Lần này anh đã thẳng thắn hơn.
Bày tỏ toàn bộ tâm ý của mình ra trước mắt cô.
Tim Tang Lê đập thình thịch, cô cúi đầu: "Quảng Dã, tôi không tốt như cậu nói đâu…”
Quảng Dã nở nụ cười: "Là ông đây thích, có tốt hay không là do tôi quyết định.”
Cho dù cô không cảm thấy mình ưu tú nhưng trong mắt anh, cô tốt về mọi mặt.
Hai má của Tang Lê đỏ bừng lên, trong lòng như được bọc thêm một lớp kẹo dẻo mềm mại, suy nghĩ của cô quay cuồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, chợt nghe thấy anh cười một cách lười biếng và nói: "Muốn nói gì thì nói đi, bộ tôi hung dữ với cậu lắm hay sao?"
Tang Lê nghĩ đến lời anh vừa nói, nhẹ giọng nói: “Chỉ là... Tôi nghe người ta nói Tô Bạch Tình ở sau lưng xúi giục người khác bắt tôi, cậu là người chỉnh đốn cậu ta phải không?"
Đôi mắt đen của anh khẽ động: "Nhiếp Văn nói cho cậu biết à?”
"Ừ, hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, cậu ấy nói Tô Bạch Tình nói xấu tôi trong tiết thể dục làm cậu tức giận, sau đó cậu cũng là người nói với dì Tống là nên chuyển cậu ta đi, còn tìm người chặn cậu ta ở cổng trường, hơn nữa bác Trương cũng nói cho tôi biết là cậu đề xuất việc dạy thêm và phòng tập nhảy cho tôi, tại sao cậu không nói với tôi bất kì chuyện nào chứ?"
Quảng Dã cười: "Cái này thì có gì để nói.”
Những chuyện này đối với anh mà nói đều rất nhỏ nhặt, anh chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với cô, còn những chuyện khác thì anh không nghĩ đến.
“Nhưng cậu không nói với tôi thì làm sao tôi biết được. Sau ngày hôm qua, tôi muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với cậu nhưng hôm nay tôi đi thi đấu nên cũng không rảnh, sáng nay cậu lại dậy muộn, tôi thấy cậu đến trường rất muộn.”
“Tôi nhìn thấy cậu”
“Hả? Nhưng rõ ràng hôm nay cậu không hề nhìn tôi.”
Cổ họng anh bật ra một tiếng cười: "Tôi cố ý không nhìn, cậu không biết lí do vì sao à?"
Nhìn thấy cô và Lư Hạ Dương mấy ngày gần đây hay đi dạo cùng nhau, sự ghen tuông đã như sóng biển đảo lộn ở trong lòng của anh.
Cô đã đoán ra được, sắc mặt nóng như bàn ủi: "Dù sao thì những lời tôi nói vào tối thứ ba là quá chủ quan, khiến cậu tổn thương, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Quảng Dã bất đắc dĩ: "Ngốc, cậu xin lỗi làm gì?”
Cô mím môi nói: "Nhưng quả thật tôi cũng có chỗ sai, nếu đã sai thì vẫn nên xin lỗi.”
Anh mỉm cười và nói: "Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Anh chăm chú nhìn cô: "Những thứ này không quan trọng, tôi chỉ muốn biết hiện tại cậu đang nghĩ như thế nào.”
“Cái gì mà nghĩ như thế nào…”
“Cậu không trả lời lại những gì tôi vừa nói sao?”
Từ trước đến giờ Quảng đại thiếu gia không phải là loại người che giấu kĩ, phải ép hỏi kết quả, trái tim cô đập loạn nhịp, hai má dần ửng hồng lên.
Sau khi cô mím môi một lúc lâu mới nhỏ giọng thì thầm: "Năm sau phải thi đại học rồi, hiện tại tôi không thể tập trung vào những chuyện này được, tôi muốn chăm chỉ học tập…”
Câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán, khóe môi của Quảng Dã càng cong hơn: "Ừ, tôi biết rồi.”
????
Cô sửng sốt: "Cậu biết cái gì?”
“Cậu không cần quan tâm tôi biết cái gì”
Anh cúi người nhìn thẳng vào cô: “Tôi chỉ có một yêu cầu, đừng tránh mặt tôi nữa.”
Đừng giống như trước đây, thậm chí anh còn không có cơ hội tới gần cô.
Bên tai cô hơi nóng: “Ừ.”
Trạng thái của cô hai ngày qua không chỉ khiến Quảng Dã khó chịu mà ngay cả cô cũng không được tự nhiên.
Im lặng một hồi, Tang Lê phồng má, ngẩng đầu lên nhìn anh, có hơi không đành lòng phá vỡ bầu không khí này: “Vậy... nói chuyện xong rồi, tôi có thể xuống lầu được không? Tôi... tôi hơi lạnh.”
