặt tất cả các cửa Vương phủ, chỉ để cửa chính để thông hành, tuyển vài tên hầu đáng tin bảo vệ.
Tuyền Cơ ở hậu viện đem toàn bộ châu báu đáng giá của Vương phủ ra tính toán rõ ràng, đưa vào hòm niêm phong lại cất vào kho, mặt khác phân phó phòng thu chi đi lấy ngân lượng, sau đó lại sai quản gia đem toàn bộ khế ước bán thân của gia nhân tới.
Dịch Thanh Vân an bài quản gia đem đốt toàn bộ khế ước bán mình trước mặt từng người, sau đó phát mỗi người 20 lạng bạc rồi cho họ rời đi.
Thấy quản gia xướng danh đem khế ước bán thân đốt sạch, không ít gia nhân kích động khóc lóc rống lên thất thanh, kêu to Thế tử cùng Quận chúa là thần phật tái sinh v.v…
Dịch Thanh Vân phân phó gia nhân thân tín giám sát việc quản gia hoàn thành phân phát, Tuyền Cơ liền lôi hắn xuống hậu viện, tính toán xử lý êm đẹp ấy chục thê thiếp của Hi thân vương.
Hi thân vương chỉ có hai người con là Dịch Thanh Vân và Tuyền Cơ, thân quyến trong phủ tổng cộng có 38 thê thiếp, đêm qua nghe nói Vương gia gặp chuyện, đám nữ tử này liền hoảng sợ, lo sợ Thế tử và Quận chúa sẽ đuổi các nàng đi.
Tuyền Cơ mời các nàng đến phòng khách, trấn an một trận, sau đó nói: “Các ngươi ai có nơi để đi thì lĩnh 2 ngàn lượng bạc rồi rời đi, chỉ cần không tiêu pha lãng phí, số bạc đó cũng đủ cho các ngươi sống an nhàn suốt quãng đời còn lại. Nếu không có chỗ để đi, ta sẽ thay các ngươi tìm nơi an bài, ngân lượng mỗi người vẫn là 2 ngàn lượng, tư trang cũng có thể mang theo.”
Một nữ tử không lớn hơn bao nhiêu so với Tuyền Cơ rụt rè nói: “Quận chúa, không biết người tính toán định an bài thiếp thân ở nơi nào?”
Tuyền Cơ nhìn Dịch Thanh Vân nói: “Thế tử có một biệt thự ở ngoại ô, các vị có thể đến chỗ đó an thân, trong trang viên đó có người hầu cùng quản gia sẽ dàn xếp cho các vị, nếu các vị có ý trung nhân, cũng có thể tiến hành hôn phối rồi rời đi.”
Lời vừa nói ra, toàn trường liền ồn ào!