Quang Dã?!
Tại sao anh lại ở đây?!!!
Tô Bạch Tình nhìn thấy anh thì choáng váng.
Anh bước vào gian hàng, nhìn họ bằng ánh mắt tối sầm: "Nào, nói tiếp đi."
Giọng nói anh nhẹ nhàng thoải mái, nhưng vẻ mặt lại nguy hiểm đáng sợ, làm gì có ai không sợ Quang Dã đâu chứ, lúc này họ xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Quang Dã nhìn Tô Bạch Tình, lạnh lùng nói: "Cô gọi người khác là đồ quê mùa? Cô giàu có thì hay ho lắm sao?"
Tô Bạch Tình thích Quang Dã, nhưng không ngờ lời cô ta vừa nói lại bị anh nghe thấy, lông mi cô ta khẽ run, đôi môi đỏ mọng hoảng sợ hơi mấp máy: "Quang Dã, tôi… tôi chỉ nghe người khác nói thôi, thật ra tôi cũng chỉ nói đùa thôi, không có ác ý gì đâu..."
Cô ta chưa nói hết đã bị Quang Dã lạnh lùng cắt ngang: "Mẹ nó ông đây còn chưa có điếc."
"…"
Sắc mặt Tô Bạch Tinh bỗng nhiên đông cứng lại.
Ngoài gian hàng có một nhóm nam sinh đứng nhìn bọn họ như xem xiếc khỉ, lúc đầu thì chua ngoa, lúc sau lại hèn nhát, Nhiếp Vân khoác vai Trương Bác Dương làm ra vẻ xúc động thở dài nói: "Bác Dương, tôi vừa mới nghe được một chuyện rất buồn cười, tôi buồn cười quá đi mất."
Trương Bác Dương: "Chuyện… chuyện cười gì vậy?"
Nhiếp Vân liếc nhìn Tô Bạch Tinh, khẽ nhếch miệng, lớn tiếng nói: "Tôi phát hiện có người nói Tang Lê cần đi học lỏm, cậu thấy có buồn cười không chứ? Người nhà của A Dã mà không có tiền phải đi học lỏm sao?! Cũng chỉ có cậu ta mới nghĩ ra được."
Mấy nam sinh bên cạnh bật cười, sắc mặt Tô Bạch Tinh càng đông cứng hơn.
"Tang Lê tuy ăn mặc, tiêu dùng hơi tiết kiệm nhưng lại xinh đẹp, học giỏi, nhảy đẹp, lại rất có khí chất cũng rất dịu dàng tốt bụng, chẳng trách ai ai cũng quý mến, đúng không?"
Những người khác cũng hùa theo Nhiếp Vân: "Lại nói là không đúng đi? Tang Lê thật sự quá ưu tú…"
Nhiếp Vân thong thả nói đùa: "Có một số người tự xưng mình là công chúa nhỏ, nhưng tâm hồn thì lại đen tối như loài chuột, còn thích nói xấu sau lưng người khác, vừa chế giễu giọng của người khác vừa chế giễu điện thoại của người ta. Rốt cuộc thì để người ngoài nhìn vào ai mới là trò cười đây?"
"Ha ha ha ha..."
Những lời này không hề giấu diếm, quang minh chính đại nhằm thẳng vào Tô Bạch Tình, khuôn mặt kiêu ngạo của Tô Bạch Tình như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên qua, cô ta nắm chặt tay lại, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Quang Dã lạnh lùng nhìn cô ta, đôi môi mỏng gằn giọng nói: "Ông đây không đánh con gái, nhưng nếu cô là con trai, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Tô Bạch Tình nghiến răng, đôi môi đỏ mọng run lên.
Im lặng một lúc, Quang Dã liếc nhìn những người xung quanh: "Còn dám nói nhảm về Tang Lê nữa, tôi tuyệt đối không khách sáo đâu."
Quang Dã bước xuống gian hàng, theo sau là một nhóm nam sinh.
Bọn họ rời đi, vài nữ sinh đang trong gian hàng xấu hổ nói: "Bạch Tình, tớ có chút việc, tớ đi trước nhé..."
"Bạch Tình, tớ cũng đi đây..."
Mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại Tô Bạch Tình và Juna.
Juna nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Bạch Tình, rụt rè nói: "Bạch Tình, đừng khóc nữa, những lời đó đừng để trong lòng."
