Còn nghe Triệu Kiến Thận mở miệng nói:
“Tại hạ nghe nói Bạch công tử bên người có một đôi song sinh tri kỷ dung mạo mĩ miều, cầm nghệ cao siêu, đêm nay, dĩ nhiên tại hạ thấy chuyến đi này quả thật không uổng công.”
Vị công tử anh tuấn kia khách sáo nói:
“Bọn họ chỉ thuộc loại hương đồng cỏ nội, làm sao dám so sánh với sủng thiếp của Trầm tiên sinh.”
Một đám sói lang xem nữ nhân như đồ chơi. Vân Ca trong lòng căm giận thầm mắng trong lòng, nàng cũng biết được ở cái xã hội này địa vị phụ nữ thấp như thế nào, nhất là các cô nương danh phận là tì thiếp người ta, nam nhân có thể đem các nàng ra khoe khoang như khoe một món đồ vật này nọ mà thôi. Tuy rằng Vân Ca cũng âm thầm cảm nhận được Triệu Kiến Thận không đối xử với nàng như thế, nhưng chính mình ở trong hoàn cảnh này, vẫn là cảm thấy vô cùng tức giận nhục nhã.
Đưa mắt nhìn đến người mặc áo đen đứng lẫn trong cái đám sói lang đáng khinh bỉ, bỗng nhiên phát hiện hình tượng người này rõ ràng cao lớn hơn nhiều, tuy bộ dạng vẫn có chỗ thô kệch, nhưng tâm hồn thì cao đẹp.
Cả đám người thứ tự kéo nhau đi đến Sương Nguyệt lâu trong phủ để ăn tiệc tối, bọn họ ai nấy cũng xách theo một nhóm mỹ nhân õng ẹo dính chặt bên cạnh chủ nhân, vừa mới cạnh tranh một trận khốc liệt xong, hiện tại bọn họ mặc kệ tâm tình như thế nào, trên mặt ai nấy đều khoác lên vẻ mặt cao hứng phấn chấn, cùng mỹ nhân trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không lộ ra vẻ cay đắng vì bị thua trận.
Bên người Bạch công tử quả nhiên có một cặp mỹ nhân sinh đôi, một mặc đồ xanh lá cây, một mặc đồ đỏ, hai mỹ nhân kia tuy ăn mặc như nha hoàn, nhưng khí chất sang trọng, hơn hẳn cả những thiên kim tiểu thư.
Đứng sau Đồng lão bản có ba cô nương, hình như là những ca nữ hát hay cực kỳ mới vừa rồi được nhắc đến, nói là ca nữ, cũng không khác nha hoàn là mấy, phải ngồi đó gắp thức ăn rót rượu cho Đồng lão bản. Gã này ngồi xuống được một lát đã thể hiện ra đầy đủ bản chất một con sói lang hạng nhất, gã tùy tiện kéo một cô trong số bọn họ vào trong lòng, mặc sức sàm sỡ, cô nương kia cũng thuận theo rút vào trong lồng ngực hắn, còn không quên gắp đồ ăn mớm hắn.
Bành lão bản hai tay ôm hai nàng nhìn thấy cảnh tượng như thế, gã nhìn về phía ca nữ của Đồng lão bản mà nước miếng chảy ròng ròng:
“Vẫn là Đồng lão bản biết cách dạy dỗ…”
Hai mỹ nữ bên cạnh Bành lão hờn dỗi:
“Ấy da, lão gia muốn ghét bỏ tỷ muội thần thiếp sao.”
Vân Ca cảm thấy ớn chịu không nổi, lấy cớ đi sửa sang trang phục, mau mau thoát khỏi nơi này.
Nhà vệ sinh cách Sương Nguyệt lâu không xa, Vân Ca không muốn trở về mau quá, nửa đường quay qua nói với nha hoàn dẫn đường:
“Ta muốn hít thở khí trời một chút, nếu ngươi có việc thì cứ quay về trước đi, không cần ở đây giúp ta.”
Nha hoàn kia kinh ngạc liếc nhìn Vân Ca một cái, khuyên nhủ:
“Cô nương tốt nhất là mau mau trở về, đỡ phải bị chủ nhân trách tội.” Nàng ta ở phủ Tư Đồ đã lâu năm, đây là lần đầu tiên gặp được một cô nương tự chủ như vậy, xem ra vị Trầm tiên sinh kia nhất định vô cùng sủng ái nàng ta.
Vân Ca thở dài:
“Ở đây không có việc gì nữa, ngươi quay về trước đi.”
Nói xong quay người đi lên cầu cửu khúc trên hồ nước. Tiểu nha hoàn kia thấy Vân Ca không nghe lời khuyên của mình, đành mếu máo đi theo sau lưng Vân Ca.
