Mục lục
Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lười biếng ngắm hoa nở rộ ngoài cửa sổ, tai nghe nha hoàn đến báo nói rằng buổi tối phải vào trong cung dự yến tiệc vân vân, có một đống y phục cùng châu báu lớn đặt trước mặt, được mang đến để nàng chọn.
Tuyền Cơ là một người rất thực tế, không muốn dùng son phấn đơn thuần là vì thích sự sạch sẽ, không chịu được mấy thứ loạn xì ngầu bôi trát ở trên da, không thích đeo trang sức châu báu vì là kẻ ham tiền, dù không phải tiền mình bỏ ra nhưng cũng đau lòng, quần áo hoa lệ thì rất thích, nhưng nếu chất liệu không thoải mái, mặc vào vướng tay vướng chân, có hoa lệ mấy cũng khỏi bàn.
Tùy ý chọn một bộ quần áo bằng tơ tằm màu lục, sáo Tử Vân Kim sau khi rời khỏi thuyền lớn của Trầm thị liền gỡ xuống treo thẳng ở trên cổ, tóc thì yên tâm để cho bọn nha hoàn đùa nghịch tạo thành kiểu búi phức tạp, chọn hai cây trâm cài đầu khắc chìm nhẹ nhất gài lên tóc, cả người thoạt nhìn thanh linh kiều mỹ, giống như bông sen mới mọc trong dòng suối trong vậy. Bọn nha hoàn tán tụng không ngớt: “Quận chúa trang điểm như vậy, liền có thể hạ bệ hết thảy mấy vị phu nhân tiểu thư quyền quý trang điểm dày đặc.”
Tuyền Cơ từ xa nhìn qua chiếc gương đồng mơ hồ, cảm thấy cả mặt đều không thấy rõ lắm, liền dứt khoát không nhìn, dù sao thì cái vỏ của chính nàng nếu không dùng dịch dung đan thì cũng tuyệt không đến nỗi khó coi.
Xe ngựa của Hi Vương phủ đưa nàng đến thẳng cửa cung, hai nha hoàn tiến lên trước mời nàng xuống, xét theo đủ các loại “thói quen” xuống xe của Tuyền Cơ, Từ Vân đã thay cách làm rất thông minh là cho người đỡ nàng xuống.
Chân chạm đất mới đứng vững, chợt nghe thấy cách bên người không xa một tiếng hít khí khoa trương, Dịch Thanh Vân vừa mới từ trên lưng ngựa xuống rất không đứng đắn nhìn Tuyền Cơ từ đầu đến chân đánh giá: “Tiểu muội, ngươi như thế này mê hoặc chết người không đền mạng nha, thiên tiên hạ phạm chẳng qua cũng chỉ đến thế này thôi!”
Tuyền Cơ cười hì hì dùng sức quay lại vuốt mông ngựa: “Đại ca huynh ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, sự ngưỡng mộ của tiểu muội đối với huynh như nước sông chảy dài bất tận, như sóng nước Hoàng Hà không đê không gì ngăn nổi!”
Dịch Thanh Vân nghe xong cười ha ha, đắc ý vô hạn. Trong lòng cũng thoáng thoải mái được chút ít, tiểu muội cuối cùng cũng đã hồi phục lại bộ dạng lúc trước.
Tùy tùng hai bên của Vương phủ nhìn nhau, âm thầm cảm thấy may mắn vì trước cửa cung lúc này không có người ngoài, đôi huynh muội này mặc dù tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nhưng trình độ tự luyến của họ thì cao tới mức khiến người khác phải rét run rồi.
Không biết Hi thân vương đã nói gì trước mặt Hoàng đế Ninh quốc, Hoàng đế lão gia gia liền đặc biệt ra ý chỉ hôm nay sẽ cùng vui vẻ với thần dân, tất cả những người vào cung đều không cần tham bái.
