Hôm đó Tuyền Cơ đến thăm ba người, Lam Tích liền đưa nàng ra ngoài, nhìn trái nhìn phải không có ai mới lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”
Tuyền Cơ nói: “Cũng coi như là đã từng quen biết, chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, không lý gì thấy chết mà không cứu. Ta biết ngươi ghét ta, ta cũng chẳng thích ngươi. Cho nên phần ân tình này nếu như sau này ta cần ngươi trả, tự nhiên sẽ đi tìm ngươi, nếu không có gì muốn ngươi làm, thì coi như là vận khí ngươi thật tốt, cũng không cần nhớ mãi chuyện này nữa.”
Lam Tích không nghĩ rằng Tuyền Cơ nói thẳng như vậy, cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Ngươi không muốn biết vì sao ta lại ở đây ư?”
Tuyền Cơ nhún vai nói: “Ngươi muốn nói thì cứ nói.”
Lam Tích hít một hơi thật sâu nói: “Ông nội ta là tướng quốc tiền nhiệm của Ninh quốc Thôi Vân Long, mười năm trước vì tham ô tiền thuế cứu tế thiên tai bị tố giác, chẳng những bị xử trảm, còn họa lây người nhà, nam đinh nhà ta thì bị lưu đày lên phương Bắc lạnh giá, nữ tử thì bị bán đi làm nô tỳ, ta cùng với muội muội vì vậy mà thất lạc, sau đó ta được người của Trầm thị mua trở thành tỳ nữ bên người thiếu gia, ta cứ luôn nghĩ cách nghe ngóng tin tức của muội muội, mãi đến tận hơn nửa tháng trước, cuối cùng cũng tìm được manh mối, nghe nói muội muội ta được nhạc phường nuôi lớn rồi bán cho phú thương Tô Bách Vạn làm ca cơ, Tô Bách Vạn lại đem nàng cho Kỉ quốc Triệu Thất Vương gia. Lúc ấy ta vui mừng tưởng đã được an tâm, ai ngờ điều tra tiếp, hóa ra muội muội ta nửa đường liền cùng thủ hạ của Tô Bách Vạn là Lưu Văn bỏ trốn. Ta tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được bọn họ, không ngờ lại gặp phải người của Tô phủ.”
Tuyền Cơ nói: “Bọn họ nếu đã bỏ trốn, sao lại tới kinh thành để tự sa vào lưới?”
Lam Tích nói: “Đại ca Lưu Văn là Lưu Võ tuy đã tìm được thế thân khác đưa tới cho Triệu Vương gia, tạm thời giấu giếm được chuyện muội muội ta bỏ trốn, sau đó bị thuộc hạ bán đứng, Tô Bách Vạn giận dữ đánh hắn trọng thương, đuổi ra ngoài, từ đó không có tin tức. Lưu Văn biết được tin đại ca mất tích, liền lén lút hồi kinh muốn tìm kiếm đại ca đưa về quê hương, lại lo lắng muội muội ta một mình lẻ loi, liền đem nàng cùng đi. Không ngờ một lần ra ngoài bị gia nhân của Tô Bách Vạn bắt được, nếu không phải ta đúng lúc đó tìm được bọn họ, không chừng giờ muội muội ta đã bị bắt về Tô phủ.”
Nói tới đây, Lam Tích ngẩng đầu nhìn Tuyền Cơ, không tình nguyện nói: “Cho dù như thế nào, quả thật là ngươi đã cứu chúng ta.”
Tuyền Cơ cười cười nói: “Sau này ngươi tính sao? Đưa bọn họ đến Kỉ quốc?”
Lam Tích gật đầu, ở Ninh quốc, nàng đã tan cửa nát nhà, hiện tại trừ Kỉ quốc, bọn họ không còn chỗ để đi.
“Được thôi, may là thương tích của các ngươi đều đã tốt hết rồi, ngày mai để đại ca cho bọn ngươi mấy viên dịch dung đan, thay đổi quần áo lén lút trốn ra khỏi thành là được rồi.” Tuyền Cơ nói xong liền xoay người đi.
Lam Tích cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: “Ngươi, ngươi không hỏi chút gì về thiếu gia sao?”
Tuyền Cơ quay đầu lại ngạc nhiên: “Hắn rất lợi hại, không làm gì người khác là đã không tệ rồi, hắn có thể có việc gì sao?”
Lam Tích cả giận nói: “Uổng thay thiếu gia tìm mọi cách bảo vệ ngươi, ngươi thật là một nữ nhân vong ân phụ nghĩa!”
Tuyền Cơ khó chịu: “Ta vong ân phụ nghĩa như thế nào?”
Lam Tích nhất thời nghẹn lời, nàng chỉ là không quen nhìn Tuyền Cơ không thèm để vị thiếu gia như thiên thần vào trong lòng, càng không quen thấy thiếu gia trước giờ vốn không xem trọng nữ nhân lại đem Tuyền Cơ để vào lòng… Muốn nói việc xấu của Tuyền Cơ, vẫn thật sự nói không ra lời.
