“Đuổi về rồi, ảnh hưởng việc ăn uống”
Tang Lê cong mày mỉm cười: “Sao vậy? Em thấy Tuyên Hạ nói chuyện dễ thương mà.”
“... Dễ thương?”
Cô tách hàu sống ra: “Đúng vậy, cậu ấy rất hài hước, đâu như anh vừa cứng nhắc vừa nhạt nhẽo.”
Quảng Dã quay đầu nhìn cô, Tang Lê mỉm cười, hai mắt cong cong như lưỡi liềm, cô cố tình không giải thích mà nhìn chằm chằm vào miếng lát bò nướng thơm phưng phức trên tay anh, thèm nhỏ dãi nói: “Quảng Dã, em muốn ăn miếng này.”
Người đàn ông ấn lưỡi hàm trên, giọng điệu lạnh lùng: “Không cho, tự nướng đi”
"Giân à?"
“Đi tìm ai đó dễ thương nướng hộ cho.”
Sao dạo gần đây người này càng ngày càng thích ghen thế nhỉ?
Cô mỉm cười: “Đúng là vua bủn xỉn, em không thèm ăn nữa…”
Tang Lê tiếp tục bóc hàu sống, một lúc lâu sau mới có một miếng lát bò được đưa tới bên miệng cô: “Vừa nãy còn nóng như vậy sao để cho em ăn được.”
Cô mỉm cười nhận lấy, sau đó tỏ ý muốn phụ anh nướng thịt, nhưng anh lại không cho vì sợ cô sẽ bị bỏng, bảo cô chỉ cần phụ trách ăn là được, đừng tạo thêm phiền phức.
Tang Lê đút thức ăn cho anh, anh tùy ý để cô hầu hạ, cô cong mày giải thích: “Quảng Dã, lúc nãy em đùa thôi, thỉnh thoảng anh vẫn rất là thú vị nha”
Anh thả lỏng khóe môi: “Khi nào?”
Hiện giờ Tang Lê đã bị dạy hư nên cô có thể nghe ra ẩn ý như có như không trong lời nói của anh, điều đó khiến tai cô đỏ lên như bị đốt.
Đúng là trong một số trường hợp nào đó, anh không hề nhàm chán...
Có lẽ có một số thứ chính là tài năng thiên bẩm, Tang Lê không thể tin nổi cô lại là người đầu tiên của anh, thể lực anh tốt thì không nói, anh lại còn cực kỳ lâu nữa.
Cô vẫn còn nhớ rõ cái đêm trước khi cô đi công tác, anh đã mời cô khiêu vũ, song cuối cùng lại đè cô ra trước tấm gương ở phòng khiêu vũ làm chuyện đen tối, quấn quít hơn hai tiếng mới chịu tha cho cô.
Trước đó, cô đã từng đọc được một bài viết ẩn danh ở Đại học Vân Lăng, người viết đã chụp được ảnh Quảng Dã tham gia một trận bóng rổ. Người đàn ông cao 1m9 không ngần ngại lau mồ hôi bằng áo đấu, lộ ra cơ bắp sáu múi, hơi thở nam tính nồng nàn.
Ai có thể không bị mê hoặc bởi cơ thể này, khu bình luận đầy những lời khen ngợi, còn có cô gái đùa rằng muốn hiến thân để câu Quảng Dã, thử ngủ cùng rồi sẽ về chia sẻ trải nghiệm với mọi người.
Đương nhiên cuối cùng chỉ có mỗi Tang Lê là được trải nghiệm chuyện đó.
Điều khiến Tang Lê không chịu nổi nhất chính là sự trưởng thành kinh người của anh, lúc làm chuyện ấy anh kiêu căng và lạnh lùng căng thẳng với vết mồ hôi dưới cằm, đôi mắt đen chỉ nhìn về phía cô, dáng vẻ va chạm dữ dội, khiến trái tim cô loạn nhịp, không thể cưỡng lại được.
Tang Lê dập tắt hồi ức, gương mặt đỏ ửng: “Quảng Dã, anh có thể nghiêm túc một chút không.”
