Mới đầu có người còn cảm thấy là PR, còn cho rằng Tang Lê đang cố nâng cao độ nổi tiếng, tuy nhiên rất nhanh đã có người đứng ra giúp đỡ làm rõ mọi chuyện: [Đã từng là bạn học của hai người đó tại trường Giang Vọng, chuyện của hai người họ là thật, lúc Quảng Dã còn đi học được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, Tang Lê là học sinh giỏi trường khác chuyển đến, là tiên nữ vừa xinh đẹp vừa lương thiện, hai người lúc tốt nghiệp cấp ba đã ở bên nhau, lúc Quảng Dã công khai với toàn trường phải nói là chấn động..]
Cư dân mạng B: [Bạn học tại Giang Vọng +1, loại chuyện này bịa đặt để làm gì, tùy tiện đi hỏi các học sinh học cùng khóa với họ, thậm chí đi hỏi các học sinh của Giang Vọng hiện tại, ai cũng đều được nghe qua chuyện của hai người họ, sau đó cặp đôi này còn thi đậu vào đại học Vân Lăng, nhưng Tang Lê ra nước ngoài học nhảy, lúc học đại học hai người họ xa nhau bây giờ lại ở bên nhau rồi.]
Cư dân mạng C: [Ấn tượng sâu sắc nhất lúc học cấp ba là trong trường có người bắt nạt Tang Lê, Quảng Dã trực tiếp đứng ra bảo vệ, người con gái duy nhất Quảng Dã bảo vệ trong trường chính là Tang Lê, hai người họ rất ngọt ngào!]
Có một số bạn học cũ ẩn danh và vài cư dân mạng cũng đứng ra nói về chuyện của Tang Lê và Quảng Dã, mô tả chân thực và sống động, mỗi người đều nói rất logic, rành mạch, người cuối cùng thả một bức ảnh tốt nghiệp của lớp 12A8 vào, chứng minh tất cả đều thật sự là bạn cùng lớp.
Hơn nữa thân phận của Tang Lê cũng bị cư dân mạng phanh phui, vốn dĩ cô đã rất nổi tiếng trong giới vũ đạo, giành được rất nhiều giải thưởng, người hâm mộ nói cô là người ấm áp, dễ gần, đối xử với người hâm mộ cũng rất tốt, trước giờ đều không cần PR rầm rộ.
Những người nghi ngờ Tang Lê bên dưới như bị tát vào mặt, cư dân mạng đều nói cuối cùng đã thấy trai đẹp xứng với gái xinh rồi, cặp đôi này còn ship CP ngon hơn mấy cặp đôi lăng xê trên mạng nữa.
Đến buổi tối, tin tức về hai người họ đã trở nên khá phổ biến, đa số đều là những bình luận tích cực, thỉnh thoảng cũng có những bình luận khó nghe nhưng đều bị đáp trả, cư dân mạng và người hâm mộ lần lượt gửi lời chúc phúc, còn đề nghị Tang Lê lập một tài khoản chia sẻ cuộc sống, chuyên cập nhật tin mới về chuyện tình yêu của Quảng Dã và Tang Lê, để mọi người cùng thưởng thức.
Sáng sớm ngày thứ hai, hơn bảy giờ Quảng Dã thức dậy, cảm nhận trong vòng tay mình không có ai, anh quay đầu lại nhìn thấy Tang Lê ngồi quay lưng lại với anh lướt điện thoại.
Tang Lê đang xem Weibo, cũng không cảm giác có người đang nhìn mình từ phía sau, anh ôm cô vào lòng ngực ấm áp, giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên bên tai cô: “Tối qua không lăn lộn em nên tinh thần của em rất tốt nhỉ? Mới sáng sớm đã dậy nghịch điện thoại rồi?”
Tai Tang Lê thấy hơi ngứa, quay người lại: “Anh dậy rồi à…”
“Đang làm gì vậy?”
“Không có gì cả, chỉ lướt weibo một chút, xem chuyện trên mạng.”
