Thấy thần sắc Tuyền Cơ dường như vẫn chưa nắm được trọng tâm, Dịch Thanh Vân nói: “Muội ngẫm lại xem, ba người này với muội quan hệ thế nào? Tìm được vợ chồng Vân Ca thật sự lại còn tìm được Lưu Võ, thì chuyện muội được người ta cứu lên từ Lung Giang, bệnh si ngốc bỗng nhiên không còn, còn thế thân ca nữ đưa đến Triệu Vương phủ của Kỉ quốc đã có người làm chứng rồi, có nhân chứng như vậy trong tay, liền có thể phá hoại được danh tiết của muội sau đó đả kích được lão vô liêm sỉ kia. Người có tâm cũng có thể nghĩ đến quan hệ giữa muội và Thiên nữ, như vậy thì càng có lợi cho lão già vô liêm sỉ kia. Mặc kệ là kiểu nào đi nữa, đối với muội chỉ có chỗ xấu không có chỗ tốt.”
Tuyền Cơ vẫn không lo lắng nhiều, giờ phút này được Dịch Thanh Vân nhắc nhở đã hiểu ra vấn đề. Hi thân vương giam lỏng mấy người lai lịch không rõ trong Vương phủ, thực có thể đã sớm thấy rõ ràng thân phận bọn họ, chỉ cần tìm được cách thức tốt để che giấu những sự việc mình đã làm ở Kỉ quốc, đợi thời cơ thích hợp để nhân chứng, vật chứng chứng minh được thân phận mình là Thiên nữ, vậy có thể thuận nước chảy thành sông nhận ngôi vị Quốc vương của Ninh quốc.
Dịch Thanh Vân thấy Tuyền Cơ nghĩ thông rồi, lại nói: “Thời gian tới nếu không có việc gì muội không cần rời khỏi Hi Vương phủ, ta đoán có rất nhiều người nghi ngờ thân phận của muội, nói không chừng có người đã bắt đầu hành động, nếu muội là Thiên nữ, đối với lão già vô liêm sỉ kia đương nhiên là chuyện tốt nhất, nhưng đối với những người khác, chính là chuyện cực kỳ xấu, vì làm cho lão vô liêm sỉ không thể lên làm Thánh quân, việc đầu tiên phải làm chính là giết muội.”
Tuyền Cơ rùng mình một cái, không thể không bội phục khả năng dự đoán trước của Triệu Kiến Thận, nếu không, mình không làm rùa rụt đầu cũng không được rồi.
Vừa nghĩ vừa buồn bực nói: “Muội muốn đi thăm cậu thì phải làm sao bây giờ?”
Kể từ ngày thứ hai sau bữa cung yến, sau khi Tuyền Cơ đến phủ Thừa tướng bái kiến Vạn Tố Hòa cùng Vạn lão phu nhân, liền trở thành khách quen của phủ Vạn Thừa tướng. Vạn Tố Hòa lòng không quan tâm chốn quan trường, chỉ đảm nhiệm một chức quan văn có cũng như không, thường ngày ở nhà không rời cầm kỳ thư họa uống rượu làm thơ ngắm hoa, hoàn toàn đúng hình tượng một ẩn sĩ ẩn cư khỏi phố xá sầm uất, hơn nữa tướng mạo anh tuấn, tính cách ôn hòa, lại nổi tiếng uyên bác, nhanh chóng trở thành thần tượng mới của Tuyền Cơ, ba ngày hai lần quấn quít lấy Vạn Tố Hòa du ngoạn khắp xung quanh.
Vạn Tố Hòa không biết vì sao vẫn chưa lập gia đình, coi Tuyền Cơ như là con gái ruột hết sức quý mến, đối với những lời nói tùy hứng, lời nói cử chỉ khác người của nàng đều thấy bình thường, không hề trách cứ lẫn kinh ngạc.
Dịch Thanh Vân nhận thấy vậy, ảo não nói: “Muội bây giờ chỉ nhớ có cậu, không cần ca ca nữa phải không?!”