Tô Bạch Tình dùng đôi mắt đỏ hoe lườm cô ta một cái: "Người bị nói đâu phải là cậu!"
Juna nghẹn ngào: "Tớ chỉ đang an ủi cậu thôi mà? Tại sao lại trút giận lên người tớ chứ..."
Tô Bạch Tình nhớ tới lời Quảng Dã vừa nói, giận đến mức đá chai nước khoáng trên mặt đất đi, nước mắt trực trào ra.
Tại sao chứ, Tang Lê có nhiều nam sinh thích thì cũng thôi đi, ngay cả Quảng Dã cũng bảo vệ Tang Lê...
Juna thấy cô ta như vậy, đành phải thuyết phục: "Bạch Tình, sau này chúng ta đừng bàn tán về Tang Lê nữa, cậu ta có gì đáng để chú ý đến đâu chứ. Nếu Quảng Dã thật sự muốn kiếm chuyện với chúng ta thì rắc rối to rồi..."
“Cậu nghĩ là tớ sợ cậu ta à?”
Trong tâm trí Tô Bạch Tĩnh hiện lên dáng vẻ của Tang Lê, nghĩ đến điều gì đó, cơn giận trong mắt giảm bớt đi đôi chút.
...
Ở bên kia, đi dưới bóng râm, vài nam sinh đi về phía sân vận động.
Quảng Dã dẫn đầu không nói một lời, Nhiếp Văn trấn an: "A Dã, đừng tức giận nữa, đám con gái đó đúng là bà tám, nhưng cũng chỉ có bản lĩnh nói sau lưng thôi."
Trương Bác Dương đáp lời: "Đúng vậy, bởi vì… vì Tang Lê quá ưu tú, nên mới bị… bị người khác đố kị."
Đôi mắt của Quảng Dã mờ mịt không rõ ràng, vài giây sau mới đáp lại: "Chuyện này dừng ở đây thôi."
Hai người họ đều biết Quảng Dã không muốn làm lớn chuyện này thêm, để Tang Lê nghe được sẽ rất phiền phức: "Yên tâm, tôi sẽ nói một tiếng với họ."
Đi về khán đài sân vận động, Trương Bác Dương và Nhiếp Vân đi vệ sinh, Nhiếp Vân nhớ lại việc mình vừa làm, muộn màng nhận ra: "Bác Dương, cậu có thấy vừa rồi A Dã vì Tang Lê mà có chút bất thường không? Có vẻ cậu ấy rất tức giận đúng không?"
Trương Bác Dương còn chưa kịp nói, Nhiếp Vân đã thở dài: "Nhưng cũng bình thường mà, Tang Lê là bạn của chúng ta, vừa rồi nếu là tôi nghe được, tôi nhất định cũng sẽ mắng bọn họ."
Nhiếp Vân đổi chủ đề: "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy A Dã bênh vực một người con gái như thế vậy, từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng như vậy."
Trương Bác Dương đang định mở miệng thì Nhiếp Vân lại nói thêm: "Cũng có thể hiểu được, lần trước chuyện của Tang Lê làm cho dì Tống rất tức giận, cho nên bây giờ A Dã mới giúp đỡ và bảo vệ cậu ấy như thế, có lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi."
Trương Bác Dương: "..."
Nhiếp Vân: "Đúng rồi, cậu đang muốn nói cái gì?"
"... Lười nói với cậu quá."
Một lúc sau, chuông tan học vang lên, mọi người tập trung điểm danh trước khi ra về.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt giúp Tang Lê thu dọn thiết bị và bỏ bóng vào xe đẩy, họ quay lại thì nhìn thấy Quảng Dã từ sân bóng đi đến.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, anh bước đến gần và hỏi: "Đã dọn dẹp xong chưa?"
Mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa trong không khí.
Tang Lê gật đầu: "Rồi..."
Quảng Dã nắm lấy tay cầm xe đẩy về phía trước, Dụ Niệm Niệm cùng Lữ Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì nói sẽ chờ cô ở chỗ cũ, Tang Lê gật đầu rồi đi theo anh.
Khi đến phòng thiết bị, Quảng Dã liếc nhìn chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu trắng của cô, phàn nàn nói cô đừng cản đường anh, kêu cô chờ ở bên ngoài.
Anh thu dọn đồ đạc xong bước ra khỏi phòng thiết bị, thấy Tang Lê đang ngồi xổm trước máy bán nước tự động, lấy ra hai chai nước khoáng từ khe hở phía dưới.