Khi Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân nghe được tin này, nhìn nhau cười, hai người đều là người được tín phụng dưới gối có hoàng kim, nếu ép bọn họ phải khấu bái, phỏng chừng sẽ khiến cho tình cảnh trở nên khó coi.
Tiệc rượu được bày trong ngự hoa viên, lúc này đèn hoa mới thắp, những người được mời đến dự ẩm yến đã khá đông, Hi thân vương mang theo Tuyền Cơ cùng Dịch Thanh Vân đến đã khiến dấy lên một trận xôn xao không nhỏ.
Mọi người đều biết tiệc rượu lần này kì thật vốn lấy tâm điểm là vì đôi trai gái của Hi thân vương mà tổ chức, Thế tử của Hi thân vương này vừa mới chết không lâu, bỗng nhiên lại tìm đến một đứa con tư sinh từ bên ngoài đưa về, không cần nói cũng biết là để chuẩn bị tranh vị, mà nghe nói Ninh Nguyệt Quận chúa vì bệnh mà phải ra ngoài tĩnh dưỡng nhiều năm nay cũng đột nhiên chọn thời điểm này về kinh, trong hoàng thân hiển quý sớm đã có truyền thuyết rằng đứa con gái chính thất duy nhất của Hi thân vương là một người trời sinh ngu ngốc, chỉ là hắn giấu con gái của mình rất kĩ, trước giờ chưa có người nào tận mắt thấy, hiện tại con trai con gái đồng thời xuất hiện, mọi người tất nhiên rất có hứng thú muốn “tham quan”.
Ngoài dự kiến của mọi người chính là, một đôi trai gái bỗng nhiên xuất hiện thế nhưng xuất sắc đến nhường này, chưa nói đến diện mạo áp đảo bao quý công tử tự ình là phong lưu, bao công chúa thiên kim tự ình là thanh cao, chỉ riêng khí chất phong độ tiêu sái hào phóng quanh thân hai người đã đủ khiến mọi người khuynh đảo.
Nhất là Ninh Nguyệt Quận chúa, một đôi mắt hạnh trong suốt linh động, những thanh niên nam tử ở đây khi thấy sóng mắt ấy lưu chuyển chỉ cảm thấy như nàng đang nhìn mình, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Truyền thuyết trong cung nói Ninh Nguyệt Quận chúa vô lễ thô tục như thế nào trước kia, xem hiện tại thì tất cả hẳn đều là chuyện nhảm, giai nhân uyển chuyển hàm súc như thiên tiên thế này, sao có thể thô tục chứ?
Lại nhìn Dịch Thanh Vân, tiêu sái không gò bó, thần thái phi dương, Thế tử Ninh Dương lúc trước bộ dáng cũng rất anh tuấn, nhưng nếu so với Dịch Thanh Vân, thì chỉ như tượng đất rối gỗ. Toàn trường vô số ánh mắt không tự giác mà dán lên người hai huynh muội.
“Cặp con trai con gái này của Nhị hoàng huynh như một đôi như châu ngọc cùng sáng, khiến người ta nhìn cũng vui mắt, lại cất giấu nhiều năm như vậy, hiện tại mới cho lộ diện, nhất định phải phạt!” Một phu nhân mặc cung trang đỏ thắm ha ha cười nói.
Tỳ nữ bên người Tuyền Cơ thấp giọng nhắc nhở: “Đây là Đại công chúa, là đại tỷ của Vương gia, trưởng nữ của Hoàng thượng.”
Tuyền Cơ hành lễ đơn giản rồi tránh ở phía sau Hi thân vương giả bộ thẹn thùng, lười ứng phó với những người gọi là thân thích mà bụng đầy tâm tư này. Nhưng mà hành động này trong mắt người ngoài nhìn vào lại hoàn toàn phù hợp với thân phận của nàng, tiểu thư khuê các, hàm súc khiêm tốn một chút chính là mỹ đức quan trọng, chỉ có Dịch Thanh Vân biết tỏng tâm tư của nàng, liền ném sang một ánh nhìn giễu cợt.