Tuyền Cơ cười hì hì tiến lại ôm cánh tay hắn nói: “Nào có, đại ca nhiều công chuyện, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh muội mà.”
Dịch Thanh Vân lần nào cũng chịu chiêu này, lầm bầm nói hai tiếng sẽ lại không rắc rối nữa. Gần đây hắn quả thật bề bộn nhiều việc, sư đệ mất tích đến bây giờ vẫn chưa hề có tin tức, hắn âm thầm không ngừng phái người của mình tìm kiếm khắp nơi tung tích của người thần bí ban đầu đã tiến cống phương thuốc Triền miên, còn phải ứng phó việc chuẩn bị nghi thức nhận tổ quy tông bên phía Hi thân vương, một bên còn phải âm thầm mưu đồ ăn trộm lấy phối phương của chất độc Triền miên mà Tuyền Cơ ăn phải, theo cách nói của hắn là ngay cả tâm tình nhìn mỹ nhân cũng không có.
Vốn tưởng rằng Lam Tích sẽ phản kháng chuyện ở lại Hi Vương phủ để huynh muội bọn họ bảo vệ, không nghĩ tới cùng lúc đó Vân Ca lại phát hiện mình có thai, để giữ an toàn, ba người đành phải trú lại ở trong Hi Vương phủ.
Thực ra dung nhan Vân Ca thanh lệ, tính nết nhu hòa, hoàn toàn trái ngược với khí khái lạnh lùng của Lam Tích, giống như dây tơ hồng, dựa vào người trượng phu Lưu Văn, mỗi lần nhắc tới Lưu Văn khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ sáng bừng lên.
Lưu Văn tuy rằng mãng hán thô kệch tướng mạo bình thường, nhưng đối xử với thê tử thập phần bảo vệ cẩn thận, sau khi biết được vợ yêu có thai, hàng ngày càng cẩn thận chăm sóc, nói năng nhỏ nhẹ, lúc nào cũng nhìn thấy hắn cùng vợ dạo bộ trong hoa viên.
Tuyền Cơ thấy liền nói với Lam Tích: “Muội muội ngươi thật biết chọn chồng a!”
Lam Tích từ ngày ầm ĩ một trận với Tuyền Cơ, thái độ đối với nàng tuy rằng vẫn thập phần lạnh nhạt, nhưng địch ý ngược lại có giảm đi ít nhiều. Nghe Tuyền Cơ nói xong, khinh thường nói: “Một tên mãng phu không biết được mấy chữ, trong nhà chỉ có vài phần đất cằn, ngoại trừ biết săn sóc vợ con, còn có cái gì tốt nữa?” Nàng đối với người em rể này cũng không vừa mắt, chẳng qua em gái với hắn ván đã đóng thuyền, cũng không thể nói gì được nữa.
Tuyền Cơ cười nói: “Có ruộng đất thì ít nhất cuộc sống không thành vấn đề, lại toàn tâm toàn ý săn sóc vợ con, thế vẫn còn chưa đủ sao?”
Lam Tích bác bỏ nói: “Em gái ta ôn nhu hiền thục, dung mạo xinh đẹp, nếu không phải lúc đầu bị nhập vào nô tịch, thì đã có thể phối ngẫu với công tử nhà quyền quý rồi.”
“Tính cách Vân Ca như vậy, nếu thật sự gả vào những nhà cao cửa rộng đó, sợ đã bị nhóm các bà lớn bà nhỏ trong đó ăn sống rồi.”
“Chà, khó trách ngươi không muốn ở lại bên cạnh thiếu gia, thực ra là sợ chính mình đấu không lại thê thiếp tương lai của thiếu gia!” Lam Tích cười giễu cợt nói.