Rõ ràng là cố tình, Quảng Dã lười biếng nhấc mày: “Anh không nghiêm túc chỗ nào? Sao em không nghĩ mình tự hiểu sai?”
Ở chuyện này, Tang Lê hoàn toàn không thể bật lại anh, cô quá xấu hổ nên không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục ăn xiên nướng.
Quảng Dã giúp cô giải quyết chỗ thức ăn cô không ăn được, sau đó cũng có người đến chào hỏi, trò chuyện cùng họ. Nhiều người bạn của Tuyên Hạ cũng quen biết Quảng Dã, mọi người trò chuyện, dần dần trở nên thân thiết hơn.
Khoảng hơn tám giờ tối, có người trong nhà đánh bài và hát karaoke, có người tiếp tục nói chuyện ở ngoài trời. Bùi Thầm, Tuyên Hạ và vài chàng trai đang trò chuyện với Quảng Dã về bóng đá và thể thao. Lương Chi Ý đến tìm Tang Lê: “Không chơi với bọn con trai đâu, quá nhàm chán, chúng ta đi nói chuyện đi”
“Được.”
Hai cô gái ngồi lên xích đu, cùng nhau uống bia.
Tang Lê hỏi Lương Chi Ý: “Cậu và Bùi Thầm đã ở bên nhau từ lâu rồi à?”
“Ừ, bọn tớ xem như thích nhau từ hồi cấp ba, tính đến giờ đã là hơn tám năm rồi.”
Hai người đều là mối tình đầu của nhau, tình cảm thuận buồm xuôi gió, vô cùng ngọt ngào, Tang Lê nói: “Hâm mộ các cậu thật đấy, có thể ở bên nhau lâu như vậy.”
“Cậu và Quảng Dã từng chia tay hồi học đại học đúng không?” Lương Chi Ý hỏi.
“Ừm” Tang Lê cụp mắt: “Vì một số lý do, bọn tớ đã chia tay sáu năm”
“Sáu năm..”
Lương Chi Ý khó có thể tưởng tượng được độ dài thời gian này: “Cảm giác như đối với hầu hết mọi người, sau sáu năm có khi đã quên nhau hoặc là đã có một vài mối quan hệ mới rồi đúng không? Ít người có thể chia tay sáu năm rồi lại quay lại với nhau, cả hai cậu thật hiếm có, trong những năm chia xa, liệu các cậu có còn thích nhau không?”
“Có, không ai có thể quên được người kia.”
Cả hai đều chiếm vị trí không thể xóa nhòa trong ký ức của nhau, họ không thể quên và cũng không muốn quên, nên đương nhiên không thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
Dù đã trải qua nhiều gian khổ, nhưng chính vì điều đó mà kết thúc hiện tại mới làm người ta cảm động, Lương Chi Ý an ủi cô: “Tình yêu đích thực mới có thể chịu được sự thất bại và thử thách. Dẫu quá trình có ra sao, đến cuối cùng vẫn sẽ nếm được trái ngọt, vậy nên sáu năm này không hề phí phạm, rất nhiều người sau khi chia tay không thể quay lại như trước được đâu.
Tang Lê mỉm cười uống một hớp bia: “Ừ, hiện tại tớ cảm thấy rất may mắn.
Lương Chi Ý quay đầu nhìn cô: “Hầy, tớ cảm giác như tính cách của cậu và Quảng Dã cực kỳ khác biệt. Cậu hiền lành, còn cậu ấy lạnh lùng. Dường như hoàn toàn không hợp nhau, nhưng tớ nhận ra chỉ có cậu mới có thể làm cậu ấy bình tĩnh. Quảng Dã khi ở bên cậu hoàn toàn khác với khi ở trước mặt người khác. Sao mà cậu lại thích cậu ấy được vậy?”
Tang Lê ngước nhìn lên trời, hồi tưởng về quá khứ, cô mỉm cười nói: “Khi mới quen anh ấy, tớ cảm thấy anh ấy cứng đầu và độc đoán, tự phụ cực kỳ, như một “ông hoàng” tự đặt mình trên cao, tính cách vừa cứng nhắc vừa khó chịu, chỉ muốn tránh xa thôi.”
