Tốc độ nhanh thật, ở chung với nhau đã mấy ngày, đều không biết được sáu người này lại là cao thủ võ lâm cao cường như vậy!
Dưới tay mỹ nhân áo hồng có những cao thủ lợi hại như vậy, thật uy phong!
Nhưng lúc này Tuyền Cơ không quản được nhiều như vậy, chỉ hai ba bước vọt tới trước mặt Dịch Thanh Vân hỏi: “Đại ca, dọc đường đi đều ổn cả chứ?”
Dịch Thanh Vân cười hì hì nói: “Những phế vật này thì làm gì được ta?!”
Hồng Dực nghe thấy hừ lạnh một tiếng, Dịch Thanh Vân ho khan vài cái, lập tức dừng lại một tràng tự biên tự diễn.
Tuyền Cơ cực kỳ ngạc nhiên, hết nhìn Dịch Thanh Vân lại nhìn Hồng Dực, bỗng nhiên nói: “Đại ca, vị cô nương này chính là mỹ nhân áo hồng huynh vẫn nhớ rõ kia à?”
Dịch Thanh Vân xấu hổ gật đầu.
Tuyền Cơ quay đầu nói với Hồng Dực: “Nhạc Linh công chúa trong cung kia…” Tuy rằng ngoại hình không giống, nhưng nhìn ánh mắt rất giống a.
Quả nhiên Hồng Dực gật đầu nói: “Chính là ta.”
Vừa lúc Kỉ Kiến Thận đi vào đại sảnh, hắn cười nói: “Chào Hồng giáo chủ, chào anh vợ.”
Hồng Dực đáp lễ, nói thẳng: “Đến cùng là ngươi có thân phận gì, tại sao có thể tùy ý điều động quân lính biên cương?’
Kỉ Kiến Thận cười mà không đáp, kéo Tuyền Cơ qua nói: “Nàng đã chào đại tẩu tương lai chưa?’
“A?” Tuyền Cơ nhìn đại ca cùng Hồng Dực, phát hiện đại ca có chút ngại ngùng không tự nhiên, nhưng rõ ràng là không có ý phản đối, Đại ma vương cũng sẽ không bày trò nói dối trước mặt đương sự.
Vì thế hướng Hồng Dực cúi chào: “Ách, xin chào đại tẩu.”
Gương mặt trắng nõn của Hồng Dực tựa như thoáng qua chút ửng hồng, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường, thoải mái nói với Tuyền Cơ: “Tiểu muội miễn lễ.”
Vừa nói liền tháo ra từ trên tay một vòng tay khảm hơn mười viên hồng ngọc đeo vào cổ tay Tuyền Cơ.
“Vòng tay khảm hồng ngọc này được Giáo ta bí chế luyện với kịch độc, bình thường chạm vào đều không sao cả, nhưng nếu cho vào rượu thì sẽ làm rượu biến thành rượu độc, người uống vào sẽ bị tê liệt hoàn toàn, nếu trong vòng ba canh giờ không có thuốc giải thì thần tiên cũng khó mà cứu được, nay ta đưa uội muội phòng thân. Phương thức chế thuốc giải, lát nữa ta sẽ nói uội.” Ngữ khí Hồng Dực bình thản như đang nói chuyện phiếm, giảng giải làm thế nào để sử dụng kịch độc đại sát thương này để hại người.
Tuyền Cơ nghe xong sửng sốt, nhìn vòng tay rồi lại nhìn Hồng Dực. Trời ạ! Mang kịch độc như vậy ra cửa, áp lực thật lớn nha.
Kỉ Kiến Thận lại thấy không phải chuyện lớn gì, cười cười nói: “Cảm ơn Hồng giáo chủ lo lắng.” Vốn cảm thấy dưới sự bảo vệ của mình, Tuyền Cơ hẳn là sẽ không xảy ra sơ suất gì. Nhưng trải qua sự kiện lần này, hắn không thể tự tin mù quáng như vậy được nữa, ngược lại nhận thấy vũ khí phòng thân của Tuyền Cơ không nên ngại nhiều, thời điểm khẩn cấp nói không chừng có thể phát huy tác dụng.
