Sau khi kết thúc, nhiều bạn cùng lớp vẫn tụ tập lại cười đùa, trò chuyện và chụp ảnh. Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đang chụp ảnh cùng các bạn nữ trong lớp, có người thấy hoa và quà mà Tang Lê đang cầm vô cùng bắt mắt: "Tang Lê, ai tặng cậu vậy? Những bông hoa này đẹp quá."
Dụ Niệm Niệm ở bên cạnh cô mỉm cười tinh quái: “Đương nhiên là một bạn nam tặng rồi.”
"Ồ"
Mọi người biết có rất nhiều người theo đuổi Tang Lê: "Đây là quà của bạn nam nào thích Tang Lê đúng không? Cao cấp quá."
“Có phải là người yêu không?”
Dụ Niệm Niệm: “Chuyện này mà mọi người cũng có thể đoán được à?”
Xung quanh vang lên những âm thanh phấn khích, Quảng Dã và vài chàng trai đang đợi bên cạnh cũng nghe thấy, họ nhìn sang.
"Tang Lê, cậu đang yêu à?! Bạn trai của cậu là ai vậy?!"
Một cảnh tượng hỗn loạn, bầu không khí dần nóng lên, Tang Lê lườm Dụ Niệm Niệm, mặt cô đỏ bừng xấu hổ: "Không có.."
Cô vô thức phủ nhận, xấu hổ muốn bỏ chạy, không ngờ Quảng Dã đang tựa vào lan can bên cạnh đã kéo tay tay cô lại, anh cười nói: "Sao vậy, tớ theo đuổi cậu lâu như vậy, vẫn còn muốn trốn à?"
Những bạn xung quanh không hiểu chuyện gì:????
"Quảng Dã, cậu và Tang Lê, hai cậu.."
Quảng Dã giơ tay đặt lên vai Tang Lê, kéo cô vào lòng, anh cụp mắt nhìn xuống Tang Lê đang đỏ mặt, sau đó nhếch môi nói: “Tôi là bạn trai của Tang Lê.”
Anh không quan tâm điều gì mà cứ công khai mối quan hệ của họ trước mặt mọi người.
Sau đó như thể có một quả bom nguyên tử được thả xuống, hiện trường nổ tung, những tiếng la hét ngay lập tức làm đảo lộn khu vực xung quanh.
Nhiều học sinh từ xa nhìn sang, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Không chỉ các bạn lớp 12A8 mà cả các anh em bên cạnh Quảng Dã, các bạn lớp khác biết Quảng Dã và các cô gái thích Quảng Dã đều bùng nổ.
Ôi mẹ ơi, Quảng Dã thực sự thích Tang Lê??!!!
Thông tin này đúng như Nhiếp Văn dự đoán, là một vụ nổ kinh thiên động địa, hiện trường sôi sục: "A Dã, cậu và Tang Lê hẹn hò rồi sao?! Ai theo đuổi ai vậy?!"
Nhiếp Văn cười: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là A Dã rồi, hơn nữa cậu ấy đã theo đuổi rất lâu rồi."
Mọi người:??!!!!
Là Quảng Dã chủ động theo đuổi, còn theo đuổi rất lâu?!
Thấy Quảng Dã không phủ nhận, mọi người đều sửng sốt và hú hét.
Bùng nổ, thật sự bùng nổ.
Trước đây có rất nhiều cô gái đã cố gắng theo đuổi anh nhưng không được, nhưng giờ đây Quảng Dã lại bị một cô gái làm cho rung động.
"Tang Lê, rốt cuộc cậu đã cho Quảng Dã uống bùa mê thuốc lú gì thế? Cậu thật là đỉnh!"
“Ban đầu chúng tớ còn tưởng A Dã là nam vương lạnh lùng, không yêu đương trong ba năm cấp 3. Không ngờ đến năm lớp 12, cậu ấy vẫn không thể thắng nổi Tang Lê mới chuyển đến, ha ha ha.”
Mọi người trêu chọc, Tang Lê ngước mắt lên nhìn vào mắt của Quảng Dã, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Ban đầu cô cho rằng mình sẽ không thích ai, ai ngờ cô cũng không thoát khỏi Quảng Dã.
