Mục lục
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Lê nghe vậy nhìn vào mắt anh, trong lòng ấm áp mềm nhũn: "Được, chúng ta cùng nhau thi vào đại học Vân Lăng."

Nếu anh sẵn lòng chạy về phía cô, cô cũng hy vọng có thể bước đến đích cùng anh.

Có lẽ, có lẽ hai người sẽ thực sự có tương lai...

Hứa hẹn với nhau như thế, hai người đều rõ ràng hơn về mục tiêu của mình, Quảng Dã cũng học chăm chỉ hơn học kỳ trước, nhưng vào kết quả thi cuối kỳ, anh vẫn còn cách đại học Vân Lăng một khoảng cách khá xa.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy biết được Quảng Dã muốn thi vào đại học Vân Lăng, cả hai người đều thấy khó tin, nhưng thấy con trai chăm chỉ học hành thì vẫn rất vui.

Sau khi học kỳ mới bắt đầu được hai ngày, ngay mùng 6 tháng giêng, hai anh em Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên cũng bay đến Vân Lăng như đã hẹn.

Vài ngày trước Quảng Dã đã nói với Tống Thịnh Lan hai anh em Giản sẽ đến nên Tống Thịnh Lan nói với người giúp việc dọn dẹp hai phòng trong nhà và nhờ người đến sân bay đón hai người họ.

Buổi tối đi học về, Quảng Dã bước vào nhà, hai anh em Giản đang ngồi trong phòng khách ăn đồ ăn vặt nhìn thấy anh liền vui vẻ chào hỏi: "A Dã..."

"Anh A Dã..."

Giản Thư Niên mỉm cười ôm lấy Quảng Dã: "A Dã, nhớ cậu quá đi."

Quảng Dã cười: "Các cậu đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến thôi." Giản Thư Niên cười rạng rỡ như ánh nắng mùa đông ấm áp: "A Dã, hình như cậu lại cao lên rồi nhỉ, tôi không theo kịp cậu rồi."

Giản Thư Niên cao một mét tám, dáng người hơi gầy, làn da màu lúa mạch, đôi con người đen sáng ngời, còn em gái Giản Thư Nhiên thì thấp hơn, tóc ngắn dài đến sau tai, má đỏ bừng, trên da bị khô và bong tróc một vài chỗ, làn da cũng hơi vàng, đôi mắt trong veo sáng ngời. Cả hai đều đang mặc bộ quần áo ấm mà Quảng Dã đã mua tặng họ cách đây không lâu.

Quảng Dã nhìn Giản Thư Nhiên: "Nhưng Nhiên Nhiên cao lên rồi này."

Giản Thư Nhiên mỉm cười gật đầu: "Anh A Dã, năm nay em đã cao hơn vài xăng ti mét rồi, em sắp cao một mét sáu rồi đó."

Giản Thư Niên cười: "Gặp ai em cũng nói thế, sau này anh gọi em là xăng ti mét nhé..."

Sau đó Tang Lê cũng bước vào nhà, Quảng Dã nói với hai anh em: "Giới thiệu một chút, đây là Tang Lê, Nhiên Nhiên phải gọi là chị Tang Lê nhé."

Trước khi hai người đến đã nghe Quảng Dã nhắc về Tang Lê và biết cô đang ở nhà họ Quảng, trong mắt hai người Tang Lê có làn da trắng và gương mặt nhỏ nhắn, trông giống một con búp bê bằng sứ, Giản Thư Niên nhìn Tang Lê mỉm cười: "Tôi tên là Giản Thư Niên."

Giản Thư Niên nhìn Tang Lê, cô bé lại vẻ hoạt bát, nhỏ giọng nói: "Chào chị Tang Lê, em là Giản Thư Nhiên."

Tang Lê mỉm cười chào họ, mọi người cùng nhau lên tầng bốn, trong phòng khách, Giản Thư Niên ngồi bên cạnh Quảng Dã: "A Dã, tai cậu giờ sao rồi? Có còn hay bị ù tai không?"

"Vẫn ổn, còn chân của cậu phục hồi sao rồi, bị thương nặng đã một trăm ngày, đừng có coi thường."

Trước đó Giản Thư Niên đã bị ngã gãy chân khi làm việc đồng áng ở quê: "Ổn rồi mà, không chạy nhảy thì vẫn tốt, phải rồi, sức khỏe của chú Quảng hồi phục thế nào rồi?"

"Cũng khá ổn..."

Tang Lê ngồi bên cạnh nghe họ nói, cô nhận ra họ chắc hẳn thường xuyên liên lạc với nhau nên mới biết rõ tình hình gần đây của nhau như thế.

