Bởi vì nàng cố tình che giấu khả năng thực sự, Trương mẫu vẫn luôn lo lắng cho nàng mệt nhọc quá độ, còn vì vậy đã không ít lần tranh cãi với phụ thân, bây giờ nghĩ lại, đối với trưởng bối yêu thương quan tâm mình, quả thật là có chút quá đáng.
“Là tiểu nữ sai rồi, là tiểu nữ làm biếng, Trương mẫu đừng vì nha đầu như ta mà buồn bực.” Nàng nói xong nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Trương mẫu, vẻ mặt ỉu xìu.
Trương mẫu đã hơn năm mươi, có hai đứa con cũng làm việc cho Vương gia, quanh năm xa nhà, mặc dù bề ngoài không tỏ thái độ đặc biệt thân mật, nhưng trong lòng luôn yêu thương các cô nương trong viện như con gái ruột của mình, lúc này nhìn thấy đôi mắt to tròn của Vân Ca đang nũng nịu nhìn mình, nghĩ lúc bình thường mình cũng đặc biệt yêu thích Vân Ca, nhìn nhìn cái bộ dáng “bà không tha thứ ta sẽ không buông tay”của nàng ta, đành lắc đầu nói:
“Vương gia đang đợi bên trong, cô nương mau vào đi.”
“Bà không giận tiểu nữ nữa?” Vân Ca vẫn chưa chịu buông tha.
Trương mẫu không nhịn được bật cười, tát yêu vào má Vân Ca: “Nha đầu ranh.”
Vân Ca thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay người đi vào phòng.
Trong phòng chỉ có mình Triệu Kiến Thận nhàn nhã ngồi bên cạnh một bồn nước chạm khắc tinh xảo, ánh nước long lanh kết hợp với ánh đèn chiếu rọi trên người hắn ta, làm tỏa ra một sức quyến rũ không cách nào kềm chế được, khuôn mặt tuấn tú kia lại đang nhếch lên một nụ cười nhạt, càng làm cho người ta mê hồn.
Lúc Vân Ca ở thế giới hiện đại, đã thấy qua không ít tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi nhìn đến “hàng thượng hạng” đang được treo trước mặt, vẫn là làm cho nàng không nhịn được xuýt xoa một tiếng mê dại.
“Cuối cùng cũng đã đến.” Trai đẹp kia đang chậm rãi mở miệng, lẩm bẩm một cách lười biếng, như đang niệm lời chú, rõ ràng nghe không được ý tứ trong lời nói của hắn ta.
Vân Ca từ từ lấy lại tinh thần, mang máng nhớ hình như nam nhân trước mặt có nói gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không nghe được âm thanh, thầm tự chửi mình quá vô dụng, rồi vội vàng cúi người thi lễ, che đậy sự thất thố của bản thân.
Triệu Kiến Thận nhìn thấy nét mặt biến đổi của Vân Ca, tâm tình cũng theo đó mà biến đổi, đầu tiên là đắc ý, sau đó là bất mãn, đắc ý - vì nàng nhìn hắn đến thẫn thờ, bất mãn - vì nàng quá mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Vẻ mặt nữ nhân nhìn hắn đến thất thần ngây ngô, thậm chí là mê muội, hắn đã thấy qua rất nhiều, nhưng không có cái nào giống như vẻ mặt của nữ nhân này - làm hắn thật sự cảm thấy vô cùng khoái chí, có lẽ bởi vì tâm tình đối với nữ nhân này đặc biệt, nên ý cũng khác đi.
Nếu hắn chịu khó để ý tí, sẽ nhận ra nữ nhân trước mặt không có cùng tâm trạng với hắn.
Vân Ca đợi một chút, không nghe Triệu Kiến Thận nói năng gì, chỉ cảm nhận được đôi mắt như tia X - quang[1] dữ dội của hắn chiếu trên người nàng như muốn nhìn xuyên từ trong ra ngoài, thật không khỏi có chút sợ hãi.
[1] Tia X - quang hay tia Röntgen là một sóng điện từ có khả năng xuyên qua nhiều vật chất (như cơ thể người) nên thường được dùng trong chụp ảnh y tế, nghiên cứu tinh thể.
“Vương gia truyền gọi Vân Ca không biết có điều gì chỉ dạy?”
“Bổn vương một mình dùng cơm cảm thấy buồn chán, cho nên mời nàng tới hầu ta.” Vẫn là cái âm điệu lười biếng, nhưng lần này Vân Ca không bị mê muội, nên nghe hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của hắn ta.
Ngẩng đầu lên liếc nhìn Triệu Kiến Thận một cái, tim Vân Ca nhảy lên đập loạn xạ, thầm rên lên một tiếng, nam nhân như vậy mà sinh ra ở thời đại này thật quá uổng phí, rõ ràng có thể phóng ra điện từ, có thể dùng thay thế máy phát điện.
Lần trước đúng là thấy hắn đẹp trai, nhưng cũng là bình thường thôi, thế nhưng sao lần này lại như vậy… thật kỳ cục?
Triệu Kiến Thận vỗ vỗ tay, lập tức một nhóm tì nữ tay bưng bê mâm, khay này nọ nối đuôi nhau tiến vào, bày ra một bữa yến tiệc chín món xa hoa sang trọng, đặt xuống hai cái chén nhỏ xinh xắn, rồi lui ra. Cả quá trình làm rất im lặng trật tự, ngay cả tiếng chén dĩa va chạm nhau cũng hoàn toàn không nghe thấy, quả thực chính là tiêu chuẩn phục vụ cao cấp của khách sạn năm sao.