Cuối cùng, Quảng Dã kéo Tang Lê đi về phía cổng trường trước, cô xấu hổ hỏi anh: "Sao cậu lại thừa nhận trước mặt mọi người? Tớ tưởng cậu sẽ không nói ra…”
"Tại sao lại không nói?"
Dưới bóng cây xanh, anh cụp đôi mắt đen láy nhìn cô, ánh nắng nhiều màu xuyên qua kẽ lá: “Hẹn hò với cậu, không cần phải giấu.”
Tình yêu của họ xứng đáng được công khai.
Tang Lê nhìn anh, trong lòng cảm động.
Trong buổi tối ngày tốt nghiệp, lớp 12A8 đã tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Buổi tối, phòng riêng tổ chức tiệc tri ân thầy cô đã được đặt tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố, khi Tang Lê và Quảng Dã bước vào, các bạn có mặt bên trong nhìn thấy đều vỗ tay tán thưởng.
Chỉ trong một buổi chiều, tin tức hai người hẹn hò đã lan truyền khắp khối 12, sau đó lan truyền đến khối 10 và khối 11, thậm chí còn xuất hiện trên diễn đàn của trường, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Bây giờ Tang Lê không có gì phải giấu giếm, xấu hổ cũng không thể làm gì.
Một lúc sau, bữa tiệc tri ân thầy cô bắt đầu, Bạch Nam cùng vài thầy cô bộ môn cũng đến. Đương nhiên học sinh đều kính trọng thầy trước, đặc biệt là Bạch Nam, chỉ sau một năm, thầy ấy đã được mọi người vô cùng yêu mến.
Bạch Nam cho biết khi tiếp quản lớp 12A8, thầy ấy rất mong tập thể lớp 12A8 có thể cùng nhau cố gắng ôn thi đại học. Thầy ấy rất vui vì trong một năm nay mọi người đã hòa thuận và đoàn kết hơn.
Bạch Nam nói rằng thầy ấy hy vọng mọi người có thể nhận được thông báo nhập học từ ngôi trường mà mình mơ ước. Cho dù không nhận được cũng không sao, mọi người đều là học sinh lớp 12A8 của Giang Vọng, Giang Vọng sẽ luôn mở cửa chào đón bọn họ.
Trong lúc ăn, các học sinh cũng lần lượt đến nâng ly kính rượu thầy. Khi sáu thành viên của tiểu đội Phất Nhanh tới kính rượu, các thầy cô đã khen ngợi Quảng Dã rất nhiều: “Quảng Dã năm nay đã thay đổi rất nhiều. Từ việc không học bài và làm bài tập về nhà, mà giờ em ấy đã học tập rất chăm chỉ, thành tích còn tăng vọt, điều này thực sự gây ấn tượng với tất cả thầy cô.”
Các bạn học sinh cười hỏi: "Quảng Dã, sao cậu thay đổi nhiều thế?"
Quảng Dã quay lại nhìn Tang Lê, anh mỉm cười: "Muốn vào cùng một trường đại học với Tang Lê, đơn giản vậy thôi"
Mọi người vỗ tay đầy hào hứng: “Trời ơi, đây là sức mạnh của tình yêu sao!”
"Điều này cho thấy Quảng Dã thực sự thích Tang Lê!!"
"Tang Lê, Quảng Dã, tôi chúc hai cậu mãi bền lâu. Các cậu là cặp đôi duy nhất trong lớp chúng ta đó!"
Nhiếp Văn cười nhìn Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, hét lớn: "Ai nói vậy? Có thể còn có một đôi khác đấy!"
"Ai vậy, ai vậy..."
Tiếng la hét không ngừng vang lên, cả Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đều đỏ mặt tía tai.
Uống rượu vào ngày vui, mọi người đều rất vui vẻ.
Không còn áp lực của kỳ thi đại học, lại phải đối mặt với sự chia ly, nhiều bất bình, mâu thuẫn đã được giải quyết, chỉ còn lại những lời chúc phúc và không nỡ.