Tang Lê uống bia: “Nhưng sau này tớ từ từ nhận ra, đó chỉ là bề ngoài của anh ấy mà thôi. Anh ấy thực sự rất quan tâm và hào phóng với bạn bè, yêu thương động vật nhỏ, mặc dù không thích ăn cam nhưng thường xuyên mua giúp bà lão bán hàng ven đường. Mỗi tháng, anh ấy còn đi làm tình nguyện ở trường dành cho người khuyết tật, còn thường gửi đồ đến cho bạn bè ở vùng núi nghèo. Thật ra, anh ấy là người rất ấm áp và tốt bụng”
Tang Lê hơi nhiễm men say, cô nâng cốc bia tới bên môi: “Dù sao thì anh ấy cũng cực kỳ tốt.
Lương Chi Ý cong môi: “Tang Lê này, tớ phát hiện lúc kể về Quảng Dã trong mắt cậu xuất hiện ngôi sao luôn đấy”
Tang Lê cười càng sâu hơn.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống bia, nửa tiếng sau Bùi Thầm đi đến đây, lúc nhìn thấy Lương Chi Ý thì hơi cau mày, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Chi Chi uống ít thôi, mặt em đỏ hết rồi.”
“Em mới uống có tẹo à, sao mà say được, anh đi nướng nấm cho em đi, em muốn ăn.”
Bùi Thầm xoa đầu cô ấy, rồi đành phải bất đắc dĩ rời đi trước, Tang Lê cười: “Tớ thấy hai người ngọt ngào ghê.”
“Ha ha ha, tớ thích sai bảo anh ấy lắm..”
Hai cô gái chạm cốc, uống càng ngày càng nhiều, sau một lúc buổi nướng thịt cũng tan, Quảng Dã và Bùi Thầm cùng đi đến đây. Người đi trước nhìn thấy Tang Lê, khuôn mặt bé nhỏ của cô đã đỏ bừng, đầu nghiêng về phía dây đu của ghế đu, ánh mắt trống rỗng.
Vừa thích ăn vừa thích uống chính là cô đây.
Quảng Dã bất đắc dĩ lấy lon bia trong tay Tang Lê: “Đủ rồi Tang Lê.”
“Làm cái gì.”
Anh xách cô dậy, khoác thêm áo khoác cho cô: “Uống được mấy lon rồi?”
Sao mà vừa mới không canh chừng một xíu đã muốn lên trời luôn rồi?
Tang Lê xoa gò má nóng hầm hập, không vui bĩu môi: “Quảng Dã, sao anh hung dữ vậy, anh coi người yêu của người ta dịu dàng thế kia, chỉ có mình anh hung dữ như vậy thôi.”
Bên cạnh, Lương Chi Ý đang được hầu hạ mặc áo khoác cũng say xỉn cong mày: “Đương nhiên rồi, Bùi Bùi nhà tớ dịu dàng nhất, ai cũng hâm mộ không thôi đấy.”
Gương mặt Bùi Thầm dịu dàng hơn, anh ấy ôm chặt Lương Chi Ý, không để cô ấy nói linh tinh lúc say nữa.
Quảng Dã cúi đầu nhìn Tang Lê đang dựa vào người anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, anh xoa đầu cô: “Buồn ngủ không?”
“Buồn ngủ.”
Lúc này, Tuyên Hạ đi đến và đề xuất cho họ nghỉ tại đây đêm nay, không cần phải quay về
nữa.
Quảng Dã thấy Tang Lê đang say rượu, chỉ có thể đồng ý.
“Tôi đưa Tang Lê về phòng trước.”
Bùi Thầm và Lương Chi Ý đồng ý, Tang Lê lảo đảo chào tạm biệt đám Lương Chi Ý, sau đó được Quảng Dã ôm và dẫn đến phòng đã được sắp xếp ở tầng ba của biệt thự.