Một lúc sau vào phòng vệ sinh, Giản Thư Niên nhìn theo bóng lưng Tang Lê, tò mò hỏi: "Anh A Dã, tại sao chị ấy lại ở trong nhà anh vậy?"

"Học kỳ này mẹ anh đón chị ấy lên Vân Lăng học cấp 3."

Quảng Dã không nói quá chi tiết về Tang Lê.

"Vậy chị ấy học chung lớp với anh sao?"

"Ừm, em và chị ấy có thể trò chuyện nhiều hơn, chị ấy rất thân thiện."

Giản Thư Niên ngạc ngơ ngác đáp lại: "Anh A Dã, vậy anh và chị ấy thân thiết lắm à?"

Quảng Dã nghĩ gì đó rồi lười biếng đáp: "Anh và chị ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Ồ..."

Sau đó Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy xong việc ở tập đoàn trở về nhà, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, hai vợ chồng rất thích hai anh em, nói mấy ngày tới sẽ dẫn hai anh em đi chơi vòng quanh Vân Lăng, lịch trình đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần hai anh em đồng ý, thật ra đối với họ, chỉ cần được gặp Quảng Dã là vui rồi.

Một lúc sau, cánh cửa bị đẩy ra, cô quay lại thì thấy là Quảng Dã.

"Cảm ơn cậu."

Anh ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, dùng nĩa chọc một miếng xoài đưa lên miệng cô, cô đỏ mặt muốn tự mình cầm nĩa nhưng anh không cho, cô chỉ đành há miệng, ăn xong, anh lại đút cho cô một miếng nữa.

"Cho thỏ ăn."

Tang Lê nóng bừng mặt: "Cậu mới là thỏ ấy."

Quảng Dã cười, Tang Lê ngẩng đầu nhìn anh: "Nhiên Nhiên và Giản Thư Niên đâu? Cậu không dành thời gian cho họ sao?"

"Họ về phòng sắp xếp đồ đạc rồi, cậu có phiền nếu lát nữa bọn họ vào đây làm bài tập chung không? Kê thêm một chiếc bàn ở đây nữa."

"Được chứ, không phiền gì đâu."

Người giúp việc chuyển bàn vào trong, lúc sau hai anh em cặp sách đi vào, Quảng Dã bảo hai anh em ngồi ở bàn phía sau làm bài tập, hai người đồng ý, còn Quảng Dã ngồi đối diện Tang Lê.

Trong phòng học rất yên tĩnh, mọi người đều không làm phiền đến nhau.

Hơn 9 giờ tối, Quảng Dã đi tắm, quản gia gõ cửa mang hoa quả vào, Tang Lê bưng đĩa hoa quả đến chỗ hai anh em: "Nghỉ ngơi chút ăn hoa quả đã nhé."

Hai người cảm ơn, Giản Thư Niên cười nói với cô: "Tang Lê, quê cậu ở Đài Thông phải không? A Dã có từng nói với tôi."

"Ừm, các cậu ở Hưng Thái đúng không?"

"Phải, nhà chúng tôi là thị trấn xa nhất ở Hưng Thái, ở trên núi."

Tang Lê nói nhỏ của cô cũng ở trên núi, hai người nói chuyện qua lại, lúc sau Tang Lê mới hỏi: "Nhiên Nhiên năm nay lên cấp ba phải không?"

Giản Thư Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."

"Mọi người học cấp ba ở đâu thế?"

"Ở thị trấn ạ, anh em học ở trường trung học số 1, em cũng muốn thi vào đó."

"Chắc chắn sẽ được thôi, Quảng Dã nói hai người học rất chăm chỉ."

"Toán của em tệ lắm, lần nào thi môn toán em cũng bị tụt hạng nhiều."

"Học toán phải nắm được phương pháp, chị có sổ ghi chép toán học cấp hai đầy đủ, nếu em cần thì lát nữa chị sẽ đi lấy cho em."

Giản Thư Nhiên ngượng ngùng nhìn cô: "Cảm ơn chị Tang Lê ạ."

Tang Lê mỉm cười: "Không có gì đâu."

Tang Lê tiếp tục làm bài tập, Giản Thư Nhiên đến phòng vệ sinh, một lúc sau Tang Lê làm xong bài tập, cô định đi tập nhảy, vừa bước ra ngoài thì gặp Giản Thư Nhiên, cô bé nhìn cô, do dự vài giây rồi cuối cùng cũng gọi cô: "Chị Tang Lê ơi..."

Tang Lê đi về phía cô bé: "Sao vậy em?"

"Chị có băng vệ sinh không ạ? Em..."

Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.

Tang Lê đã hiểu, cô bảo cô bé đến phòng vệ sinh đợi mình, sau đó Tang Lê nhanh chóng mang đồ đến cho cô bé, Giản Thư Nhiên đi giặt và thay nội y, một lúc lâu sau mới ra ngoài.

Tang Lê nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bé, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, con gái chúng ta tháng nào cũng có mà, chị sẽ đưa cho em thêm vài gói, em để trong cặp, nếu không đủ thì cứ bảo chị."

"Cảm ơn chị Tang Lê."

Giản Thư Nhiên nhận lấy túi, cô bé dậy thì chậm, chỉ mới có kinh nguyệt được vài tháng, chỉ biết lúng túng nói: "Tháng trước cuối tháng em mới có, không biết sao nó lại nhiều thế..."

"Không sao đâu, có lúc nó đến cũng không đúng ngày lắm, bụng em sao rồi?"

"Ổn rồi ạ."

Tang Lê dặn dò những chuyện cần chú ý trong khi đến tháng, khiến Giản Thư Nhiên cảm thấy Tang Lê dịu dàng như chị gái của mình vậy, nghe xong thì mỉm cười nói cảm ơn cô.

Lúc đó Giản Thư Nhiên từ phòng học đi ra, hai anh em thấy cũng không còn sớm nữa nên đi xuống tầng, còn Tang Lê thì đến phòng tập nhảy.

Bốn mươi phút sau, Quảng Dã bước vào, hôm nay cậu tập nhảy xong sớm, cậu bước lại gần anh: "Cậu làm xong bài tập rồi sao?"

"Ừm." Quảng Dã nhướng mày: "Cậu có muốn kiểm tra lại không?"

Tang Lê bối rối: "Tôi kiểm tra cái gì chứ."

Cô cầm điện thoại muốn đi ra ngoài nhưng Quảng Dã kéo tay cô: "Sao vậy, sao nhìn thấy tôi lại chạy thế?"

Khoảng cách hai người rất gần, Tang Lê bị anh ôm lấy, lưng dựa vào tường, tim đập thình thịch: "Cậu làm gì vậy..."

Quảng Dã cười: "Cậu căng thẳng gì chứ?"

"Ai căng thẳng đâu?"

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh, hai người nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy anh em Giản Thư Nhiên và Giản Thư Nhạn đang đứng ngây người nhìn họ.

???

Đầu Tang Lê đột nhiên bốc hỏa, nhanh chóng đẩy Quảng Dã ra.

Giản Thư Nhiên gượng gạo: "A Dã, tôi và Nhiên Nhiên lên đây lấy vở bài tập."

Không gian yên tĩnh đến gượng gạo.

"Tôi đi xuống tầng rửa mặt đây." Tang Lê mượn cớ trốn đi.

Sau khi Tang Lê đi, Giản Thư Nhạn nhìn Quảng Dã đầy nghi ngờ nói: "Các cậu thật sự là... bạn bè bình thường?"

Giản Thư Nhiên cũng không nhịn được hỏi: "Anh A Dã, anh thích chị Tang Lê sao?"

Lúc này bọn họ đều nhìn thấy cả rồi, là Quảng Dã níu Tang Lê lại không cho đi, lời qua tiếng lại tràn ngập tình ý.

Bọn họ chưa từng thấy Quảng Dã đối xử với cô gái nào như thế này.

Nhưng hai anh em lại nghe thấy Quảng Dã thừa nhận: "Ừm."

?!

Hai người ngây ra, không ngờ Quảng Dã lại thừa nhận dứt khoát thế.

Quảng Dã: "Sao phải ngạc nhiên thế?"

Giản Thư Nhiên cười: "Chẳng trách hôm nay tôi cứ thấy cậu nhìn Tang Lê mãi."

Quảng Dã nhếch môi: "Các cậu đừng có trêu chọc cậu ấy, da mặt cậu ấy mỏng lắm."

"Ừm, tụi tôi biết rồi."

Sau đó Giản Thư Nhiên và Giản Thư Nhạn đi xuống tầng, Giản Thư Nhiên cảm thán: "Lúc 

trước chưa từng nghe nói A Dã thích cô gái nào, Tang Lê là người đầu tiên."

Giản Thư Nhiên mỉm cười nhẹ: "Anh không thấy chị Tang Lê rất tốt sao?"

Giản Thư Nhạn cười gật đầu: "Người được A Dã thích chắc chắn phải tốt rồi."