Hy vọng rằng thời trung học kết thúc, nhưng thanh xuân của họ sẽ không bao giờ kết thúc.
Tiệc tri ân thầy cô kết thúc, Quảng Dã đi vào phòng vệ sinh, một mình Tang Lê đợi ở cửa, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình: "Tang Lê." Tang Lê quay lại, cô sững sờ khi nhìn thấy Lư Hạ Dương.
Lư Hạ Dương đi tới nhìn cô: "Nghe nói lần này điểm của cậu khá cao, cậu muốn vào trường đại học nào?"
"Đại học Vân Lăng." Tang Lê không để tâm đến mâu thuẫn trước đó, thản nhiên hỏi: "Còn cậu thì sao?"
“Tớ muốn vào Đại học Y” Lư Hạ Dương dừng lại: “Tớ nghe nói lần này Quảng Dã cũng thi rất tốt, cậu ấy cũng thi vào đại học Vân Lăng với cậu à?”
Tang Lê gật đầu, Lư Hạ Dương mím môi, xoa đầu bối rối: “Tớ xin lỗi vì những lời bình phẩm về Quảng Dã trước mặt cậu. Sau này tớ mới biết đó là vì lòng tự trọng của tớ cao, có thành kiến với cậu ấy, còn về chuyện cậu ấy đi đua xe, cậu giúp tớ xin lỗi cậu ấy nhé, việc tố cáo sau lưng người khác đúng là thiếu đạo đức."
“Sao cậu không tự mình nói với cậu ấy?”
"Tớ.."
"Quảng Dã rất hào phóng, cậu ấy cũng không để bụng đâu."
Tang Lê nói xong, Lư Hạ Dương thấy Quảng Dã từ phía sau đi tới ôm vai Tang Lê rồi nhìn mình.
Những lời vừa nói chắc chắn đã bị nghe thấy rồi, Lư Hạ Dương giật mình xấu hổ, không ngờ Quảng Dã lại nhìn vào mắt cậu ấy, thản nhiên nói: "Cậu muốn học ở đâu?"
"Đại học Y."
Quảng Dã thờ ơ gật đầu: “Không đến đại học Vân Lăng làm bóng đèn, cũng tốt đấy.”
“...”
Quảng Dã mím môi ôm vai Tang Lê rồi bước về phía trước, lướt qua cậu ấy: "Học tập chăm chỉ, hẹn gặp lại, đại học bá."
Lư Hạ Dương sững người một hồi, sau đó quay lại nhìn bóng lưng của họ, cuối cùng khẽ mỉm cười.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Tang Lê và Quảng Dã được bác Trương đưa về nhà.
Đúng lúc Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng trở về, bốn người đang ăn trái cây trò chuyện ở phòng khách, hai người họ hỏi: “Mọi chuyện ở trường của hai đứa đều đã kết thúc rồi chứ?”
Tang Lê: "Sau khi có kết quả sẽ có buổi họp hướng dẫn cách điền đơn đăng ký nguyện vọng ạ."
"Ít nhất là vào cuối tháng sáu nhỉ?"
"Vâng."
Tống Thịnh Lan nhớ ra điều gì đó, nhắc lại với Quảng Dã: “Hai ngày nữa ba con sẽ đi công tác, chắc sẽ phải mất nửa tháng.”
Quảng Minh Huy vội vàng giải thích: "Tiểu Dã, ba bất đắc dĩ phải đi công tác, nhưng ba sẽ về sớm thôi."
Quảng Dã cười, bây giờ anh thật sự không tức giận vì chuyện này nữa: "Ba đi công tác thì cứ đi công tác thôi, dù sao cũng đừng để bị ốm."
“Không đâu, đến lúc đó ba sẽ ăn đủ ba bữa và nghỉ ngơi bình thường, mẹ con sẽ giám sát ba.”
Tống Thịnh Lan cười nói: "Vậy nên ngày mai mẹ và ba con định đến Hồ Châu thăm bà nội, cũng đã khá lâu không về thăm bà rồi, nhân lúc con cũng đang được nghỉ thì chúng ta cùng nhau đi, ăn cùng bà nội một bữa cơm."
