Dịch Thanh Vân nửa tin nửa ngờ nói: “Muội không phải là đã đồng ý điều kiện nào của Trầm Kiếm rồi chứ, hắn tốt như vậy sao?”
Tuyền Cơ cười tủm tỉm nói: “Không có, hắn bỗng nhiên trở nên rất dễ nói chuyện, muội đưa ra điều gì hắn đều đáp ứng!” Chuyện nụ hôn nhẹ kia thì không cần nhắc đến.
“Không phải là có âm mưu gì chứ?!” Tuy rằng chỉ ở cùng người em rể này vài ngày, nhưng đối với phong cách hành sự của hắn đã có cảnh giác ở trong lòng.
Hắn vừa nói như vậy, Tuyền Cơ cũng có chút sợ hãi, nhưng tự do ra đi là sự hấp dẫn quá lớn, hai sinh vật đơn bào lo lắng một trận liền đem mọi sự băn khoăn ném ra sau đầu, vui tươi hớn hở mà chuẩn bị ngày hôm sau ra đi.
Trước khi xuất phát, Triệu Kiến Thận đưa cho Tuyền Cơ một chiếc lồng sắt nhỏ, bên trong có một con chim bồ câu trắng hướng về nàng thầm thì hai tiếng, bộ dáng rất khiến người khác yêu mến.
“Mỗi ngày viết cho ta một phong thư, bồ câu này nàng hẳn là biết cách dùng rồi.” Triệu Kiến Thận không cho phép thương lượng, phân phó như thế. Nếu không phải Lam Tích rất quen thuộc với hoàn cảnh ở Ninh quốc, lại còn có nhiệm vụ khác, hắn tuyệt đối sẽ không để Tuyền Cơ đi một mình với Dịch Thanh Vân.
“Ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thư thì làm sao bây giờ?” Tuyền Cơ không bằng lòng lắm, lại còn muốn viết báo cáo mỗi ngày, quản lý thật chặt quá đi.
“Bồ câu này đã được huấn luyện, chỉ nghe tín hiệu ra lệnh của chúng ta, sẽ không bị bắt dễ dàng như vậy.”
Triệu Kiến Thận nói những lời này không chớp mắt, Dịch Thanh Vân rõ ràng cảm giác được chính mình bị khinh thường, trong lòng nhất thời nổi giận, nhất thời cả gan, cười mỉa mai nói: “Tiểu muội, cứ mang bồ câu theo đi, đỡ cho huynh khỏi phải săn thịt thú dọc đường.”
“A?” Tuyền Cơ nhìn bồ câu trắng vô tội trong lồng sắt, nàng ăn không nổi a.
Triệu Kiến Thận bỗng nhiên hướng Dịch Thanh Vân cười nói: “Ngươi muốn biết cây Tử Dương trồng như thế nào không?”
Dịch Thanh Vân trời sinh đã rất thích thú với việc trồng hoa cỏ, vừa nghe xong hai mắt lập tức sáng lên: “Trồng như thế nào?”
Triệu Kiến Thận nói: “Ngày ta đưa Tuyền Cơ về Kỉ quốc làm đại hôn, sẽ đem hạt giống và cách trồng cỏ Tử Dương đưa lên, coi như là một phần trong sính lễ vậy.”
Dịch Thanh Vân lau lau nước miếng, nhìn tiểu muội, trong lòng bắt đầu đấu tranh, tiểu muội cùng thần dược trần gian… Chậc chậc, em rể này thật đúng đã bắt được điểm yếu của mình! Rất gian giảo!
Triệu Kiến Thận tiến đến bên tai Tuyền Cơ, nhẹ giọng uy hiếp: “Ta sẽ nhớ kỹ thời gian, thiếu một phong thư thì hôn một cái, tự nàng suy nghĩ đi.” Nói xong hướng lỗ tai của nàng hà nhẹ một hơi, cười xoay người trở về nông trang.
Còn lại một mình Tuyền Cơ xoa xoa tai nghiến răng nghiến lợi trèo lên xe ngựa rời đi.
Triệu Kiến Thận trở lại trong phòng, sự ôn nhu nơi đáy mắt đã biến mất không còn chút nào, sai bảo cấp dưới chuẩn bị chu đáo hành lý, chuẩn bị xuất phát đến kinh đô Ninh quốc.
Lam Tích muốn nói lại thôi, Triệu Kiến Thận liếc mắt một cái về phía nàng nói: “Có chuyện gì?”
“Công tử nếu không muốn Tuyền… Tạ tiểu thư rời đi, thật ra đưa nàng đi cùng cũng không có trở ngại gì. Lam Tích chắc chắn bảo vệ tiểu thư bình an.” Lam Tích nói chắc như đinh đóng cột.
Công tử ngoài miệng tuy rằng chưa nói gì, nhưng nàng có thể cảm giác được thiếu gia không nỡ lòng. Trong kinh đô Ninh quốc chắc đã sớm bố trí được bảy tám phần rồi, sẽ không có người nào có thể xâm phạm tới người bên cạnh thiếu gia, vậy sao không đem theo Tuyền Cơ luôn, để trong lòng khỏi phải lo lắng vướng bận.
Lam Tích mới chỉ đến Ninh quốc một khoảng thời gian, xem ra cũng đã đứng bên phe của Tuyền Cơ rồi, lúc nào cũng nghĩ đến an nguy của nàng. Triệu Kiến Thận cười nhạt một cái nói: “Ta đến Ninh quốc muốn làm chuyện gì, tuy rằng trước giờ nàng chưa từng hỏi qua, nhưng chắc cũng đã đoán được đại khái rồi, có những chuyện nếu nàng đã không muốn biết, không muốn nhìn thấy, vậy thì cứ tùy nàng đi.”