“Có ai nói gì không tốt sao?”
“Không có.”
Tang Lê ôm cổ anh, khóe môi hơi cong lên, phát ra một giọng nói ngọt ngào: “Họ đều nói chúng ta rất xứng đôi.”
Quảng Dã cầm điện thoại của cô lên, tiện tay lướt xem, khóe môi hơi cong lên: “Ừm, rất có mắt nhìn.
Tang Lê cười, Quảng Dã đặt điện thoại sang một bên, ôm lấy cô, vuốt mái tóc dài của cô: “Mắt nhìn của họ cũng rất nhạy bén, cư dân mạng đều nói như vậy, sau này lại suy nghĩ lung tung thì anh sẽ xử lý em.”
Tang Lê nghiêng người sang bên cạnh chống tay nhìn anh: “Ai xử lý ai còn chưa chắc đâu.”
Eo cô bị nhéo một cái, anh xoay người cô lại, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi bị một thân thể cường tráng đè xuống, đôi mắt đen láy của anh cuồn cuộn cảm xúc: “Vậy thì thử xem?”
Tang Lê bị anh cù lét, sau đó vừa cười vừa chạy thoát khỏi vòng tay anh: “Em đi tắm đây, anh cũng nhanh dậy đi…”
Chú thỏ nhỏ trườn xuống giường, đôi chân trần giẫm lên thảm lót sàn chạy vào nhà tắm, ánh nắng bên ngoài nhảy múa trên tà váy ngủ của cô, mái tóc đen dài như tắm trong ánh nắng vàng.
Thật là rung động lòng người.
Dù thế nào đi nữa, mỗi ngày anh sẽ càng yêu cô hơn.
Tắm rửa xong, hai người cùng ăn sáng.
“Đầu tháng một, Trừng Vũ sẽ thực hiện các hoạt động giao lưu văn nghệ ở Lâm Thành.” Tang Lê nhìn lên lịch: “Ngày sáu chúng em phải đi Lâm Thành, có lẽ phải đi bốn năm ngày, anh có kế hoạch gì cho mấy ngày đó chưa?”
Quảng Dã cũng nhìn lịch trình của mình, ngày năm cũng có lịch công tác, phải đến ngày tám mới xong: “Ngày tám anh bay đến Lâm Thành, lúc đó sẽ ghé thăm em.”
Đôi mắt Tang Lê sáng lên, cô ăn một miếng súp trứng cua: “Ồ, nhưng mà anh chạy đi chạy lại như vậy có mệt không? Em sợ cuối năm anh sẽ rất bận.”
“Công ty không phải còn có Trương Bác Dương và Nhiếp Văn sao, mấy hạng mục gần đây nhất cũng đã nghiệm thu rồi.”
Quảng Dã lấy khăn giấy lau nước súp rơi ra cho cô, nhướng mày cười: “Không muốn anh đến sao? Hay là giả vờ khách sáo?”
Tang Lê mỉm cười: “Đến lúc đó hoan nghênh tổng giám đốc Quảng đến kiểm tra.”
Thời gian trôi qua, cứ thế, cuối năm chớp mắt đã đến rồi.
Chính thức bước sang năm 2022, đầu năm tập thể Trừng Vũ bay đến Lâm Thành, tổ chức hội nghị giao lưu học hỏi trong ba ngày.
Quý Hoài nói đùa với Tang Lê: “Tổng giám đốc Quảng mấy ngày không gặp cậu, chắc là khó chịu muốn chết rồi chứ gì?”
Đáy mắt Tang Lê phát ra ý cười: “Chắc không phải vậy đâu?”
“Tôi cũng không tin, rõ ràng anh ấy rất dính cậu.”
Tang Lê nhớ lại gần đây, quả thực Quảng Dã có hơi dính cô, vốn dĩ mùa đông ban đêm rất lạnh, cô phải mở máy sưởi mới ngủ ngon giấc, nhưng thân nhiệt Quảng Dã nóng, lại tràn đầy sức sống, sau khi ở chung với cô, cô bị anh ôm đến mức nửa đêm cũng tỉnh giấc vì nóng.