Quảng Dã “Vâng” một tiếng, Tống Thịnh Lan cười nhìn Tang Lê: "Lê Lê, bà nội của Tiểu Dạ cũng biết cháu. Vào dịp Tết bà cũng bảo cháu có thời gian thì đến ăn cơm, cháu đi cùng mọi người luôn nhé?"
Tang Lê sửng sốt, Quảng Minh Huy cũng nói theo: "Lê Lê cũng đi cùng đi, bây giờ cũng thi đại học xong rồi, coi như là đi chơi.
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Nói chuyện xong, Tang Lê đi lên ban công phòng học trên tầng bốn hóng gió. Một lúc sau, Quảng Dã bưng một ly nước cam mới vắt tới đưa cho cô, Tang Lê cầm lấy, tò mò hỏi anh: "Quảng Dã, nhà bà nội cậu ở trên núi à?”
Chàng trai tựa vào lan can: “Gần đây bà không ở trên núi tĩnh dưỡng nữa mà sống trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô thành phố.”
“Bình thường bà sống một mình à?”
“Vài năm trước sau khi ông nội tớ qua đời, dì lớn của tớ muốn đưa bà ra nước ngoài định cư, nhưng bà không đi mà vẫn sống một mình trong ngôi nhà cũ, bà thích yên tĩnh.”
Tang Lê hiểu ý gật đầu: “Cảm giác như bà rất thương cậu.”
Quảng Dã xoa gáy, nhếch môi nói: “Tớ là cháu trai duy nhất của bà mà, bà rất thương tớ, cũng rất đau đầu vì tớ”
Tang Lê cười nói: "Bây giờ cậu học giỏi như vậy, bà nhất định rất vui."
Anh nói với giọng khoan thai: “Ừm, bởi vì tớ có một tấm gương tốt.”
Tang Lê đỏ mặt, Quảng Dã nghiêng người nhìn cô: "Căn nhà đó rất lớn, ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi thăm thú"
Cô mỉm cười: "Được."
Bởi vì Tống Thịnh Lan nói bọn họ sẽ qua đêm ở nhà cũ, ngày mốt mới quay về nên Tang Lê chỉ sắp xếp quần áo đơn giản để thay vào tối hôm đó.
Ngày hôm sau, bốn người đến thành phố Hồ Châu.
Hôm nay là cuối tuần, xe cộ đông đúc nhưng thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ xuyên qua những cành cây xanh tươi.
Trên đường đi, họ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cười nói rôm rả, không khí ôn hòa. Lúc này trước mặt Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy Tang Lê càng ngày càng vui vẻ, hoạt bát hơn. Người khác không biết sẽ nghĩ rằng ba mẹ đang đưa con trai và con gái đi chơi.
Khoảng mười giờ sáng, xe chạy đến ngoại ô Hồ Châu, cuối cùng dừng lại trước một Tứ Hợp Viện cạnh hồ nước.
Khi Tang Lê bước xuống xe, cô kinh ngạc bởi chỗ ở trước mặt.
Dòng chữ "Quảng Trạch" được viết trên tấm bảng gạch ở lối vào Tứ Hợp Viện. Toàn bộ ngôi nhà trông giống như một khu vườn riêng ở vùng sông nước Giang Nam. Nhìn xung quanh, trong vườn, những lớp gạch vảy cá màu xám đen được lát trên xà gồ hoàng đàn, dòng suối chảy qua những ngôi nhà, rặng liễu rung rinh, những viên gạch xanh và bức tường đầu ngựa rải rác hòa quyện vào phong cảnh.
Nếu Tang Lê một mình đến đây, có lẽ cô sẽ cho rằng đây là một thắng cảnh. Lúc mới đến biệt thự nhà họ Quảng, cô đã cảm thấy xa hoa rồi, nhưng đến đây càng chấn động hơn.
Chẳng trách hôm qua Quảng Dã còn nói sẽ dẫn cô đi thăm thú, nếu đi một mình cô có thể sẽ bị lạc.
Xe vừa dừng lại, quản gia đã đợi sẵn ở cửa tiến tới chào đón, Tang Lê cũng theo họ vào trong.
Sau khi đi qua cửa túm tua và hành lang sơn thuỷ, bước vào bên trong, bên trong ngôi nhà cổ gồm có nhiều kiến trúc liền kề với nhau và có nhiều sân. Cuối cùng họ bước vào sân của tòa nhà trung tâm được trang trí theo phong cách cổ điển.
Khi họ đi vào, Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan gọi Phạm Mạn Chi thì thấy bảo mẫu cùng với Phạm Mạn Chi vừa cắt hoa ở sân sau đi ra, bà ấy cũng nhìn thấy họ: "Các con đến rồi à."
Quảng Dã bước tới: “Bà nội.”
"Ôi, cháu trai ngoan của bà."
Phạm Mạn Chi nắm lấy tay của anh, vuốt lên vuốt xuống, cau mày nói: “Sao có cảm giác như Tiểu Dã sút cân vậy?"
Tống Thịnh Lan: “Trước đó Tiểu Dã phải thi đại học nên học hành rất cực khổ, có lẽ là do quá mệt mỏi thôi mẹ.”
Phạm Mạn Chi không khỏi trách móc hai ba mẹ: “Vậy bình thường các con phải dặn dò người trong nhà nấu một số đồ bổ cho Tiểu Dã chứ, sao có thể để thiếu chất dinh dưỡng được.”
Quảng Dã bất đắc dĩ cười nói: "Mỗi ngày cháu đều ăn rất ngon đó bà."
"Hôm nay tới đây bà đã đặc biệt dặn đầu bếp chuẩn bị những món cháu thích rồi."
Hai người đang nói chuyện, Tống Thịnh Lan mỉm cười ôm lấy vai Tang Lê, dẫn cô đi về phía
trước: "Mẹ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Lê Lê"
Tang Lê nhìn Phạm Mạn Chi, thấy khí chất bà ấy toả ra rất mạnh, trong lòng cảm thấy bất an, cô lễ phép gật đầu nói: “Chào bà, cháu tên là Tang Lê.”
Lúc này Phạm Mạn Chi mới để ý tới Tang Lê, phát hiện ra cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng, nhìn có vẻ là người ngoan ngoãn và trầm tính.
Phạm Mạn Chi nhẹ nhàng cười: "Vào dịp Tết bà đã nghe Thịnh Lan và Minh Huy khen ngợi cháu, nói cháu rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn nói cháu đã giúp Tiểu Dã thay đổi rất nhiều, bà luôn muốn gặp cháu."
Tang Lê cong môi: "Bà nội quá khen rồi ạ, dì Tống và chú Quảng đã đưa cháu đến Vân Lăng học, còn rất tốt với cháu nữa."
"Mọi người đều biết gia đình cháu khó khăn, chỉ cần cháu sống tốt ở Vân Lăng rồi thi đậu vào một trường đại học tốt là không phụ sự kỳ vọng của họ rồi."
"Da."
Quảng Minh Huy bảo họ đừng đứng nữa mà hãy ngồi xuống trò chuyện đi. Phạm Mạn Chi kéo Quảng Dã ngồi lên ghế sô pha, bảo mẫu mang trà và bánh ngọt đến, Quảng Minh Huy cũng quan tâm đến sức khỏe của Phạm Mạn Chi. Bà ấy nói mọi thứ vẫn ổn: "Mẹ không có gì phải lo lắng cả, chỉ lo lắng cho Tiểu Dã, cả Lê Lê nữa, trông đều gầy đét, ngày thường phải ăn nhiều hơn"
Tang Lê ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, ngoan ngoãn gật đầu, Phạm Mạn Chi hỏi cô: "Lê Lê, cháu sinh năm bao nhiêu vậy?"
"Cháu sinh vào tháng 6 năm 1995 ạ."
"Vậy là kém Tiểu Dã một tuổi, bà nghe dì Tống nói thành tích học tập của cháu rất tốt, cháu muốn học trường đại học nào?"
Tang Lê: “Cháu muốn học đại học Vân Lăng ạ.”