Tuyền Cơ thích cuộc sống bình thản đơn giản an ổn, cường ngạnh bắt nàng phải tiến vào thế giới của hắn, chỉ khiến cho lòng nàng thối lui càng xa. Nếu đã như vậy, thì vào những lúc thích hợp, cứ để nàng rút lui vào mai rùa của mình đi. Nghĩ thông điểm này rồi, cho nên lần này Triệu Kiến Thận hiếm khi buông tay để cho Tuyền Cơ tạm thời rút lui khỏi nơi âm mưu máu tanh.
Chính vào lúc này, Triệu Chính tiến vào phòng, hành lễ với Triệu Kiến Thận nói: “Thiếu gia, bên phía Thành Nghiệp đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ra tay.”
Triệu Kiến Thận gật đầu nói: “Tốt, để Triệu Thập Lục dựa theo kế hoạch mà tiến hành.”
***
Phồn Tinh cốc vốn cách chỗ của nông trang không xa lắm, nếu đi xe ngựa thì lộ trình không quá một ngày rưỡi, Dịch Thanh Vân chỉ chọn đường nhỏ gần nhất để đi. Một đường gió yên biển lặng, đến lúc hoàng hôn ngày thứ hai, hai người đã đến núi Lục Hà nơi ở của Phồn Tinh cốc.
Dịch Thanh Vân đưa xe ngựa cho người trong thôn ở dưới chân núi trông coi, tự mình cõng Tuyền Cơ lên núi.
Tuyền Cơ nằm ở trên lưng Dịch Thanh Vân, theo hắn tung mình nhảy vọt xuyên qua núi rừng, cảm giác so với ngồi xe qua núi cũng không khác biệt gì mấy, có chút sợ hãi, nhưng cảm giác chơi vui và kích thích chiếm phần nhiều hơn.
Đường vào Phồn Tinh cốc hình như thật sự rất phức tạp, Tuyền Cơ tuy rằng không nhìn ra cái trận pháp gì, nhưng thấy hình như mỗi một điểm rơi của Dịch Thanh Vân đều có tính toán rất chính xác, mỗi một cự ly đi qua, liền phát hiện cảnh vật bên cạnh phát sinh một chút biến hóa ly kỳ, đại khái đi được khoảng một bữa cơm, Dịch Thanh Vân dừng lại trước một vách núi, đặt Tuyền Cơ đứng xuống đất đàng hoàng, giơ tay đẩy ra một tầng dây mây bám trên vách đá, dắt Tuyền Cơ tiến vào bên trong.
Đó là một khe đá trời sinh, dường như lúc tòa sơn cốc này sinh ra đã bị một cây đao sắc bén cắt xuống một cái ở bên cạnh, liền có thể nối thẳng xuống đáy cốc, không cần phải leo trèo vượt qua đỉnh núi.
Trong khe đá tối đen không chút ánh sáng, Dịch Thanh Vân kéo Tuyền Cơ giống như đi lững thững mà sờ soạng đi thẳng vào, vừa đi vừa chém gió, nói đường ở đây huynh quen thuộc vô cùng, nhắm mắt lại cũng có thể đi như thường.
Vừa nói xong đột nhiên ai ya một tiếng, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuyền Cơ kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
Giọng Dịch Thanh Vân hơi kỳ lạ nói “Không sao, hình như huynh vừa đá phải một cái gì đó.” Nói xong lấy từ trong người ra một cây đánh lửa thổi lửa lên, lại thấy một người hai mắt nhắm nghiền ngã nằm bất động trên mặt đất.
Dịch Thanh Vân kinh ngạc nói: “Sư đệ.”
Nam tử nằm ở trên đất, bộ dạng giống như không còn chút hơi thở, Dịch Thanh Vân vội vàng nói: “Tên vô lại Lạc Dương nhà ngươi, rõ ràng biết bản thân mình bị bệnh tim còn đến chỗ này chạy loạn cái gì chứ?”
Giơ tay sờ ngay lồng ngực, mơ hồ chỉ có thể cảm giác được nhịp tim nhảy loạn yếu ớt, Dịch Thanh Vân mở tay nải lấy một bình thuốc để ở dưới mũi của hắn, nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
Tuyền Cơ sáp lại gần coi thử, giống như là tình trạng bệnh tim đột phát, cơ thể vẫn còn ấm nên chắc là mới phát tác chưa lâu.
Lúc này, thời gian chính là sinh mạng, cũng không thể chú ý được những thứ khác nữa rồi, đẩy Dịch Thanh Vân mặt giờ đã trắng bệch như tờ giấy trắng ra, đành phải còn nước còn tát thôi, xem thử xem phương pháp hô hấp nhân tạo hồi phục tim mạch của mình có công hiệu hay không.
Trong đầu hồi tưởng lại những phương pháp thao tác đã từng xem qua ở kiếp trước, nhìn về phần dưới lồng ngực một đoạn, dùng sức đánh vào.
Lạc Dương mơ hồ rên rỉ ra tiếng, cơ thể dường như run lên một chút, Dịch Thanh Vân vốn không hiểu tiểu muội tại sao lại đánh lên người Lạc Dương, nhưng hiện giờ thấy một cái đánh lên, Lạc Dương lại có phản ứng, mơ hồ đoán được là nàng đang cứu người, vì thế buông xuống đôi tay đang định ngăn cản, ngồi một bên cẩn thận theo dõi.