Ăn cơm chung với sếp lớn, đối với nàng mà nói, là một đại cực hình, hơn nữa sếp lớn lại là máy phóng điện hoạt động tần suất cao, không tránh khỏi có chút lúng túng.
Vân Ca đề cao cảnh giác, cẩn thận từ từ ngồi xuống.
Chỗ ngồi cách Triệu Kiến Thận rất gần, tuy rằng không được tự nhiên, nhưng nàng không có can đảm kéo ghế tránh xa ra, chán nản quyết định cúi gằm đầu nuốt, ăn mau cho xong rồi rút lui.
Triệu Kiến Thận đương nhiên không dễ dàng như vậy buông tha cho nàng, một mặt liên tục gắp thức ăn cho Vân Ca, mặt kia gợi chuyện để nói với nàng. Vân Ca tuy cảm thấy mình không thân thiết gì với hắn ta, thái độ thân mật như vậy thật có chút phô trương, nhưng thái độ người ta nhã nhặn như vậy không cách nào bới móc được, đành phải nhịn.
“Đây là món ăn đặc sản của Ninh quốc - gà nướng muối, nàng nếm thử, xem có vừa miệng không?”
Vân Ca há miệng ngoạm một cái, thấy vẻ mặt mong đợi của Triệu Kiến Thận đang quan sát mình, nên miễn cưỡng trả lời:
“Ăn ngon lắm.”
“Da nướng vàng đều.” Vân Ca chén sạch một khúc thịt nạc lẫn da trong chén.
“Lại thơm và giòn nữa, thật ngon lắm.” Nàng nói thật lòng, tuy bình thường không thích ăn gà, nhưng lần này quả thực món ăn có mùi vị rất thơm ngon.
“Nếm thử miếng canh ngọt này xem…” Lại múc tới một muỗng canh.
“Ối, sao lại cay như vậy?” Nước, nước đâu rồi?
“Nàng không thể ăn cay sao?”
“Một chút thì còn có thế, nhưng nói canh ngọt sao lại cay như thế, cay quá.” Nàng không nhịn được lè lè lưỡi, mặt mày đều đỏ rần.
Triệu Kiến Thận cười cười đưa tới một chén nước lạnh, Vân Ca liền chộp lấy, tu một hơi sạch chén nước lạnh, không thấy trong mắt Triệu Kiến Thận vừa lóe lên một tia nhìn đầy hàm ý.
Nam nhân siêu đẹp trai kia lại tiếp tục hành động mớm cho heo ăn, Vân Ca cũng không nghĩ là mình đã ăn rất nhiều.
Mãi đến lúc thật sự nuốt không nổi nữa, cuối cùng nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vị chuyên gia chăn nuôi siêu giỏi kia, nói:
“Thần thiếp no rồi, thật sự ăn không nổi nữa.”
Triệu Kiến Thận cười, ngừng tay không tiếp tục gắp nữa, buông đôi đũa xuống.
Vân Ca thấy trong chén hắn không có gì, đột nhiên có chút ngượng ngùng:
“Vương gia mới ăn một chút, ngài hãy ăn thêm nhiều một chút đi.”
Triệu Kiến Thận liếc nhìn Vân Ca một cách thâm hiểm, nói:
“Không vội, thức ăn ngon không cần ăn vội, từ từ ăn từng miếng từng miếng mới gọi là hưởng thụ.”
Ánh mắt nhìn đầy ý gian xảo, làm cho Vân Ca đột ngột hoài nghi hắn nói thức ăn ngon ở đây là ám chỉ nàng, không khỏi rùng mình một cái ớn lạnh, mới vừa ăn xong một bụng xém chút nữa bị dọa ói ngược trở ra.
“Đã ăn no rồi, bây giờ bắt đầu làm việc đi.”
“Sao?” Làm gì chứ?
“Sổ sách đặt ở bên kia, sáng ngày mai ta cần dùng đến, đêm nay thật làm nàng vất vả rồi.”
Nét tươi cười của Triệu Kiến Thận lúc này phải dùng đến từ “đại gian ác” để hình dung.
Vân Ca theo hướng chỉ của hắn, nhìn thấy một chồng sổ sách chất chồng cao như núi, bối rối quay lại nhìn tên sếp lớn mới vừa rồi còn tỏ ra quan tâm chu đáo nhân viên của mình.
Triệu Kiến Thận quay đi làm lơ ánh mắt van nài của nàng.
Vân Ca tức điên người. Cảm tình mới nảy sinh với sếp lớn vì được cho ăn ngon, bây giờ đã bốc hơi biến mất hoàn toàn.
Tăng ca? Thật tình muốn bắt làm tăng ca. Có lộn hay không. Thật sự bản chất địa chủ phong kiến bóc lột dân chúng thấp cổ bé miệng không bao giờ có thể thay đổi được.
Nhưng, ăn uống của người ta, đang nương tựa người ta, đành phải nhẫn nhịn chịu nhục, kẻ biết thời thế mới là anh hùng tuấn kiệt. Vân Ca ỉu xìu đứng dậy đi đến bên bàn làm việc.