Cúi đầu nhìn thấy mình một thân vải thô áo lam bình thường, lại nhìn Tuyền Cơ trước mặt cẩm y sang trọng, một cỗ oán khí bùng lên không thể kiềm được, lạnh giọng nói: “Ngươi là Ninh quốc Quận chúa tôn quý, đương nhiên không hiếm lạ gì việc người khác đối tốt với ngươi! Mỗi ngày đều cẩm y ngọc thực, nô bộc vô số, làm sao biết quý trọng?”
“Cẩm y ngọc thực, nô bộc vô số đều có cái giá của nó, ta không cảm thấy cuộc sống hiện tại của ta có cái gì đáng để quý trọng cả.” Bị người hạ độc dược, sau đó uy hiếp mình cùng đại ca thành quân cờ tranh quyền đoạt lợi, cuộc sống như vậy có gì vui vẻ đâu?
“Ngươi cứ việc hót như khướu đi! Ta chỉ oán ông trời bất công! Vì sao ta sinh ra là cháu gái của Thôi Vân Long, nếu không phải ông nội quyền cao chức trọng cũng không cần bị tiểu nhân bức hại, liên lụy ta lưu lạc trở thành nô tì! Để bị nữ nhân không biết tốt xấu như ngươi cười nhạo sao?” Lam Tích nhiều năm uất ức, hôm nay bỗng nhiên bùng nổ.
“Ông nội ngươi không phải vì tham ô mà bị tội sao? Ta khi nào chế nhạo ngươi, cười nhạo ngươi?” Tuyền Cơ nghi hoặc nói.
“Ông nội ta đúng là sai, nhưng những đứa nhỏ như chúng ta có gì sai? Sao phải chịu khổ sở như vậy. Ngươi có biết từ một thiên kim tiểu thư biến thành nô tì chịu người khác khi nhục có tư vị gì không, ngươi có biết bị đám tiện nhân kia đánh mắng mua bán có tư vị gì không, ngươi có biết bị con gái của những nhà vốn kém xa ngươi trào phúng trêu đùa có tư vị gì, ngươi có biết vì được nhặt được một chiếc bánh người ta không ăn vứt đi mà bị một nhóm ăn mày đánh ình đầy thương tích có tư vị gì không, trời mùa đông giá rét chỉ có thể cùng một đám dân đen áo rách vừa bẩn vừa thối tựa vào nhau cùng sưởi ấm để giữ mạng sống có tư vị gì…” Lam Tích oán hận hét về phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ thực thành thật trả lời: “Có cái biết có cái không.” Kiếp trước nàng cũng chịu khổ không ít, ký ức đó vẫn còn rất rõ ràng.
Lam Tích bị câu trả lời của nàng chẹn họng, trừng mắt nhìn nàng cười lạnh: “Số ngươi tốt! Từ nhỏ đã là Quận chúa cao thượng, ở Kỉ quốc có thiếu gia đối với ngươi muôn vàn sủng ái, rời khỏi thiếu gia lại có Dịch Thanh Vân coi ngươi như bảo bối che chở. Ta so với ngươi kém chỗ nào? Vì sao ta phải chịu những khổ sở này?”
Tuyền Cơ nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy bị tổ phụ ngươi liên lụy, ngươi rất vô tội sao? Ngươi ngày ngày đều nhớ đến cuộc sống xa hoa ở phủ tướng quốc, có nghĩ đến sự xa hoa đó làm sao mà có không, cướp đi biết bao nhiêu mồ hôi xương máu của dân chúng vô tội? Ngươi đã được hưởng vài năm sung sướng, cuối cùng cũng phải trả lại. Ngươi ít ra còn được hưởng thụ qua vài năm làm tiểu thư cao quý, tên khất cái dân đen ngươi kể kia một ngày cũng chưa từng được hưởng qua đâu. Đổi lại, nếu bọn họ sinh ra ở phủ tướng quốc, bọn họ sẽ kém hơn ngươi sao?”
Lam Tích bị nói đến á khẩu không trả lời được, qua nửa ngày mới nói: “Được làm vua thua làm giặc! Ngươi hiện tại là Quận chúa tôn quý, tự nhiên có thể tùy tiện đem nô tỳ nho nhỏ như ta ra tiêu khiển!”
“Ta có phải là Quận chúa hay không cùng với những lời ta nói đúng hay sai thì có quan hệ gì sao? Ngươi muốn mạnh miệng gì tùy ngươi, bày ra bộ dáng như người khác thiếu tiền của ngươi cho ai xem?”
Tuyền Cơ nói xong cũng lười nhìn lại nàng. Nhanh chóng xoay người rời đi, quyết định lập tức tìm Dịch Thanh Vân lấy dịch dung đan đưa ba tôn đại thần này đuổi đi, miễn cho đôi bên thấy nhau lại thấy ghét.
Tìm được Dịch Thanh Vân, nói cho hắn suy nghĩ của nàng, hắn lắc đầu nói: “Tiểu muội a, ngươi nghĩ mọi việc đơn giản vậy sao? Hiện tại nếu ba người này rời Vương phủ, chỉ sợ cho dù có dịch dung cũng sẽ bị người ta tìm ra bắt lại.”
“Tô Bách Vạn có thế lực lớn như vậy?” Tuyền Cơ giật mình nói.