Có lúc cô thực sự chịu không nổi nên lăn ra khỏi vòng tay anh, anh vẫn kéo cô ôm trở lại, có lần giữa đêm cô đi vệ sinh, Quảng Dã tỉnh giấc không thấy cô cũng hoảng lên.
Quý Hoài nghe cô nói, hơi mỉm cười: “Trong lòng anh ấy vẫn sợ cô bỏ đi, loại cảm giác không an toàn đó trong một thời gian ngắn không thể xóa bỏ được đâu.”
“Tôi biết.”
Cô rất đau lòng, chỉ muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, để anh biết, cô tuyệt đối sẽ không rời xa anh nữa.
Kết thúc ba ngày diễn ra hội nghị, mọi người có hai ngày tự do đi chơi ở Lâm Thành, buổi sáng Tang Lê nhận được điện thoại của Quảng Dã, nói buổi chiều sẽ bay đến Lâm Thành.
Anh lại nhắc đến một người: “Em còn nhớ người bạn lúc nhỏ Tuyên Hạ của anh không? Là con trai của dì Lâm đấy.”
Tang Lê lục lại trí nhớ của mình: “Có nhớ, nhưng quên mất có dáng vẻ thế nào rồi”
“Cậu ta biết anh muốn đến Lâm Thành nên muốn mời chúng ta đến nhà chơi.”
Quảng Dã bất lực nhíu mày: “Cậu ta đòi phải gặp được em.”
"Hȧ?"
Quảng Dã nói chuyện lúc họ chia tay Tuyên Hạ cũng biết, Tuyên Hạ nói bây giờ họ đã về bên nhau rồi, lại đúng lúc ở Lâm Thành nên muốn mời họ ăn bữa cơm, không thì sẽ cắt đứt tình nghĩa với Quảng Dã.
Trong ấn tượng của Tang Lê, cô cảm giác Tuyên Hạ là một chàng trai vui tính, hài hước, còn cô là người hơi hướng nội, nhưng cũng là bạn của Quảng Dã nên cô không có gì phải ngại: “Được, em nghe anh.”
Thế là buổi chiều sau khi cô xong việc thì nhận được tin nhắn của Quảng Dã: [Tuyên Hạ nói sẽ đến đón em qua đó, cậu ta sắp đến nhà hát lớn Văn Tâm rồi, biển số xe là xxxx.] Tuyên Hạ còn muốn đến đón cô sao...
Cô ngạc nhiên đáp lại, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc, Quảng Dã lại nhắn: [Cậu ta thường xuyên phát bệnh thần kinh, nếu cậu ta hỏi bậy hỏi bạ thì em đừng để ý đến cậu ta.]
Cô không khỏi bật cười.
Tang Lê đứng bên đường cửa nhà hát lớn đợi, rất lâu sau có một chiếc xe màu đỏ dừng lại bên cạnh, mở cửa sổ xe, Tuyên Hạ nghiêng đầu nhìn cô, cười toe toét: “Hello, bạn học Tang Lê thân mến?”
Tang Lê sửng sốt, nhẹ nhàng mỉm cười: “Xin chào..”
Cô lên xe, Tuyên Hạ khởi động xe: “A Dã còn một lúc nữa mới đến, chúng ta qua đó nhập tiệc trước, đừng đợi cậu ấy.”
Tang Lê đáp lại một tiếng, Tuyên Hạ nhìn cô, cười nói: “Tang Lê, mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau, cậu cũng không về Vân Lăng nhỉ?”
“Ừm, năm nay mới về.
“Trước đây cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đi LonDon.”
Tuyên Hạ gật đầu: “Tôi nhớ trước kia chúng ta đã gặp nhau vài lần, lần đó ở phòng ngủ của Quảng Dã, tôi mang Nháo Nháo đến thăm cậu ấy, cảm thấy cậu đẹp hơn lúc học cấp ba nhiều, khó trách có thể trở thành mối tình đầu bạch nguyệt quang của A Dã.”