Cùng lúc đó, Tang Lê ngượng ngùng chạy về phòng, cô vẫn không hiểu tại sao mình lại phản ứng mạnh thế, điện thoại của cô bỗng rung lên, là tin nhắn từ Quảng Dã: [Bọn họ biết cả rồi.]

Tang Lê vừa vùi đầu xuống giường lấy chăn gối che đi gương mặt đỏ bừng, Quảng Dã lại gửi đến một tin nhắn nữa, giống như anh đã quá hiểu rõ cô gái tâm đi, [Bọn họ sẽ giả vờ như không biết.]

Tang Lê: "..."

Không muốn để ý tới anh nữa.

...

Tối đến Tang Lê ngồi trong phòng đọc sách một lúc, 12 giờ hơn mới vào giấc.

Cô dậy từ sáng sớm làm bữa sáng, lại gặp hai anh em Giản, bạn họ chủ động chào hỏi cô, Tang Lê hơi đỏ mặt mỉm cười với họ.

Tuy Quảng Dã đã nhắc bọn họ đừng nói về chuyện hôm qua, nhưng nét mặt hai anh em đã thay đổi rõ rệt.

Người nào đó quá đáng quá rồi...

Vài ngày sau đó, ban ngày Tang Lê và Quảng Dã đến trường, Giản Thư Nhiên và Giản Thư Nhiên thì đi ra ngoài chơi, buổi tối bọn họ lại cùng làm bài tập.

Trong thời gian ở chung, Tang Lê và hai anh em càng ngày càng thân thiết, Giản Thư Nhiên cũng không rụt rè như lúc mới quen nữa, cô bé sẽ chủ động tìm cô trò chuyện.

Tối thứ sáu, Tang Lê làm xong bài tập và đi đến phòng tập nhảy, một lúc sau cô nhận ra Giản Thư Nhiên đang đứng ở bên ngoài, Tang Lê gọi cô bé vào trong, Giản Thư Nhiên ngạc nhiên: “Chị Tang Lê, chị nhảy đẹp quá.”

Giản Thư Nhiên nói cô bé cũng thích nhảy, nhưng toàn là tự tập thôi, Tang Lê nghe vậy thì bảo cô bé cũng nhảy với mình.

Tang Lê hướng dẫn động tác cho Giản Thư Nhiên, khi nhảy cô bé vô cùng vui vẻ, Quảng Dã và Giản Thư Nhiên lại hỏi bọn họ đang làm gì, Giản Thư Nhiên cười rạng rỡ: “Chị Tang Lê đang dạy nhảy cho em, chị ấy nhảy giỏi lắm!”

Giản Thư Nhiên cười: “Tang Lê, cậu dạy em tới nhảy đẹp quá, có thể nhận học trò được rồi.”

Tang Lê mỉm cười: “Không đâu, là do Nhiên Nhiên có tài năng thiên bẩm mà.”

Hơn 10 giờ tối, hai cô gái tập nhảy xong cùng hai chàng trai đi ăn khuya, bốn người nói đến chuyện trong nhà, giống như Quảng Dã, Tang Lê cũng rất tin tưởng hai anh em, cô kể về chuyện gia đình của mình, hai anh em cũng biết được thì ra mẹ của Tang Lê đã mất rồi.

Tang Lê cười nhẹ: “Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc chăm chỉ học tập, sau này đón bà ngoại lên thành phố sống, để bà đỡ vất vả hơn.”

Giản Thư Nhiên: “Tôi muốn thi vào đại học Vân Lăng, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ về lại miền núi.”

“Về quê sao?”

Giản Thư Nhiên cười ấm áp: “Quê hương chúng tôi vô cùng nghèo đói, tôi muốn quay về biến thôn làng trở nên tốt đẹp hơn.”

Giản Thư Nhiên cũng gật đầu: “Sau này em sẽ cùng anh trai giúp cho người dân trong thôn có cuộc sống tốt hơn.”

Họ yêu mảnh đất cằn cỗi nơi mình lớn lên và đều muốn góp phần khiến cho nơi ấy trở nên tươi đẹp hơn.

Quảng Dã: “Nguyện vọng của tôi và Tang Lê cũng là đại học Vân Lăng, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau học đại học.”

“Các cậu cũng thích đại học Vân Lăng sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Giản Thư Nhiên cười cầm ly nước lên: “Vậy vì tương lai sau này được làm bạn học của nhau, chúng ta cùng cạn ly nào.”

Tang Lê cười: “Hy vọng có thể gặp lại nhau ở đại học Vân Lăng.”

Giản Thư Nhiên mỉm cười: “Sau này em cũng sẽ cố gắng thi vào đại học Vân Lăng.”

Bốn người cạn ly nhìn nhau cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK