Có thể sinh ra siêu cấp tuấn nam mỹ nữ như Dịch Thanh Vân, Tạ Tuyền Cơ, thì dung mạo đương nhiên không kém, chỉ là trừ gương mặt có vài phần tương tự với hai người Tạ, Dịch ra, thì khí chất lại hoàn toàn bất đồng, Hi thân vương mũi ôi mỏng, hai mắt như hồ sâu không đáy, một thân lộ rõ khí chất vương hầu của người ở địa vị cao sát phạt quả đoán.
Dịch Thanh Vân đối với lão cha này không hề có loại tình cảm con sùng kính cha, thuận miệng hô: “Đã lâu không gặp!” Quả thật rất lâu, lần gặp ngẫu nhiên trước đã là cách đây hai năm, còn hại hắn bị đuổi giết đến nay.
Tuyền Cơ lại lúng túng, đột nhiên xuất hiện một lão cha, thật sự là kêu không ra tiếng, đành giả câm giả điếc, trốn bên cạnh người Dịch Thanh Vân không lên tiếng.
Hi thân vương làm như không để ý chút nào đối với thái độ vô lễ phản nghịch của hai đứa con, chậm rãi uống trà, hướng về phía mũ che của Tuyền Cơ nói: “Ninh Nguyệt, một tiếng Phụ vương không gọi cũng không sao, nhưng ngay cả mặt cũng không cho Phụ vương nhìn một chút sao?”
Tuyền Cơ nghĩ dù sao cũng không thể che mặt cả đời, đằng nào cũng bị nhìn thấy, vì thế thực sảng khoái tháo mũ che xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, nhất thời tất cả mọi người trong phòng cảm thấy như có hào quang bao quanh, chìm trong mê luyến.
Hi thân vương thấy nao nao, đã nhiều năm không gặp nữ nhi, ấn tượng cuối cùng của hắn về nàng hơn mười năm trước là ánh mắt trống rỗng của một con búp bê xinh đẹp, giờ chợt thấy một khí chất uyển chuyển sinh động của một tuyệt đại mỹ nhân, nhất thời có chút không thích ứng.
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, lưu manh nói: “Ta bị thương, cái gì cũng quên rồi, cũng không nhớ rõ người rồi.” Ngụ ý, người đừng mong nghĩ đến biểu diễn tiết mục trùng phùng cảm động của cha hiền con thảo.
Dịch Thanh Vân vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng.
Hi thân vương không nghĩ đến nữ nhi này ngay trước mặt mọi người không nhận cha, không còn ngu ngơ nữa rồi thì lại không dễ đối phó rồi, trong lòng không vui, đặt chén trà sang một bên nói: “Huynh đệ các ngươi từ nhỏ không ở bên cạnh bổn vương, đối với bổn vương xa lạ cũng không thể trách các ngươi được, nhưng dù thế nào các ngươi cũng là huyết mạch của bổn vương, đương nhiên cũng phải gánh vách trách nhiệm của vương tộc Ninh quốc.”
Dịch Thanh Vân ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt nhàm chán quay đầu nhìn lên trần.
Tuyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới lời kịch kinh điển trong điện ảnh của Châu Tinh Trì: Sinh ta ra là tác dụng phụ, ngươi chẳng qua là hưởng thụ quá trình chế tạo mà thôi. Lời này mà nói ra, không chừng sẽ hù ngã hết đám người này thôi, ha ha! Tuyền Cơ biết đây là nơi không thể cười chỉ có thể cười thầm, nhịn đến mức vô cùng vất vả.
Đối mắt với thái độ bất hợp tác của hai đứa con, Hi thân vương vốn quen với việc ra lệnh chỉ huy trong lòng cảm thấy lửa giận sôi trào, chỉ là đã từng trải nhiều sóng gió chốn quan trường, lòng dạ thâm sâu, chỉ trong giây lát liền đem lửa giận áp chế.
Phụ hoàng tuổi cũng đã cao, cuộc đấu tranh vương vị cũng đang đến hồi gay cấn, ở phương diện nào hắn cũng tự tin là không thua kém gì hai người huynh đệ khác, tuy nhiên việc con nối dõi lại làm hắn chịu đủ thiệt thòi, huyết mạch kế thừa là một chuyện lớn, hắn thê thiếp thành đàn nhưng con cái lại thưa thớt, có duy nhất một đứa con trai lại không ra gì, sau lại uất ức mà chết mất, một đứa con thì mẫu thân có huyết thống Khiết quốc, nữ nhi duy nhất lại ngu ngốc.
Có điều hiện tại khác rồi, Hi thân vương sóng mắt lưu chuyển, nhìn sâu vẻ mặt đang cố nhịn cười của Tuyền Cơ, đứa con gái chính thất trước giờ không để trong lòng rất có khả năng chính là Thiên nữ trong lời tiên đoán, mẫu thân của Dịch Thanh Vân tuy rằng là dị quốc nữ tử, nhưng theo điều tra gần đây có vẻ như nàng còn có thân phận bối cảnh khác, bản thân hắn lại tuấn tú phong lưu, võ công xuất chúng, không hề thua kém ai, có hai đứa con này, ở trước mặt Phụ vương liền có một lợi thế lớn, nếu có thể tìm được thần khí, không phải mình đã là thánh chủ rồi ư?
Chỉ là muốn hai đứa con này ngoan ngoãn hợp tác, e là phải tốn khá nhiều công phu.
Tìm cớ đuổi Dịch Thanh Vân đi, chỉ giữ lại một mình Tuyền Cơ trong sảnh, Hi thân vương mới trầm ngâm nói: “Ninh Nguyệt, chuyện quá khứ ngươi thật sự không nhớ chút gì?”
Tuyên Cơ vô tội lắc đầu, chuyện trước giờ chưa từng trải qua sao có thể nhớ, cũng may là theo như Dịch Thanh Vân nói, trước kia nàng là kẻ ngu si đần độn ngây ngô, không biết gì cũng là chuyện bình thường.
“Ngươi lại đây nhìn xem.” Hi thân vương cầm trong tay một cuộn giấy, mở ra cho Tuyền Cơ xem, trong cuộn giấy là bức tranh mỹ nữ, nữ tử trong tranh so với nàng có bốn năm phần giống nhau, phần đề chữ viết: Lục nguyệt sơ bát túy hậu ức muội tố từ. (ngày 8 tháng 6 sau khi say nhớ về Tố Từ).
Mẹ của Tuyền Cơ kiếp trước nguyên là một họa sĩ có chút danh tiếng, từ nhỏ đã được mẹ chỉ dạy, liếc mắt liền nhìn ra dưới bút pháp tinh tế lộ ra tình cảm sâu sắc của người vẽ, mỹ nhân trong tranh mảnh mai tinh khiết thần thái sống động, giống như đang từ trong tranh bước ra.
Hi thân vương ở bên nói: “Đây là bút pháp của cậu ngươi Vạn Tố Hòa, người trong tranh chính là mẫu phi của ngươi, mẫu phi ngươi cùng bổn vương tình thâm ý sâu, đáng tiếc khi sinh ngươi vì khó sinh mà ra đi, phụ thân mỗi lần gặp ngươi liền nhớ tới nàng, trong lòng khổ sở, hơn nữa bệnh của ngươi cần tĩnh dưỡng nên mới đem ngươi đến biệt viện, ngươi đừng nên trách ta…”
Tuyền Cơ cười lạnh trong lòng, trước nêu ra là do nàng hại mẫu thân khó đẻ mà chết, hại phụ thân mất đi người yêu nhất, sau lại nói nàng giống mẫu thân nên không dám thấy nàng, lại nói đưa nàng đi là vì tốt cho nàng, lời lẽ hùng biện thật là động lòng người a!
Rõ ràng thấy nữ nhi ngu ngốc vô dụng nên ném ra ngoài cho tự sinh tự diệt, nay lại nói như thể tình sâu như biển, thiếu chút nữa đã quên thê thiếp trong nhà vô số, bên ngoài còn có mẫu thân của đại ca làm tình nhân. Nếu thật sự có tâm chiếu cố nữ nhi, sao lại khiến cho Ninh Nguyệt thật sự không rõ vì sao lại rơi xuống Lung Giang mà bỏ mình?
Lời này nếu nói cho nữ nhân nhà khác nghe, có thể ngay lập tức cảm động rơi nước mắt, nhưng trước mặt Tuyền Cơ lại chỉ có khinh thường với hèn mọn, nàng ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi: “Ta trước kia ở nơi nào tĩnh dưỡng? Vì sao lại rơi xuống Lung Giang?”
Hi thân vương cho rằng những lời lẽ này đã rất hoàn hảo, không nghĩ rằng Tuyền Cơ lại phải ứng như thế, trong lòng rùng mình, đứa nữ nhi này làm sao mà nhìn ra được đã từng ngu ngơ hơn mười năm trời, thật sự là thông minh khôn lanh vô cùng rồi! Đây có thật là nữ nhi của mình không?
Xem ra nên tìm gia nhân lúc trước chiếu cố nàng đến xem thử thì ổn thỏa hơn, ngoài miệng trả lời: “Ngươi trước kia ở trong biệt thự Vương phủ khoảng mấy mươi dặm phía trước, một hôm mấy nô tỳ mang ngươi đến bờ sông chơi đùa, ngươi trượt chân ngã xuống sông, sau đó mất tích. Ngươi yên tâm, đám người đáng giận kia đã bị Phụ vương giết rồi, cũng may ngươi là cát nhân thiên tướng, đã bình an trở về. Nếu không Phụ vương liên tục chịu tang một con trai một con gái, làm sao mà chịu nổi a!”
Ờ, còn là chết không đối chứng rồi! Không biết vì sao, Tuyền Cơ mơ hồ cảm thấy rằng năm đó Ninh Nguyệt chết đuối, cũng không đơn giản là do người hầu trông nom bất cẩn. Tuy nhiên, hiện tại việc này cùng nàng không có liên quan.
Tuyền Cơ trầm mặc không nói gì, làm trong sảnh xấu hổ, im lặng trở lại.
Hi thân vương thấy mềm không được, ánh mắt liền lộ ra tia ác ý, Tuyền Cơ âm thầm cảnh giác, cúi nhìn bức họa cuộn tròn trên bàn nói: “Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân, bức họa này có thể cho ta không?”
Bức họa nạy thủ pháp tuyệt diệu, Tuyền Cơ cực kỳ thích, hơn nữa có lẽ vị mẫu thân không có duyên phận kia và người cậu chấp bút vẽ cũng sẽ chẳng cảm thấy vui vẻ gì nếu bức họa này nằm trong tay tên Hi thân vương này.
Hi thân vương vui vẻ, nếu nàng đồng ý nhận mẫu phi, vậy thì có cơ hội xoay chuyển rồi, chỉ một bức tranh mà thôi, liền gật đầu đáp ứng.