Tuyền Cơ nhìn nàng một cái: “Tranh đấu thắng thì như thế nào, đấu không thắng thì lại như thế nào, vì một người nam nhân khiến cho chính mình lòng dạ độc ác, bộ mặt đáng ghét, rất có ý nghĩa sao? Cuối cùng cho dù có được toàn thắng, chẳng qua cũng chỉ chứng minh chính mình so với người khác càng thêm âm hiểm ác độc mà thôi, trong lòng còn có thể tràn đầy vui sướng để yêu người nam nhân đó được sao? Vả lại, trong thiên hạ có một nửa là nữ nhân, người này đi rồi thì còn có nhiều người khác, làm sao đấu lại được đây? Giống em gái ngươi như vậy có cái gì không tốt? Vượt qua được nạn kiếp này, về đến quê hương liền có thể nương tựa vào nhau, bình yên vui vẻ cả cuộc đời.”
Lam Tích nghe xong trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Khó trách thiếu gia đối tốt với nàng ta như vậy, nàng ta vẫn còn muốn đi, nhưng mà... Nhưng nếu thiếu gia nguyện ý như vậy đối với ta, cho dù biết rõ phải tan xương nát thịt, ta cũng sẽ ở lại.
Nhìn thấy Tuyền Cơ bên cạnh, trên đầu cài một nhánh hoa đào rực rỡ đang cười đến không tâm không phế, Lam Tích nhịn không được nói: “Vì sao ngươi không để thiếu gia ở trong lòng, trong khi thiếu gia lại luôn nhớ thương ngươi?”
“Ngươi có rảnh khuyên nhủ hắn, không có việc gì thì đừng nhớ thương ta, lá gan của ta rất nhỏ, chịu không nổi.” Tuyền Cơ nghĩ đến sự kiện cỏ Tử Dương mà trong lòng còn sợ hãi.
Quay đầu nhìn Lam Tích với vẻ mặt bất đắc dĩ thương cảm, bỗng nhiên hiểu được tâm tư Lam Tích, cẩn thận hỏi: “Ngươi... thích Trầm Kiếm?”
Khuôn mặt Lam Tích đỏ hồng lên, bướng bỉnh nói: “Phải thì sao?!”
“Chẳng sao cả, nếu thích hắn, thì hãy làm ình trở thành người đáng giá để hắn yêu thích, bằng không ở trong này lo được lo mất cũng vô dụng a.” Tuy rằng chính mình đối với Triệu Kiến Thận cũng có sắc tâm nhưng không có can đảm, nhưng nếu người khác có dũng khí, cũng không thể ngăn cản.
“Làm được người như vậy thì sẽ thế nào, bên người hắn mỹ nhân kiểu gì cũng có, cho dù không có ngươi, hắn cũng không nhất thiết sẽ thích ta.” Điều này từ trước đến nay không phải không biết, chẳng qua vẫn luôn lừa gạt chính mình chỉ cần tình địch giả tưởng Tuyền Cơ không còn, tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết.
“Lúc đó, nếu hắn không thích ngươi, đó là tổn thất của hắn, ngươi còn đau lòng cái gì? Lại đi tìm một người hiểu và biết thưởng thức quý trọng ngươi là được rồi.” Câu cuối cùng của Tuyền Cơ nói có chút chột dạ, kỳ thật nàng cũng biết, muốn gặp được người đàn ông nào hiểu, yêu thương quý trọng mình so với huấn luyện heo mẹ trèo cây leo núi còn khó hơn... Thực sự nếu gặp được cũng chưa chắc tiêu thụ nổi.
Lam Tích nghe luận điệu như vậy lại thấy thất kinh, bình tĩnh nhìn Tuyền Cơ, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta… Ta quả thật không bằng ngươi, khó trách thiếu gia lại thích ngươi.”
Nghe xong lời này, Tuyền Cơ hận không thể mô phỏng Mã giáo chủ rít gào tóm lấy Lam Tích hung hăng lắc cho thật mạnh để nàng ta tỉnh lại, gỗ mục không thể chạm khắc a, cứ tự hạ uy phong của mình là tăng chí khí của người khác như vậy là sao?