Hai má Tang Lê đỏ lên, Tuyên Hạ thở dài: “Cậu không biết đâu, mấy năm cậu không ở đây, mỗi ngày A Dã đều ăn không ngon, đêm ngủ không ngon, phải gọi là ngày nhớ đêm mong đối với cô, cậu ấy còn không cho tôi nhắc đến cậu.”
“Vậy sao..”
“Tên của cậu đã trở thành một điều cấm kỵ ở chỗ cậu ấy, bởi vì một khi nhắc đến sẽ xé toạc miệng vết thương đẫm máu của cậu ấy, làm cậu ấy đau đến mức không thở được”
Sao lại thảm đến vậy chứ...
Tuyên Hạ quay đầu nhìn Tang Lê: “Tang Lê, bây giờ nhìn thấy các cậu tái hợp, với tư cách là anh em của A Dã tôi cũng rất vui, người anh em của tôi là cái đồ chỉ biết yêu đương, cậu nhất định phải bao dung hơn, cậu ấy không có cậu thì không sống nổi đâu.”
Phut…
Tang Lê cong nhẹ khóe môi: “Cậu nói vậy, không sợ Quảng Dã nghe được sao?”
“Cậu ấy nghe được cũng không sao, tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy khẩu thị tâm phi dám phủ nhận tất cả, chỉ có duy nhất điều này không dám phủ nhận.”
Tuyên Hạ dùng tay chỉ mạnh vào lồng ngực mình: “Chính là cậu ấy yêu cậu đến chết đi sống lại.”
“..."
Tang Lê nhận ra lời dặn dò trước đó của Quảng Dã cũng không sai.
Tang Lê nghĩ đến điều gì đó, đổi chủ đề: “Đã lâu không gặp Nháo Nháo rồi, nó bây giờ thế nào rồi?”
“Yên tâm, nó vẫn rất khỏe mạnh, một lát nữa cậu sẽ được gặp nó, nhưng Nháo Nháo đã trở nên yên lặng hơn, xương cốt cũng không dẻo dai nữa, bây giờ mẹ tôi cũng sống ở Lâm Thành, chúng tôi rất ít khi về Vân Lăng, Nháo Nháo cũng ở Lâm Thành.”
Tang Lê gật đầu, Tuyên Hạ hỏi: “Đúng rồi, cậu còn định xuất ngoại không?”
“Không còn nữa, sao vậy?”
“Không có gì, câu trả lời của cậu thật ấm áp, rất tri kỷ.”
Hai mươi phút sau, xe chạy đến một sơn trang tư nhân ven sông.
Bên trong có một biệt thự rất lớn, Tang Lê xuống xe đi vào cùng Tuyên Hạ, bên trong đã có bảy, tám người bạn, toàn là những gương mặt xa lạ, mọi người nhìn thấy cô thì chào hỏi lịch sự, Tang Lê bỗng nhiên cảm thấy sợ xã hội.
May thay Quảng Dã đã nói trước với Tuyên Hạ, chào hỏi đơn giản xong, Tuyên Hạ dẫn cô ra khuôn viên phía sau sơn trang, Tuyên Hạ để cô ngồi một mình đợi một chút, một lúc sau Quảng Dã sẽ đến rồi.
Sau khi Tuyên Hạ rời đi, Tang Lê nhìn thấy Nháo Nháo, cô vui vẻ quỳ xuống vuốt ve nó, Nháo Nháo có vẻ không nhớ ra cô, nhưng cũng ngoan ngoãn nằm xuống cho cô vuốt lông.
Tang Lê dắt Nháo Nháo đi dạo vườn hoa phía sau, một lúc lâu sau, có một cô gái lén lút đi đến cửa khuôn viên phía sau, thăm dò nhìn Tang Lê.
Chỉ thấy Tang Lê mặc một chiếc váy màu nâu, tóc búi cao, làn da trắng mịn như sứ ngọc bích, chân mày lá liễu, vẻ đẹp tao nhã, độc đáo của sông nước Giang Nam, lúc cười toát lên khí chất thuần khiết của thiếu nữ.