Đi vào phòng, Quảng Dã khóa cửa, Tang Lê kéo cổ áo anh, mơ màng nhón chân, chủ động hôn: “Quảng Dã, hôn em…”
Bờ môi đỏ thắm của cô vừa chạm tới, người đàn ông lập tức đảo khách thành chủ, siết chặt eo cô, đè cô lên tường thật mạnh.
Hơi thở nóng rực mang theo hương rượu mát lạnh đột ngột tấn công, anh nhẹ nhàng mở miệng và càn quét môi lưỡi cô, hoàn toàn chìm trong đó.
Kỹ thuật của anh cực kỳ tốt, lúc nặng lúc nhẹ cắn bờ môi đỏ của cô, sau đó anh vừa phác họa bờ môi đỏ của cô như một sợi dây leo, vừa độc đoán xâm lược, mang theo ý muốn trừng phạt.
Nhiệt độ dần tỏa ra từ khoảng cách kề sát.
Không khí như đang bị nung chảy, bóng đêm từ bên ngoài tràn vào trong im lặng.
Chiều cao hai người chênh lệch rõ ràng, Tang Lê say xỉn luôn phải cố gắng kiễng chân, nhưng cô nhanh chóng được một tay anh nhấc lên. Ánh mắt Quảng Dã nóng rực, lúc nói như phát ra lửa: “Thích dịu dàng hửm? Không thích anh sao?”
Ở trong tay anh, cô bị hạn chế hoạt động, đôi mắt hạnh dần phiếm ánh nước, cô ấm ức bĩu môi: “Đâu có, em yêu Quảng Dã nhất…”
Tang Lê lại tiếp tục hôn anh, bình thường cô hiếm khi lộ ra mặt này, chỉ khi uống say cô mới dính lấy anh, Quảng Dã làm sao mà cưỡng lại được, anh bế cô vào phòng, hôn cô sâu hơn, hấp thụ hương vị ngọt lành.
Mái tóc đen của Tang Lê xõa trên ghế sô pha, tựa như chiếc lá phong sắp lìa cành, gương mặt ửng hồng.
Cô ôm anh khẽ rên rỉ, Quảng Dã đặt bàn tay nóng như lửa lên xương bướm của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tang Lê là của ai?”
“Của... của Quảng Dã…”
“Của anh à?”
“Vâng.”
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, bị hôn một cách đứt quãng khiến cô cảm thấy không khí trong phổi bị người ta cướp đi từng chút một, cô khẽ rên rỉ.
Sau một lúc lâu, cô lại bị bế lên lần nữa, Quảng Dã đi đến phòng tắm, đưa cô tới bồn rửa mặt, sau đó bật nước bồn tắm.
Anh thấy má cô đỏ bừng, xoa mặt cô: “Khó chịu không?”
“Khát nước…”
“Để anh lấy nước cho.”
Vì sợ cô say xỉn khó chịu nên anh cố gắng nhẫn nhịn, định đợi một lúc nữa mới bắt nạt cô sau. Quảng Dã cầm theo chai nước quay lại, định đút cho cô uống, nhưng cô lại lắc đầu không chịu: “Sao vậy?”
Cô tức giận đáp: “Em không thèm để ý tới anh nữa đâu”
Anh cười: “Tại sao thế?”
“Bởi vì vừa nãy anh mắng em, giờ em mới nhớ lại đấy”
Bởi vì say xỉn, ánh mắt cô nhìn anh đầy mơ màng, không thể tập trung. Người đàn ông không nhịn được cong môi: “Vậy anh để em mắng anh nhé, được không?”
Giọng điệu cô mềm đi: “Không được, anh phải trịnh trọng xin lỗi em cơ.”
Anh cúi người nhìn cô bằng ánh mắt đầy xâm lược: “Xin lỗi? Em chịu nổi không?”
Tang Lê say khướt rồi, đâu có hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói của anh: “Em mặc kệ, anh phải xin lỗi em chứ, quan tâm em có chịu nổi hay không làm chi”
Môi đỏ của cô bị ngậm lấy, anh ôm cô vào lòng, sau một lúc lâu hơi thở dần trở nên nặng nề, anh rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, anh xin lỗi được không?”
Anh đút cho cô chút nước, vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn của cô, nhìn đôi mắt ướt át cô, thực sự không thể chờ nổi nữa: “Lê Lê, anh bế em đi tắm được không?”
Cô bĩu môi: “Vậy cầu xin em đi..”
Trong lòng anh đã bị thiêu đốt đến khó chịu, anh cắn tai cô, giọng nói khàn khàn: “Ừm, cầu xin em.”
Dù anh có cứng đầu và khó bảo, lúc này cũng phải cúi đầu trước cô.
Đã mấy ngày họ chia xa, đêm nay cô lại trở nên kiêu ngạo và mềm mại như vậy, Quảng Dã làm sao có thể kiềm chế được.
Người phụ nữ cuối cùng cũng chịu thả lỏng miệng, Quảng Dã chầm chậm hôn cô.
Từng cánh hoa bị tách ra.
Cuối cùng, Tang Lê bị anh bế vào bồn tắm.
Nước ở trong bồn tràn ra bên ngoài, lập tức làm sàn nhà bị ướt, Tang Lê ôm lấy Quảng Dã, tựa vào vai anh: “Quảng Dã ơi, mấy ngày qua em nhớ anh lắm.”
“Nhớ ai?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Nhớ anh..“
Trán anh toát mồ hôi, hai cánh tay ôm cô nổi đầy gân xanh, ánh mắt lướt qua vệt đỏ nổi bật trên vai cô, hơi thở phả vào bên tai cô: “Sao mà vừa say là lại thích làm nũng vậy?”
“ưm..."
Sau lưng cô bị chân anh đè lại, khiến cô dính chặt lấy ngực anh hơn, giọng anh khàn khàn: “Tang Lê, ai dạy em làm nũng như vậy hửm?”
“Không ai dạy em cả...”
Hai người hôn nhau, sau một lúc lâu, Quảng Dã thực sự không nhẫn nhịn nổi nữa, bế cô từ dưới nước lên, bọc khăn tắm lau khô rồi lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống, dưới tầng vẫn còn nghe được âm thanh những người khác nói chuyện văng vẳng đâu đây.
Lưng Tang Lê ngả vào một nơi mềm mại như mây, thân thể ấm áp mang theo hơi nước của Quảng Dã đè xuống, hôn lên môi cô.
Dần dần, anh đè lại đầu gối cô và cúi người.
Đầu óc Tang Lê mơ màng, những giọt nước trên lông mi khẽ rung động tựa như hạt sương sớm. Sau một lúc lâu, gió từ bên ngoài thổi vào khiến cô tỉnh táo một chút, vội đẩy đầu anh ra: “Không.”
Cô giãy giụa như chú cá mắc cạn, người đàn ông lại lần nữa ôm cô, ở bên tai cô than thở: “Tang Lê, em muốn giày vò anh đúng không?”
Cô yếu ớt thúc giục, anh lại đứng dậy đi lấy một món đồ.
Từ lần nửa đêm phải lái xe đi mua hồi ở Đài Thông, anh đã học được một bài học, lần này anh đã cầm theo.
Thấy anh quay lại, cô lập tức muốn bỏ chạy. lại bị anh kéo vào lòng: “Giờ lại muốn chạy à?”
Cô chớp mắt, mềm mại nói nhỏ: “Em cảm giác có mùi nguy hiểm…”
Anh nhỏ giọng hỏi cô: “Nguy hiểm gì?"
Cô bĩu môi: “Sắp bị ăn rồi…”
Khung cảnh trước mắt đột nhiên lóe lên, ngón tay cô bỗng bóp chặt vai anh, cô mềm giọng hừ một tiếng, vài giây sau Quảng Dã khàn giọng hỏi: “Tự mình nhìn xem, là ai sắp ăn ai?”
"Ưm...a..."
Dòng điện xuyên qua toàn thân cô, đáy mắt cô dần đỏ hoe: “Quảng Dã..”
Lông mi cô run rẩy, anh hôn lên chóp mũi cô, khàn giọng cười: “Bé cưng sao lại yếu đuối như vậy, chân run đến vậy sao?”