Anh nhíu mày: "Lạnh sao không nói sớm hơn?”
“Thật ra cũng không đến nỗi.”
“Mau quay về đi.”
Tang Lê đi theo Quảng Dã trở về phòng, hơi ấm từ lò sưởi phả vào mặt, cô đi vào thang máy, thấy anh đi vào theo thì ngẩn người.
Chẳng lẽ anh còn muốn đưa cô xuống lầu sao...
Trước khi đến phòng ngủ ở tầng hai, Quảng Dã nhìn cô: "Tối nay ngủ sớm một chút đi, quầng thâm mắt sắp rơi xuống đất rồi.”
“Biết rồi, cậu cũng vậy.”
Cô muốn lẻn vào thì Quảng Dã lại trêu chọc: "Còn nói không trốn à?”
Cô đỏ mặt: "Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ đây…”
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, Quảng Dã lặng lẽ nhếch môi.
Tang Lê bước vào phòng, ngồi xuống bên giường, những lời nói vừa rồi của Quảng Dã cứ quanh quẩn bên tai cô, hai má cô lại bắt đầu nóng lên.
Cô không biết bây giờ mình đang nghĩ gì, nhưng sau trận mưa lớn tối nay, những phiền muộn và áp lực đè nén trong lòng mấy ngày qua dường như đều được rửa sạch.
Nghĩ đến những lời anh nói một cách nghiêm túc tối nay, Tang Lê vẫn cảm thấy hoảng hốt, nếu thời gian quay ngược lại, cô sẽ không bao giờ tin mình sẽ có một ngày như vậy với Quảng Dã khi vừa mới đến Vân Lăng.
“...Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết.”
“...Tôi thích cậu, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”
Lời nói như cánh bướm vỗ bên tai làm trái tim rung động, làm biển động sóng trào nơi sâu thẳm trái tim.
Tang Lê không khỏi so sánh mình với Quảng Dã.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, bối cảnh gia đình vô cùng rực rỡ về mọi mặt, trong khi cô chỉ là một người từ vùng nông thôn miền núi đến nơi khác học tập.
Khoảng cách giữa bọn họ giống như trời và đất...
Tang Lê thở dài, đôi mắt hình quả hạnh gợn sóng.
Sau một ngày mệt mỏi, buổi tối Tang Lê rửa mặt xong nằm lên giường rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Đây là một giấc ngủ ngon hiếm có so với những ngày qua.
Đánh răng rửa mặt xong, cô mơ mơ màng màng xuống lầu đi đến phòng ăn, quản gia đang bày giúp bánh mì nướng lên bàn ăn nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của cô thì mỉm cười: "Cô Tang Lê đã dậy rồi thì mau tới đây ăn sáng đi, cháu muốn uống sữa tươi hay sữa đậu nành?"
Cô ngáp một cái, cụp mắt đi vào, nhẹ nhàng thì thầm: "Bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy...
Quản gia không nhịn được nở nụ cười: "Được, Tiểu Dã, vậy cháu uống ly sữa này trước đi.”
Nghe được hai chữ đặc biệt, Tang Lê vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trước bàn ăn, toàn thân mặc áo ngắn tay màu đen, tóc đen và lông mày dài, đang lặng lẽ nhìn về phía cô.
Cô chợt tỉnh táo.
Sao hôm nay người này lại dậy sớm như vậy?
Hai má cô lập tức đỏ ửng, vội quay đi tránh ánh mắt của anh, sau đó ngồi xuống đối diện anh, quản gia mỉm cười đưa sữa đậu nành cho cô: "Này, sữa đậu nành, dì đã thêm đường vào cho cháu rồi.”
“Cảm ơn dì Triệu.”
Quản gia đi vào phòng bếp cắt hoa quả, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, cô cúi đầu múc sữa đậu nành thì thấy một chiếc đĩa được đẩy tới trước mặt, giọng nói như cười như không của Quảng Dã vang lên: “Bánh quẩy và bánh bao hấp chắc là đủ chứ”
“...”
Cô ngượng ngùng uống sữa đậu nành, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"
“Dậy chạy bộ buổi sáng.”
“Ồ”
Bầu không khí trở nên tế nhị hơn sau đêm qua.
Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng, sau khi ăn xong thì Quảng Dã dựa vào đối diện nghịch điện thoại giống như đang đợi cô. Ăn xong cô nhìn anh, sau đó anh đứng dậy nói: "Đi thôi”
Hai người lên lầu đi đến phòng học, ngay sau đó gia sư đến và tách bọn họ ra kèm riêng.