Còn đẹp hơn bức ảnh được đăng lên Weibo mấy ngày trước...
Lương Chi Ý tự cảm thấy không có nhiều người đẹp hơn cô ấy, nhưng vẻ đẹp của Tang Lê giống như được đúc ra từ khuôn mẫu, làm cô gái nào cũng phải hâm mộ.
Lương Chi Ý lén lút nhìn cô, sau đó có một người đàn ông với vẻ mặt dịu dàng đang tiến đến, bất đắc dĩ cười giữ chặt tay cô ấy, hạ thấp giọng nói: “Chi Chi, đừng lén lén lút lút như vậy nữa được không?”
“Suỵt, đừng la lớn, em đang ngắm mỹ nữ.”
Bùi Thầm rót một ly trà nóng đặt lên bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, giúp cô ấy chỉnh lại tóc, Lương Chi Ý chỉ cho anh ấy nhìn theo: “Anh xem kìa, đó chính là Tang Lê, chính là bạn gái của anh trai có tâm trạng không tốt kia! Woa woa woa đẹp đến mức em nhìn cũng muốn yêu luôn rồi!”
Bùi Thầm nhướng mày, cặp mắt lạnh lùng sau cặp kính nhìn qua phía đó, sau đó hỏi: “Cái gì mà anh trai tâm trạng không tốt?”
“Chính là bạn thuở nhỏ phú nhị đại của Tuyên Hạ đó, sắc mặt siêu lạnh lùng siêu khó coi, nhìn qua là biết mỗi ngày tâm trạng đều không tốt rồi!”
Lương Chi Ý miêu tả cho anh ấy nghe, Bùi Thầm lập tức nhận ra: “Quảng Dã.”
“Đúng đúng đúng”
“Lúc trước không phải em còn khen người ta đẹp trai sao?”
Lương Chi Ý chớp mắt một cái: “Bình giấm chua, lại còn nhớ lâu như vậy!”
“Đàn ông được em khen cũng không nhiều.”
Thành thật mà nói, gương mặt của Quảng Dã chính là kiểu đẹp trai siêu việt...
Lương Chi Ý rất nhanh đã ngửi thấy mùi chua, ngọt ngào dỗ dành anh ấy: “Người em thích khen nhất còn không phải Bùi Bùi nhà em sao, chủ yếu là lúc trước Tuyên Hạ nói Quảng Dã có bạn gái lúc học cấp ba rồi, tình cảm của hai người họ rất tốt, nhưng tốt nghiệp xong cô gái ấy xuất ngoại, hai người đành chia tay, Tuyên Hạ vốn dĩ còn muốn giới thiệu Tri Miên cho cậu ấy nữa đó, nhưng trong tim người ta đã có một người con gái không thể quên rồi.”
Bùi Thầm khẽ mỉm cười: “Nếu thật sự giới thiệu Tri Miên cho Quảng Dã thì chỉ sợ anh Đoàn Chước sẽ là người đầu tiên đánh cậu ấy.”
“Ha ha ha ha, không phải Tuyên Hạ thích ghép đôi lung tung sao”
“Vậy sao còn không qua chào hỏi? Có thể làm quen một chút”
“Đi thôi, anh đi cùng em…”
Lương Chi Ý kéo Bùi Thầm đi qua, Tang Lê nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái tươi trẻ xinh đẹp đang đi về phía mình: “Xin chào Tang Lê…”
Tang Lê giật mình: “Cậu biết tớ à?”
“Chúng tớ đều là bạn học của Tuyên Hạ, đã quen biết nhiều năm rồi, tớ tên là Lương Chi Ý, cậu gọi tớ là Chi Ý được rồi…”
Tang Lê cũng lần đầu tiên gặp một đại mỹ nữ sôi nổi nhiệt tình như vậy, không hiểu sao có cảm giác rất thân thiết, cô mỉm cười chào hỏi lại cô ấy, Lương Chi Ý giới thiệu Bùi Thầm cho cô, Tang Lê ngẩng đầu nhìn anh ấy, cảm thấy có chút quen mắt: “Cậu tốt nghiệp trường trung học số 1 Lâm Thành phải không?”