"Đại học Vân Lăng rất tốt, Tiểu Dã thì sao?"
Quảng Dã ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt Tang Lê: “Cháu đương nhiên cũng là đại học Vân Lăng rồi ạ.”
Nhịp tim của Tang Lê hơi hỗn loạn, nụ cười của Phạm Mạn Chi nhạt đi một chút: “Đại học Vân Lăng rất tốt, nhưng thi vào không dễ. Nếu thực sự không thể thì cháu có thể ra nước ngoài du học, trường học ở nước ngoài cũng rất tốt."
Quảng Dã: “Không cần ra nước ngoài đâu bà, trường trong nước cũng tốt mà”
Tang Lê đang ở trong nước, sao anh có thể ra nước ngoài được chứ.
Quảng Minh Huy ở bên cạnh cũng ủng hộ: "Con cũng không muốn Tiểu Dã ra nước ngoài, ở lại học ở Vân Lăng là tốt nhất, như vậy chúng con còn có thể chăm sóc thằng bé"
Tống Thịnh Lan cười trách mắng: "Tiểu Dã đã lớn như vậy rồi mà còn chăm sóc gì chứ, ông muốn con trai ở bên cạnh thì cứ nói thẳng đi"
Quảng Minh Huy mỉm cười, Phạm Mạn Chi nhấp một ngụm trà: "Tất nhiên tốt nhất là ở lại trong nước, Tiểu Dã ra nước ngoài mẹ cũng không yên tâm. Sau này chuyện tập đoàn còn phải giao cho thằng bé. Hơn nữa Âm Âm cũng thích ở trong nước, còn nói sau này muốn ở lại để phát triển, hai đứa nó đã cùng suy nghĩ rồi"
Nghe vậy, trong lòng Tang Lê dậy sóng. Giây tiếp theo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến
giọng nói dịu dàng ngọt ngào của một cô gái: "Dì Tống và mọi người đều đến rồi phải không?"
Ngay sau đó, bảo mẫu bước vào và thông báo: "Bà Thiều và cô Tuyết Âm đến rồi ạ."
Phạm Mạn Chi lập tức cười rạng rỡ: "Đứa trẻ này vừa nhắc đến là đã đến ngay"
Tang Lê quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái cùng một người phụ nữ trung niên đang xách đồ đi vào sảnh chính. Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc đen dài hơi xoăn, cao gầy, còn người phụ nữ trung niên thì mặc một bộ sườn xám xanh lá cây trông rất thanh lịch.
Nhìn thấy mẹ Thiều Tuyết Âm - Khương Du, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy vội vàng đứng dậy, Khương Du mỉm cười: "Đã lâu không gặp, cuối cùng mọi người cũng đến Hồ Châu rồi"
“Đúng là rất lâu rồi không gặp.”
Thiều Tuyết Âm cười: "Cháu chào dì Tống, chào chú Quảng ạ."
Hai người họ mỉm cười đáp lại, sau đó Thiều Tuyết Âm đi tới trước mặt Phạm Mạn Chi, trìu mến nắm tay bà ấy, giọng ngọt ngào nói: "Bà nội."
Phạm Mạn Chi cười ôm lấy cô ta, cằn nhằn: “Đứa trẻ ngốc, không phải cháu nói tối qua hơn mười hai giờ mới bay về à, sao buổi sáng không ngủ thêm một chút?” "Đâu có được ạ, nghe nói hôm nay dì Tống và chú Quảng sẽ tới Hồ Châu, làm sao cháu có thể ngủ cho được, vậy nên đã lập tức tới đây ạ."
Phạm Mạn Chi ấn vào mũi của cô ta: “Mấy ngày nay cháu ở lại nhà cũ đi, mọi người cũng nhớ cháu”
"Được ạ, cháu cũng muốn ở bên cạnh bà nội."
Thiều Tuyết Âm nói xong, ánh mắt cô ta hướng về chàng trai có mái tóc đen và lông mày rậm bên cạnh, lúm đồng tiền hiện lên: "A Dã, lâu rồi không gặp."