Bằng cách nào đó, các giáo viên cảm thấy rõ ràng rằng hôm nay cả hai người họ có phong độ tốt và có hiệu quả học tập cao.
Buổi sáng tan học, Tang Lê đang ngồi viết bài trong phòng nhỏ, sau đó nhìn thấy Quảng Dã đi tới, đẩy cửa ra gọi cô: "Ra đây viết đi."
Thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc bỏ đi ngay sau giờ học thêm mấy ngày trước.
Tang Lê đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của anh, cô nghiêm mặt đáp lại, Quảng Dã lập tức cầm lấy đồ đạc của cô trên bàn dọn ra ngoài cho cô.
Hai người ngồi đối diện nhau, quản gia bưng hoa quả vào rồi rời đi, Tang Lê cảm nhận
được ánh mắt của đối phương, không nhịn được nói với anh: "Tôi đang làm bài tập.”
Quảng Dã cười: "Bộ tôi không cho cậu viết sao?"
Cô nhỏ giọng nói thầm: "Vậy thì đừng nói chuyện nữa.”
Cô phải tập trung học bài...
Quảng Dã dựa lưng vào ghế, nhếch khóe môi: “Cậu cứ viết bài của mình đi.”
Tang Lê phớt lờ anh và tập trung viết bài.
Một lát sau, cô nhìn thấy Quảng Dã tuỳ ý đặt ba quả lê lên mặt bàn, cô không nhịn được hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?”
Anh lười biếng mở miệng: "Tôi đang gọi cậu.”
“Hả?”
“Tam [Tang] Lê
“...”
Cô bị anh chọc thì không nhịn được cười: "Quảng Dã, cậu thật trẻ con.”
Làm sao mà một đại thiếu gia vốn có khuôn mặt lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai lại có thể có một mặt khác như vậy chứ...
Nam sinh nhìn cô nở nụ cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, đặt quả lê lên đĩa, lấy sổ ghi chép ra và cũng bắt đầu nghiêm túc làm việc của mình.
Tới gần giữa trưa, Tống Thịnh Lan làm xong công việc nên vừa vặn đi đến quan tâm tình hình học tập của hai người.
Nhìn Quảng Dã đang chăm chú đọc sách, Tống Thịnh Lan lại kinh ngạc, không nhịn được trêu chọc: "Hôm nay giáo viên khen con với mẹ, nói biểu hiện của con rất tốt, ở trong lớp rất chăm chú lắng nghe phải không?"
Tang Lê hơi ngước mắt lên, Quảng Dã vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên thong dong như cũ, hỏi ngược lại Tống Thịnh Lan: "Chẳng lẽ mẹ muốn con biểu hiện kém sao?"
Tống Thịnh Lan đành phải mắng anh: "Ý của mẹ là muốn con tiếp tục tích cực học tập.
Đúng rồi, giáo viên ngữ văn nói tối nay trên lớp sẽ có bài kiểm tra, vậy con phải cố gắng làm bài thật tốt đó"
Anh lười biếng trả lời lại.
"Còn nữa, buổi chiều giáo viên tiếng Anh bận nên buổi học sẽ dời sang sáng mai, ngày mai con phải dậy sớm một chút đó."
"Con biết rồi."
Khó nhất là kêu Quảng Dã dậy sớm, Tống Thịnh Lan vốn tưởng rằng anh lại qua loa có lệ: "Con cứ vậy mà đồng ý sao?"
Quảng Dã xoay bút, thản nhiên nói: "Hôm nay tâm trạng tốt.”
Người giúp cho tâm trạng của anh tốt đang ngồi ở đối diện lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói đó.
“...”
Tang Lê cúi thấp xuống một chút, vùi khuôn mặt đang dần nóng lên của mình đi.
Tống Thịnh Lan lại tò mò với trạng thái khác thường của anh nhưng anh không nói gì, cũng không ai có thể phát hiện ra bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Giống như một đóa hoa nhỏ được bí mật vun trồng, từ từ bén rễ và nảy mầm.
Tính cách ngông cuồng một cách khoa trương của Quảng Dã, đương nhiên anh cũng rất mạnh mẽ và độc đoán trong những việc có liên quan đến Tang Lê, Tang Lê rõ ràng cảm nhận được sự chủ động của anh, sau khi học xong tiếng Anh vào sáng sớm hôm sau, Quảng Dã không thả cô đi mà để cô ở lại phòng học làm bài tập, hai người họ gần như dành cả tuần và cuối tuần ở bên nhau.
Nhưng anh cũng không làm phiền đến cô, anh chủ yếu làm việc riêng của mình, ngoài việc học tập, anh còn mày mò các thiết bị điện tử mà cô không biết hoặc vẽ tranh, tập trung đến mức ngay cả cô cũng không dám quấy rầy.