"Ừ."
Phạm Chi Ý khó hiểu: “Cậu biết anh ấy à?”
“Lúc học lớp mười hai tớ có đến trường trung học số 1 tham gia cuộc thi toán, lúc đó có gặp Bùi Thầm, vẻ ngoài của cậu ấy rất dễ gây ấn tượng cho người khác, không ngờ thế giới này lại bé như vậy.” “Chi Ý, cậu cũng học trường trung học số 1 Lâm Thành à?”
“Tớ học ở trường trung học số 1 được nửa học kỳ, đến năm lớp mười một đã chuyển đi rồi.”
Lương Chi Ý nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Đúng rồi... bạn trai cậu đâu?”
“Chắc chút nữa anh ấy mới đến.”
“Cuối cùng hôm nay cũng được thấy anh trai tâm trạng không tốt trở thành anh trai tâm trạng cực kỳ tốt rồi.”
"Hȧ??"
Lương Chi Ý kể về lại cuộc gặp gỡ lần trước lúc học đại học ở sơn trang suối nước nóng, không khỏi phàn nàn: “Vẻ mặt lạnh lùng của bạn trai cậu làm tớ không dám nói với cậu ấy một câu nào, tớ sợ cậu ấy đánh tớ! Cậu ấy trông dữ dằn như vậy, vậy mà cậu có thể chịu được.”
Bùi Thầm nắm chặt tay Lương Chi Ý: “Chi Chi…”
Lương Chi Ý mới nhận ra mình vừa nói xấu bạn trai người ta trước mặt người ta, ngây thơ gãi đầu: “Xin lỗi, tớ không có ý đó..”
Tang Lê lắc đầu, mỉm cười vui vẻ: “Không sao, cậu nói đúng mà, lúc mới đầu tớ cũng cảm thấy anh ấy như vậy, tớ còn rất ghét anh ấy nữa.
“Vậy sao! Lúc mới quen cậu ấy cũng đối xử với cậu như vậy sao?”
“Ừm, lúc mới bắt đầu tớ cũng không hợp với anh ấy...
Bùi Thầm nhìn hai cô gái đang nói chuyện: “...”
Đến lúc ngoài cửa có tiếng động, lúc Quảng Dã đến, Tang Lê và Phạm Chi Ý đã nói chuyện rất hăng say rồi, Tang Lê quay lại nhìn thấy Quảng Dã từ trong nhà bước vào, anh mặc một bộ đồ đen, đẹp trai đến mức thu hút người nhìn.
Đôi mắt tinh tường của Quảng Dã chính xác bắt gặp Tang Lê, anh bước về phía cô, Tang Lê cười: “Em còn cho rằng anh đã đến từ sớm rồi.”
Quảng Dã bước đến nắm lấy tay Tang Lê: “Chuyến bay bị trễ một chút, đến muộn rồi”
Tang Lê nhìn khuôn mặt hóng hớt của Lương Chi Ý, vội vàng giới thiệu với Quảng Dã: “Chi Ý, Bùi Thầm, chắc anh cũng biết rồi.”
Lương Chi Ý và Quảng Dã không quá thân, nhưng Quảng Dã và Bùi Thầm thì thân thiết hơn, Bùi Thầm mỉm cười với anh: “Lúc trước Tuyên Hạ còn nhắc đến cậu với tôi, chớp mắt các cậu đã tái hợp rồi, chúc mừng.”
“Cảm ơn, lúc nào rảnh cùng đi chơi bóng.”
“Được…”
Lương Chi Ý nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên mặt Quảng Dã, không khỏi cảm thán Tang Lê quả nhiên là một ngoại lệ, trên mạng nói quả nhiên là thật!