Hi thân vương tuy rằng bình thường bị hai người làm cho tức giận muốn chết, nhưng thời khắc này thấy hài tử của mình nở mày nở mặt như thế thì vô cùng đắc ý, kiêu ngạo mang bọn họ đi xã giao.
Mục thân vương, Tương thân vương và mấy vị hoàng tử công chúa khác cũng dẫn theo gia nhân tiến đến chào hỏi, thái độ thân thiện hữu hảo, hoàn toàn không nhìn ra sự hung hiểm của những tranh đấu người sống ta chết trong tối ngoài sáng lúc bình thường, Tuyền Cơ cúi đầu đứng sau Hi thân vương, âm thầm bĩu môi.
Ba thân vương ở tại đây chênh lệch tuổi tác không lớn, bề ngoài không giống nhau hoàn toàn, đại khái là giống bên họ mẹ hơn, ngay lúc một đám người đang hư tình giả ý cười cười nói nói, bỗng một người trong họ bước ra, nhìn Tuyền Cơ kích động nói: “Ngươi, ngươi thực sự là nữ nhi của Tiểu Từ sao?”
Tuyền Cơ vừa giương mắt nhìn thì không khỏi giật mình ngay tại chỗ, người trước mặt tuổi tác hẳn cũng không còn trẻ, mặt như quan ngọc tuấn mỹ đến cực điểm, nhưng ở trong một đám người lại không thấy chói mắt chút nào, ngược lại giống như một dòng suối trong ôn hòa bình lặng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được sự tĩnh lặng trong suốt, khiến người khác không cầm lòng được muốn thân cận nhưng lại xấu hổ không thôi.
Một tiếng “Tiểu Từ” không hiểu sao lại khiến Tuyền Cơ nhớ đến bức họa của Hi Vương phi, bất giác cảm thấy hắn có lẽ tác giả của bức tranh, có thể hắn chính là cữu cữu[1] Vạn Tố Hòa.
[1] Cữu cữu: cậu.
“Người là cữu cữu?” Tuyền Cơ cẩn thận xác nhận.
Một tiếng cữu cữu khiến ỹ nam tử trước mặt hài lòng ra mặt, lúc này Hi thân vương đến gần nói: “Tố Hòa, đây là Ninh Nguyệt, vừa mới về kinh thành thân thể có chút không thoải mái, nếu không đã sớm bảo nàng đến Thừa tướng phủ bái kiến các vị trưởng bối thông gia rồi.” Trong lời nói thực có chút vị giải thích lấy lòng.
Sắc mặt của Vạn Tố Hòa đối với Hi thân vương không tốt lắm, chỉ nhìn Tuyền Cơ nói: “Ninh Nguyệt, ngày mai nếu rảnh rỗi, nhất định phải đến Thừa tướng phủ một chuyến đấy, bà ngoại của ngươi gặp được ngươi, không biết là sẽ vui vẻ biết bao nhiêu!”
Trong lúc nói chuyện lại có một lão nhân râu bạc trắng đã lớn tuổi nhưng rất quắc thước đi tới, người ngoài thấy ông đều chủ động nhường đường, ngay cả mấy thân vương cũng chủ động lại gần bắt chuyện, lão nhân này nhìn ngắm Tuyền Cơ một chút, thản nhiên gật đầu nói: “Là nữ nhi của Tố Từ? Đã lớn thế này cơ đấy! Mai đến phủ Thừa tướng một chuyến, thăm bà ngoại của ngươi đi.” Người này là cha của Vạn Tố Hòa, Tả thừa tướng đương triều Vạn Trác.
Hi thân vương túm lấy Tuyền Cơ nói: “Ninh Nguyệt, mau bái kiến ngoại công[2]!”
[2] Ngoại công: ông ngoại.
Tuyền Cơ nhìn ra được vị thừa tướng ngoại công này cũng không có ý muốn thân cận với mình lắm, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, liền ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK