Quảng Minh Huy biết Quảng Dã sẽ không dễ dàng cúi đầu nhận thua, nhìn con trai khó chịu như vậy, thật ra trong lòng ông cũng rất khó chịu, nhịn không được nói: “Tiểu Dã, có lẽ... ban đầu Lê Lê thật sự có nỗi khổ trong lòng thì sao?”
Quảng Dã cười nhẹ: “Nhưng cô ấy không tin con, cô ấy thà rằng chia tay nhưng cũng không muốn gặp mặt con.”
Quảng Minh Huy đặt tay lên vai Quảng Dã rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải bất cứ ai cũng có thể dũng cảm như thế, hoàn cảnh của con và Tang Lê lại không hề giống nhau, con có thể không biết được con bé đã phải đối mặt với hoàn hoàn cảnh như thế nào, không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.”
Quảng Minh Huy tiếp tục khuyên giải an ủi: “Tiểu Dã, bây giờ con đã lớn rồi, con càng phải biết rõ bản thân con muốn gì, nếu như con đã thử cố gắng kiềm chế nhưng lại phát hiện không thể làm được, vậy thì hãy nghe theo trái tim của mình, nói không chừng sẽ có một cái kết quả khác.”
Quảng Dã cúi xuống, ánh mắt khẽ chuyển động.
Ở một nơi khác, sau khi từ xe của Quảng Dã đi xuống, Tang Lê đã gặp Quý Hoài.
Quý Hoài thấy sắc mặt của cô không được tốt, trong lòng như hiểu ra gì đó, anh ấy nói sẽ đưa cô lên lầu.
Khi về đến căn hộ, anh ấy hỏi: “Tối nay anh ta tới đón cậu về nhà ăn cơm, không phải cậu nên rất vui sao? Tại sao nhìn cậu lại có vẻ không mấy vui vẻ vậy chứ?”
Tang Lê cố che đôi mắt như sắp vỡ vụn của mình rồi nhẹ nhàng lắc đầu, Quý Hoài an ủi cô: “Đã nhiều năm như vậy không hề liên lạc, một khi bắt đầu sẽ có thời kỳ phá băng, hơn nữa dù sau hai người lúc đầu...
Đầu mũi Tang Lê chua xót: “Không thể quay lại được nữa rồi.”
Cô đã làm tổn thương Quảng Dã quá sâu, lần này anh sẽ không quay lại nhìn cô thêm lần nữa đâu.
Cuối cùng Quý Hoài rời đi, cô ôm gối ngồi bên cửa sổ, lời nói của Quảng Dã lại hiện lên trong đầu...
“Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ hai tháng ngắn ngủi, chỉ là trẻ con chơi đùa mà thôi, không ai coi là thật đâu.”
Tang Lê nhìn về phía biển cả vô tận, nước mắt lại tuôn rơi.
Dần dần, mặt trăng chìm xuống dưới đường chân trời.
Cả thế giới như đang ngủ đông.
Màn đêm qua đi, ngày mới lại tới.
Hai ngày cuối tuần, Tang Lê giam mình trong phòng tập, giống như dùng việc luyện nhảy để ngược đãi chính mình, cô không ngủ được lại bắt đầu uống thuốc.
Chiều thứ hai, Tang Lê lại nhận được thông báo từ Sài Hoằng rằng Liễu Hà không có thời gian trống, vì thế cô phải đi tới Vân Chiêm để bàn chuyện hợp tác.
Cô sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc của đoàn múa, vì vậy cô đồng ý, nhưng trước tiên cô cũng phải đánh tiếng trường hợp dự phòng với Sài Hoằng: “Tài nguyên của tôi không thể sử dụng được, chúng ta vẫn nên nói chuyện thành thật thẳng thắn với nhau thì hơi.”
"Được..."
Tang Lê bước ra khỏi phòng làm việc, Sài Hoằng đi theo sau.
Trên đường đi, Tang Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến cảnh tượng lát sau nhìn thấy, đầu ngón tay siết chặt túi xách, trái tim chìm xuống.
Đi tới một tòa nhà trong khu CBD, hai người xuống xe rồi đi lên lầu.
Vân Chiêm nằm trên tầng năm của tòa cao ốc, khi mới được thành lập, họ vẫn đang thuê trong một khu công nghiệp, nhưng bây giờ đã có thể quan sát được phong cảnh đẹp nhất của thành phố Vân Lăng.
Khi tới nơi, có một trợ lý chuyên đợi và đón tiếp bọn họ, Tang Lê đi theo vào bên trong, diện tích bên trong công ty rất lớn, ánh sáng ban ngày từ bên ngoài đều chiếu đến khắp nơi trong văn phòng, hầu hết nhân viên trong công ty đều là những người trẻ tuổi, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn, làm những công việc mà cô không hiểu chút nào.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vân Chiêm do Quảng Dã thành lập.
Tang Lê bước vào, Dụ Niệm Niệm vừa hay cũng bước ra khỏi văn phòng, khi nhìn thấy cô, đôi mắt cô ấy mở to vì sốc, sau đó lập tức đi tới: “Lê Lê!”
Xung quanh có rất nhiều nhân viên, Dụ Niệm Niệm đi tới, cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng nắm lấy tay cô, hỏi cô tại sao lại đến đây, Tang Lê nói lại ý định của cô, Dụ Niệm Niệm nói: "Studio của cậu muốn cạnh tranh chỉ tiêu biểu diễn ở Thủy Trấn sao? Sao cậu không nhắc với tớ trước một tiếng?"
Tang Lê cười nhẹ: “Đây không phải là cảm thấy ngại khi đi bằng cửa sau với cậu sao?”
“Thôi đi..”
Sau đó Tang Lê giới thiệu Sài Hoằng với Dụ Niệm Niệm, hai bên chào hỏi nhau, Dụ Niệm Niệm nói rằng hôm nay người làm việc với bọn họ là quản lý dự án của Nguyệt Lãng Thủy Trấn: “Mọi người cứ bàn bạc trước đi, những việc sau đó chúng ta lại nói sau, bây giờ tớ phải đi họp rồi.”
“Được, cậu đi đi.”
“Hôm nay Quảng Dã đi công tác rồi, phải ba bốn ngày nữa mới trở về.” Dụ Niệm Niệm như nhớ tới gì đó nói.
Trên đường tới đây, Tang Lê đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ai mà ngờ rằng anh lại không ở đây, không biết nên cảm thấy mất mát hay cảm thấy may mắn đây.
Nhưng đó cũng là điều bình thường, cho dù anh ở đây, một ông chủ lớn như anh cũng không thể nào tới chỉ để giải quyết một việc cỏn con như thế này.
Sau khi Tang Lê đi đến phòng tiếp khách, Sài Hoằng kinh ngạc nhỏ giọng hỏi Tang Lê: “Cô quen phó tổng giám đốc của Vân Chiêm sao?”
Dụ Niệm Niệm cũng là một trong những phó tổng, Tang Lê nhẹ nhàng trả lời, Sài Hoằng giơ ngón tay cái lên với cô: “Quan hệ của cô ở Vân Chiêm cũng mạnh đó, làm tôi mất công lo lắng cả nửa ngày”
Tang Lê cảm thấy dạ dày truyền đến một cơn đau âm ỉ, cô nhẹ ấn vào, lắc đầu: “Chỉ là mấy người sếp ở Vân Chiêm từng là bạn học cấp ba của tôi thôi, nhưng anh tuyệt đối không được nhắc điều này với quản lý, chúng ta cứ bàn bạc bình thường là được, tôi không muốn làm bạn bè cảm thấy khó xử.”
Sài Hoằng hiểu ý của Tang Lê nên đồng ý.
Một lúc sau, quản lý dự án Ninh Luân đã đến, người đàn ông nhìn qua có vẻ còn rất trẻ, tuấn tú lịch sự, anh ấy mỉm cười bắt tay với Tang Lê, biểu hiện rằng anh ấy đã sớm biết cô và rất thích vũ đạo của cô.
Ninh Luân nói bọn họ cũng biết danh tiếng của Trừng Vũ Studio, bọn họ cũng mong chờ có dịp được hợp tác, nếu có thể hợp tác, Trừng Vũ cũng sẽ có vai trò rất lớn trong việc thúc đẩy việc xây dựng Nguyệt Lãng Thủy Trấn.
Một giờ sau đó, hai bên đàm phán rất thuận lợi.
Lúc kết thúc cũng là chập tối.
Cuối cùng Ninh Luân còn nói khi trở về sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này, đợi đến tuần sau sẽ cho bọn họ biết kết quả cuối cùng, Sài Hoằng bắt tay với anh ấy, mỉm cười đồng ý.
Khi Tang Lê và Sài Hoằng đi xuống lầu, Tang Lê nhận được tin nhắn của Dụ Niệm Niệm, người ở đầu bên kia khổ sở nói rằng cô ấy vẫn chưa kết thúc cuộc họp, có lẽ chỉ có thể hẹn tối hôm khác cùng nhau đi ăn, Tang Lê nói không sao, cô ấy cứ bận việc của mình đi, cô về trước.
Bước ra khỏi thang máy, Sài Hoằng hỏi cô: “Tang Lê, cô sẽ quay lại studio hay về nhà?”