Nói chuyện vài câu, sắc trời cũng dần tối, mọi người ra sân sau nướng thịt, Quảng Dã nhìn Tang Lê, Tang Lê phụ xiên cánh gà, Quảng Dã ngồi đối diện, đôi chân dài hơi dang ra, nhìn thẳng vào Tang Lê: “Anh nhìn em làm gì?"
“Mấy ngày không gặp rồi, nhìn nhiều chút không được sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, lười biếng hỏi lại.
Tang Lê ngại ngùng đỏ mặt, nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Có nhớ anh không?”
Anh nói chỉ đủ để cô nghe thấy.
Có rất nhiều người xung quanh, không ai chú ý đến họ, mặt Tang Lê càng đỏ hơn, nóng lòng lẩm bẩm: “Không nói cho anh biết.”
Anh mở miệng mang theo hơi lạnh của màn đêm, thấp giọng mờ ám nói: “Không sao, buổi tối nói cho anh biết là được rồi”
Cái người này...
Quảng Dã ngồi sang bên cạnh Tang Lê, nhóm lửa, sau đó giúp nướng đồ ăn, lại đút cô ăn: “Cay không?”
Tang Lê chu môi thổi: “Có hơi... nóng…”
“Uống chút nước đi.”
Tuyên Hạ ngồi đối diện nhìn hai người họ, thở dài một hơi: “A Dã, anh em quen biết bao nhiêu năm rồi, chưa thấy cậu đút cho tôi ăn một xiên nào, tôi ngồi bên bếp than cũng thấy lạnh lẽo nữa.”
Quảng Dã nhướng mày nhìn cậu ta: “Cậu muốn ăn gì? Tôi nướng cho cậu”
“Mì căn, khoai tây, còn có cánh gà, thêm nhiều nước sốt vào…”
Tuyên Hạ chỉ chỉ trỏ trỏ, thêm này thêm kia, Quảng Dã cạn lời, tùy tiện lấy một xiên thịt đặt lên vỉ nướng: “Ông đây không rảnh hầu hạ cậu, tìm Bùi Thầm đi.”
“Hay lắm, trọng sắc khinh bạn thì cậu hạng nhì, chỉ cần Bùi Thầm dám nói cậu ta hạng nhất.”
Lương Chi Ý bước đến: “Tang Lê, cậu qua đây ăn thử hàu đi, bọn tớ vừa nướng xong.”
“Đến đây..”
Sau khi Tang Lê rời đi, Tuyên Hạ nhướng mày nhìn Quảng Dã: “Cuối cùng bạch nguyệt quang của cậu cũng trở về rồi, nhìn cậu cũng không giống trước nữa, bây giờ có phải mỗi đêm đều nóng lòng thức dậy không?”
“Bây giờ đêm rất lạnh, tôi không nóng”
Tôi thật sự muốn đánh cậu.
Tuyên Hạ cảm thán: “Dù sao cậu cũng thay đổi rồi, sáu năm mất hồn mất vía, cậu bây giờ cuối cùng cũng giống một con người rồi.”
“Cái gì, trước đây tôi bay à?”
“... Đại khái là vậy”
Tuyên Hạ đi đến bên cạnh anh: “Báo cho cậu một tin tốt, tôi thử điều tra giúp cậu rồi, Tang Lê không có ý định xuất ngoại nữa.”
Quảng Dã nhìn cậu ta: “Chuyện này mà tôi cũng cần cậu điều tra sao?”
“Còn không phải là do tôi lo cho cậu sao, hơn nữa tôi cảm nhận được là Tang Lê rất thích cậu, lúc cô ấy nhìn cậu ánh mắt sáng chói cả lên.
Quảng Dã lật cánh gà, trong mắt đậm ý cười, Tuyên Hạ kích động lay vai anh: “Trời ơi, rất lâu rồi tôi mới thấy thiếu gia cười đó, từ lúc Tang Lê rời đi, thiếu gia cũng không thích cười nữa.”
Quảng Dã hít sâu một hơi: “... Cậu có thể cút đi không.”