Khi anh bước tới, cô quay lại đưa cho anh một chai: "Cảm ơn cậu, cho cậu cái này."
Cô ngước lên nhìn anh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước.
Quang Dã kiềm chế đưa mắt nhìn đi nơi khác, đưa tay ra nhận lấy.
Đi ra ngoài, Tang Lê nhét cuốn sách từ đơn vào cặp, Quang Dã uống một ngụm nước: "Gần đây bác Trương thường xuyên đưa đón cậu đi học phải không?"
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
"Buổi tối tan học về nhà sớm chút, đừng đi đến những nơi không nên đến ngoài trường, hạn chế tiếp xúc với những nữ sinh không quen biết trong lớp."
"Hả? Sao cậu đột nhiên lại nói vậy?"
Quang Dã nhìn đôi mắt quá hạnh ngây thơ của Tang Lê, dùng giọng điệu mạnh mẽ nói: "Tôi nói thì cậu nghe đi, sao lại thắc mắc nhiều vậy?"
Cái người này...
Cô mím môi đáp lại: "Ừm, tôi biết rồi."
Sau khi sắp xếp dụng cụ xong, hai người đi về, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đang đợi họ ở sân bóng, Tang Lê đi đến, từ xa đã nhìn thấy hai người đang thì thầm gì đó, còn nhìn cô cười khúc khích.
Tang Lê và Quảng Dã tách ra, cô đi đến trước mặt hai người họ: "Các cậu cười cái gì vậy?"
Dụ Niệm Niệm nhăn mặt: "Không có gì, không có gì."
Ba người cùng đi đến lớp học, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt không hẹn mà đồng thời liếc nhìn Tang Lê, lại bị ánh mắt của người phía sau thu hút, Tang Lê bất đắc dĩ nói: "Hai cậu rốt cuộc đang suy tính chuyện gì vậy?"
Hai người không nhịn được cười, Dụ Niệm Niệm nhướng mày nhìn cô: "Không có gì, chúng tớ chỉ tò mò tại sao hôm nay Quảng Dã lại đi cùng cậu thu dọn dụng cụ mà thôi."
Tang Lê ngơ ngác hỏi: "Trước kia cậu ấy không có sao?"
"Không hề có, trước đây cậu ấy đâu có quan tâm đến mấy chuyện này, vậy mà hôm nay vừa tan học cậu ấy đã chạy tới đây giúp cậu, sợ cậu mệt."
Tang Lê vẫn không nghĩ ngợi thêm: "Có thể hôm nay vừa hay cậu ấy rảnh rồi, chạy tới giúp tớ cũng là chuyện bình thường."
Lữ Nguyệt hơi cong khóe môi, đồng ý: "Không chỉ là chuyện lấy dụng cụ, còn cả chuyện lần trước ở Châu Khê, cậu ấy cũng ở bên cạnh cậu lúc tâm trạng cậu không tốt đó."
Dụ Niệm Niệm khoác vai Tang Lê, nháy mắt với cô: "Lê Lê, cậu có cảm thấy Quảng Dã gần đây đối xử với cậu rất đặc biệt không? Cậu nói xem có khi nào… Quảng Dã thích cậu không?"
Giống như mặt hồ đang cực kỳ yên tĩnh thì có một hòn đá ném xuống.
Trong lòng đột nhiên gợn lên những con sóng nhấp nhô lên xuống, lại giống như có một ngọn lửa lập tức quét qua tim.
Bàng hoàng trong chốc lát, rất nhanh cảm giác phủ định đã tràn ngập, Tang Lê nhanh chóng phủ nhận: "Dụ Niệm Niệm, cậu đừng nói nhảm nữa."
Đối với Tang Lê mà nói, lời nói của Dụ Niệm Niệm nghe cứ như đang hỏi "Mặt trời có thể mọc lên được từ hướng tây không?" vậy.
Trong đời cô chưa bao giờ nghe thấy một suy đoán buồn cười như vậy.
Nói người khác thích mình cô có thể hơi tin một chút, nhưng cậu thiếu gia nổi loạn đó thì làm sao có thể thích cô được?
Dụ Niệm Niệm suy nghĩ rồi nói: "Nhưng Quang Dã đối với cậu rất tốt, tốt hơn với những nữ sinh khác."
Lữ Nguyệt gật đầu như giả tội: "Hơn nữa, Lê Lê à, cậu làm Quang Dã động lòng là chuyện bình thường mà."