Lúc này ánh trăng mới vừa mọc, sao cũng không nhiều, không khí đầu mùa xuân hơi lành lạnh, Vân Ca mặc áo quần hơi mỏng manh, khí lạnh thấm vào làm con người như tỉnh táo hẳn ra, nàng cúi đầu nhìn ngắm chính mình mang khăn che mặt soi trên mặt hồ, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Tới nơi này đã gần một năm, trừ ra lần ở trong nước kia, sau này hầu như không có ngắm kỹ bản thân mình, mỗi lần nhìn đến ảo ảnh mình phản xạ ra từ trong nước, đều cảm thấy cả người không được thoải mái, chính mình đã không còn nhớ rõ bộ dáng thân thể trước kia nữa, mơ mơ hồ hồ, nhưng biết là dù sao cũng không bằng cái vỏ bọc hiện tại này.
Nhìn tới nhìn lui cái vỏ bọc này, vẫn cảm thấy so với bản thân không có gì khác, theo trí nhớ vẫn cảm thấy mình không có nhiều thay đổi mấy, có câu nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù vỏ bọc có thay đổi như thế nào, ánh mắt vẫn không bao giờ thay đổi.
“Cô nương có phải đang xót xa cho thân mình, có phải nên tháo cái khăn che mặt xuống hay không, thế nào?”
Quay đầu lại nhìn, người mới nói chuyện chính là cô nương mặc đồ đỏ bên người Bạch công tử, nàng vô tình đi đến chỗ này, thấy Vân Ca xuất thần đứng bên cạnh hồ, nhịn không được lên tiếng nói.
“Cô nương chê cười.” Tâm tình Vân Ca không tốt, không có hứng nói chuyện phiếm.
Cô nương đó cố tình không chịu buông tha Vân Ca. Vừa rồi trên Sương Nguyệt lâu, nhóm ông chủ lớn ngoài mặt đùa giỡn với mỹ nhân, thật ra ai nấy cũng đều liếc mắt trộm quan sát Vân Ca, ngay cả công tử nhà nàng cũng không ngoại lệ. Ai cũng đều tò mò nữ nhân này có điểm gì đặc biệt khiến cho Trầm Kiếm - nổi danh không gần nữ sắc trong truyền thuyết - yêu thích không rời, thậm chí ngay cả lúc bàn chính sự cũng kè kè nàng bên cạnh, dưới chiếc khăn kia có phải là một khuôn mặt đẹp đến khuynh quốc khuynh thành?
Cô nương đó bước vài bước chắn ngang đường Vân Ca, cười khanh khách nói:
“Tiểu nữ tên là Chu Nhi, không biết cô nương tên gọi là gì?”
Vân Ca nghĩ thầm - mới được yên tĩnh một chút, lại bị nữ nhân này phá rối, nàng miễn cưỡng nói:
“Ta gọi là Vân Ca, cô nương hãy mau trở về hầu hạ công tử nhà nàng đi, đỡ phải bị Bạch công tử trách tội.”
Không tưởng tượng được lời nói của nha hoàn hồi nãy, mau như vậy đã làm nàng phải nhái theo. Mục đích là vì muốn đuổi người, hy vọng tiểu nha hoàn bên cạnh đừng có trách nàng ăn cắp bản quyền, dù sao thì nàng cũng đã sửa lại vài chữ cho khác mà.
Chu Nhi hơi do dự, nàng tự ý đi ra ngoài, nếu công tử trách tội, thì cũng không tốt, nhưng chẳng lẽ lại buông tha cơ hội tìm hiểu về “tình địch” như vậy.
Đang phân vân, một nha hoàn phủ Tư Đồ đã đi tới, cúi người thi lễ rồi nói:
“Mời hai vị cô nương quay trở về, Bạch công tử và Trầm lão bản vừa mới hỏi các cô nương đi đâu đó.”
Vậy là không phải chuyện tốt rồi, đành phải theo nàng kia trở về, trên đường đi Chu Nhi vẫn không nhịn được cứ liếc mắt quan sát Vân Ca, nàng ta thật rất muốn đem cái khăn tơ che mặt kia lột xuống.
Vân Ca trở lại đại sảnh, thấy trong này đã chừa ra một khoảng trống rất lớn, hình như là chuẩn bị để biểu diễn. Triệu Kiến Thận thấy Vân Ca trở về thì lập tức kéo nàng đến gần, âu yếm nhéo nhẹ đầu mũi nàng rồi nói:
“Sơ hở một chút thì nàng lại chạy loạn rồi.”
Vân Ca rùng mình nổi da gà, cũng không dám kháng cự, ánh mắt ông chủ lớn Triệu rõ ràng viết: “Dám cục kịch bậy bạ, lúc trở về sẽ có chuyện hay ho chờ nàng.”
Cái đám sói lang kia thấy vậy, hí ha hí hó trêu chọc ột trận.
Ca nữ của Đồng lão bản là người biểu diễn chính, Bạch công tử cho cặp song sinh đệm nhạc, các ông chủ lớn nhè cơ hội để lấy le, Vân Ca cũng bị móc ra dòm ngó.
Giọng hát của ba ả ca nữ quả thật hay tuyệt, cặp song sinh thổi tiêu hợp tấu giống như nhạc tiên, nhưng Vân Ca nghe mà cảm thấy thiếu thiếu cái gì, nhìn đến đám người ở đại sảnh ai nấy nét mặt đần ra mê mẩn, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ khiếu thẩm mỹ của mình quái dị hơn người ta?