Hồng Dực liếc nhìn hắn nói: “Trầm tiên sinh trả ơn bổn tọa chuyện vừa rồi ra sao đây?”
Kỉ Kiến Thận nhìn nhìn Dịch Thanh Vân cái gì cũng còn chưa biết bên cạnh: “Tới kinh thành dĩ nhiên sẽ đền đáp theo ý muốn của giáo chủ.”
Hồng Dực nhướng mày, dường như đối với việc Kỉ Kiến Thận dây dưa kéo dài vô cùng bất mãn.
“Giáo chủ muốn đạt được tâm nguyện, nhất định phải cần đến tứ đại thần khí.” Kỉ Kiến Thận cười giải thích.
“Tứ đại thần khí nằm trong tay Hoàng đế Kỉ quốc, làm sao ngươi lấy được?” Hồng Dực càng thêm hoài nghi.
Kỉ Kiến Thận nói: “Dù sao hiện tại ở Quỷ Công giáo những người nên chết đều đã chết gần hết rồi, nếu không giáo chủ sẽ lo lắng có người quấy rối, sao không cùng ta đợi đến khi tới kinh thành một chuyến, liền biết thật giả. Tất cả đều là người một nhà, ta cần gì phải lừa cô?”
Hồng Dực đối với cách nói “Người một nhà” này chỉ cười lạnh hai tiếng. Nhưng trước nhất vẫn muốn khôi phục đoạn trí nhớ đã mất đi kia của Dịch Thanh Vân, thứ hai cũng tò mò không biết trong hồ lô của gian thương này chứa gì nên vẫn gật đầu đồng ý.
Kỉ Kiến Thận gọi người hầu chuẩn bị phòng cho hai người nghỉ ngơi. Tuyền Cơ thập phần tò mò tới vị đại tẩu vừa mới xuất hiện này, muốn chạy qua giúp vui, liền bị Kỉ Kiến Thận ngăn lại, nửa ôm nửa tha cùng với dụ dỗ mà đưa về phòng nghỉ ngơi.
Phúc hắc như hắn, tự nhiên sẽ có trực giác nhạy cảm đối với nhân vật nguy hiểm, từ lúc Kỉ Kiến Thận gặp Hồng Dực, hắn có dự cảm nếu để Tuyền Cơ tiếp xúc nhiều với nhân vật này, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt, cho nên căn bản không muốn Tuyền Cơ và nàng ta giao tiếp nhiều.
Nhìn thấy Tuyền Cơ đã ngoan ngoãn ngủ, Kỉ Kiến Thận mới đứng dậy đi làm công sự.
Nhạc Nghịch quả nhiên không làm hắn thất vọng, Kỉ Kiến Thận cố ý mượn khẩu khí hung hăng của Triệu Chính kích động hắn một chút, hẳn là hắn đã nổi trận lôi đình nhưng cuối cùng lại có thể bình tĩnh nhẫn nại, không xúc động phát binh ngay lập tức.
Nghe thám tử báo lại, Nhạc Nghịch đã trở về kinh thành, phân phó tam quân chuẩn bị, trận đánh ác liệt này sớm muộn cũng phải đánh. Cũng may hắn vốn cũng không hy vọng xa vời Nhạc Nghịch sẽ trúng kế… May mà Thánh quân tế đàn đã bị hắn ta tự tay hủy diệt. Vận mệnh Nhạc quốc đang kéo dài hơi tàn.
Kỉ Kiến Thận mỉm cười. Tuy rằng vận mệnh quốc gia hư vô mờ mịt, nhưng có nhiều nhân tố có lợi sẽ tạo thành chuyện tốt. Nên làm thế nào để cho Nhạc Nghịch biết được, hắn phạm sai lầm gì đây?