Tang Lê nghe xong, những lời trước đó của Quang Dã đột nhiên hiện lên trong đầu cô: "Tang Lê, cậu nghĩ rằng mẹ tôi dặn dò thì tôi nhất định sẽ nghe sao?"
Có lẽ… không phải nguyên nhân vì Tống Thịnh Lan, mà là vì tình bạn của anh và cô…
Cho dù Dụ Niệm Niệm nói gì đi nữa, chuyện như vậy cũng sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
Tang Lê gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ đang suy nghĩ vớ vẩn của Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt: "Nếu các cậu còn tiếp tục nói nhảm thì tớ sẽ không để ý tới các cậu nữa."
Hai người mỉm cười im lặng, không dám nói gì nữa.
Đi đến phòng học, Quảng Dã và một nhóm nam sinh cũng đang đi phía trước.
Ánh mắt cô vô thức rơi bờ vai rộng và đôi chân dài bắt mắt của Quảng Dã, rồi nhanh chóng nhìn đi hướng khác, dập tắt mọi suy nghĩ trong đầu.
Những lời Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nói giống như một đoạn nhạc phim, Tang Lê cũng không cho phép mình nghĩ nhiều về điều đó, ít nhất cô thấy nên làm như vậy.
Buổi tối có tiết học ở lớp Hoả tiễn, nên cô ở lại trường ăn tối.
Giáo viên có việc nên lớp Hoả Tiễn tan học sớm mười phút, khi Tang Lê ra khỏi lớp, đúng lúc gặp phải Tô Bạch Tinh.
Tô Bạch Tinh vừa mới ra khỏi lớp luyện thi hóa học, cô ta cười nhạt, hẹn cô cùng đi đến cổng trường.
Tang Lê và Tô Bạch Tinh chưa tiếp xúc nhiều, cô không ghét cũng không thích cô ta, nhưng cô ta lại là bạn của Trạm Thiến Tuyết, cô cũng không muốn thân thiết quá mức với cô ta.
Từ khi chuyện bạo lực học đường bùng phát, cô phát hiện Tô Bạch Tinh và Trạm Thiến Tuyết ít chơi với nhau hơn, còn Juna và một nhóm nữ sinh khác, mối quan hệ giữa hai người hình như cũng không tốt lắm.
Đi tới cổng trường, Tô Bạch Tình hỏi cô: "Tang Lê, tôi định mua ít Oden về nhà ăn, cậu có muốn đi cùng không? Ở ngõ đối diện có bán."
Tang Lê liếc nhìn qua con đường tối ở đối diện, lời nói lúc chiều của Quang Dã chợt hiện lên trong đầu, cô nhẹ nhàng từ chối: "Không được rồi, có người đến đón, tôi phải về nhà rồi."
Tô Bạch Tình nhìn theo ánh mắt của Tang Lê, phát hiện một người đàn ông trung niên đứng cạnh chiếc Bentley màu đen cách đó không xa, đang nhìn thẳng vào họ.
Tô Bạch Tình khẽ mỉm cười: "Được rồi, tạm biệt."
Tang Lê bước tới, bác Trương mở cửa cho cô.
Tô Bạch Tình im lặng nhìn mấy tên côn đồ đang hút thuốc ở con hẻm đối diện, cuối cùng nhắm mắt lại.
Trong màn đêm, chiếc Bentley chậm rãi tiến về phía trước.
Bác Trương nói với Tang Lê: "Cô Tang Lê, từ nay trở đi mỗi khi ra khỏi lớp Hòa Tiễn thì cháu hãy nhắn tin cho bác."
Tối nay bác ấy nhận được điện thoại của Quảng Dã, nói rằng gần đây có một số nữ sinh trong trường có ý đồ xấu với Tang Lê, căn dặn bác ấy phải đặc biệt chú ý đến sự an toàn của cô khi đưa đón Tang Lê trong khoảng thời gian này, vì vậy tối nay bác Trương đã có tính đến cổng trường từ sớm.
Bác Trương nghĩ tới lời Quảng Dã nói đừng cho Tang Lê biết chuyện này, sợ cô cảm thấy không thoải mái, liền giải thích: "Bác sợ có lúc đi vệ sinh hoặc đi hút thuốc, cháu ra đến cổng trường lại không tìm thấy bác."
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, không suy nghĩ nhiều: "Dạ, bác Trương."