Hồng Dực cùng Dịch Thanh Vân ở cùng một viện, hai phòng khác nhau.
Nếu đã tới Kỉ quốc, địa bàn nhà mình, Kỉ Kiến Thận tự nhiên sẽ khôi phục tác phong xa hoa, tuy rằng chỉ ở hành quán một đêm, cũng sắp xếp an bài rất thanh tịnh, lịch sự tao nhã, vô cùng thoải mái.
Hồng Dực đợi hạ nhân lui ra ngoài mới hỏi Dịch Thanh Vân: “Người muội phu này của huynh có lai lịch như thế nào vậy?”
Dịch Thanh Vân nhíu mày nói: “Vốn ta đoán hắn là Hoàng đế Kỉ quốc, nhưng Đại sư huynh nói bọn họ còn là huynh đệ, xem như hắn là biểu ca của ta, cho nên hiện tại ta cũng không thể làm rõ rốt cuộc hắn có thân phận gì…”
“Đại sư huynh của huynh?” Tuy rằng Hồng Dực từng nghe qua Dịch Thanh Vân còn có một Đại sư huynh, nhưng cũng không rõ ràng thân phận cụ thể là gì.
“Đại sư huynh ta tên là Khiết Cẩn Minh, ừm, hiện là Hoàng đế Khiết Quốc.” Cách giải thích của Dịch Thanh Vân, giống như Đại sư huynh của hắn ở Khiết Quốc làm lao dịch thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Hồng Dực nghe xong nhướng mày nói: “Nhìn không ra huynh cũng là một đại nhân vật, vừa là thân vương Thế tử Ninh quốc, lại vừa là sư đệ kiêm biểu đệ Hoàng đế Khiết Quốc.”
Dịch Thanh Vân theo thói quen đắc ý nói: “Đúng vậy đúng vậy…” Vừa nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Hồng Dực, lập tức sửa lời, nói: “Nào có nào có…”
Hồng Dực duỗi tay nhéo lỗ tai Dịch Thanh Vân uy hiếp: “Nếu huynh dám học hoàng thân quốc thích muốn tam thê tứ thiếp, ta liền thiến huynh!”
Dịch Thanh Vân che lỗ tai đau khổ nói: “Không dám không dám, nàng xem Đại sư huynh của ta chỉ có một Lạc Dương, Trầm Kiếm cũng chỉ có một mình tiểu muội ta, liền biết đàn ông nhà chúng ta rất chung tình, tuyệt đối sẽ không làm loạn!”
Sắc mặt Hồng Dực hơi nguôi nguôi, hừ một tiếng, cuối cùng buông lỗ tai Dịch Thanh Vân ra, nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, nhịn không được lại gần, mềm giọng hỏi: “Rất đau à?”
Dịch Thanh Vân vừa nghe liền biết cơ hội đã tới, vội vàng trưng thêm một phần ủy khuất lên mặt, liên tục gật đầu.
Hồng Dực nhìn bộ dạng của hắn vừa giận vừa buồn cười, vươn tay vô cùng dịu dàng xoa xoa lỗ tai hắn, cười nói: “Còn đau nhiều không?”
“Nàng hôn nhẹ sẽ không đau nữa…” Dịch Thanh Vân, tên này vô cùng am hiểu chiêu thuận nước đẩy thuyền, hai tay ôm Hồng Dực, giống như một con mèo lớn cọ cọ vài cái.
Cái người này! Hồng Dực đưa tay ôm lấy hắn, kiễng mũi chân cắn lên vành tai hắn một cái, cười mắng: “Không được được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Dịch Thanh Vân đã nếm mùi lợi hại của Hồng Dực, đương nhiên không dám tùy tiện mạo phạm nàng.
Hơn nữa, tự đại một chút mà nói, tuy rằng hắn thích đến gần mỹ nữ, nhưng trước nay cũng chỉ có mỹ nữ quấn quýt hắn, hắn chưa từng thử chủ động theo đuổi hoàng hoa khuê nữ đâu.