“Tôi vẫn nên quay lại luyện tập thì hơn.”
“Mấy ngày nay cô luyện tập quá vất vả rồi, tôi vẫn luôn thấy cô ngâm mình trong phòng tập, cô phải chú ý nghỉ ngơi, không thể cứ như thế này được.”
“Không sao đâu, cơ thể tôi tôi biết rõ mà.”
Hai người đi tới cửa tòa nhà, một cô gái mãi cúi xuống nhìn điện thoại di động đi tới nên vô tình đụng phải Tang Lê.
“Thật sự xin lỗi..”
Khi đối phương đang bận xin lỗi thì Tang Lê lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vì thế cô ngước mắt lên, thấy cô gái đang cầm túi vải trên tay, mặc váy hai dây denim, tóc được búi lên, nhìn rất trẻ trung đáng yêu.
Cô ngước lên nhìn kỹ khuôn mặt, đây không phải là Giản Thư Nhiên đã nhiều năm không gặp sao.
Khi Giản Thư Nhiên nhìn thấy cô cũng lập tức nhận ra, cô ấy kinh ngạc nói: “Chị Tang Lê?”
Tang Lê cũng sững sờ: “Nhiên Nhiên…”
Buổi chiều Giản Thư Nhiên không có tiết học nên đến công ty chơi, Sài Hoằng nhìn thấy vậy liền ra hiệu đi trước, hai người đi đến bên cạnh tòa nhà, Giản Thư Nhiên nhìn Tang Lê, cười rạng rỡ: “Chị Tang Lê, em rất nhớ chị đó, chị định trở về đây sao?”
Khi sự việc năm đó xảy ra, Tang Lê ngại liên lạc lại với Giản Thư Nhiên, cô nghĩ rằng Giản Thư Nhiên cũng sẽ vì Quảng Dã đang giận cô mà không thèm để ý tới cô, nhưng cô không ngờ cô ấy thân thiện với mình như vậy, Tang Lê gật đầu: “Đúng vậy, chị về đây làm việc.”
Giản Thư Nhiên mỉm cười: “Chúng ta đã hơn sáu năm không gặp lại nhau rồi đó, nhưng may là em vẫn còn nhận ra được chị
“...”
“Nhiên Nhiên, bây giờ em tới Vân Lăng để học đại học sao?”
“Vâng, em thi đỗ đại học Vân Lăng rồi, năm nay là năm tư rồi ạ.”
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Giản Thư Nhiên, cô ấy vẫn còn là một cô bé đang học lớp 9, vừa bé lại gầy nữa, chớp mắt một cái đã học đại học rồi đã thế lại còn sắp tốt nghiệp đại học, làn da trở nên trắng hơn, lại còn biết trang điểm, tạo cảm giác tự nhiên lại hào phóng, Tang Lê thật sự cảm nhận được sáu năm dài như thế nào.
Tang Lê mỉm cười: “Giỏi thật đó, đã thực hiện được ước mơ đỗ vào đại học Vân Lăng rồi.”
“Chị Tang Lê, mấy năm nay chị đều ở bên Anh sao? Chị học múa ở bên Anh sao?”
“Ừm, chị ở Luân Đôn”
“Em có tìm kiếm chị trên mạng, bây giờ chị múa thật sự rất đỉnh đó, thật ngưỡng mộ chị quá mà.”
“Em vẫn còn thích múa sao?”
“Vẫn thích ạ, nhưng chỉ là sở thích mà thôi, chuyên ngành đại học của em là quản trị kinh doanh”
“Nếu em còn thích múa, em có thể đến studio của chị, chị dẫn em đi múa một khoảng thời gian nữa bọn chị cũng bắt đầu mở lớp dạy múa rồi đó, nhưng em thì không cần mất tiền đâu nha.”
Giản Thư Nhiên mỉm cười gật đầu, Tang Lê hỏi cô ấy: “Hôm nay em đến đây tìm ai sao? Thư Niên thế nào rồi? Bây giờ cậu ấy ở Vân Chiêm hay là quay lại núi Sam Cẩm rồi.”
Giản Thư Nhiên sững sờ, hai mắt nheo lại: “Anh... Anh ấy không còn nữa rồi.”
Tang Lê sững sờ: “Sao cơ..”
Nụ cười trên mặt Giản Thư Nhiên nhạt dần đi: “Anh ấy ngoài ý muốn qua đời rồi ạ.”
Sức ảnh hưởng của tin tức quá lớn, đầu óc Tang Lê như dần bị trống rỗng, cô sững sờ: “Ngoài ý muốn, Thư Niên xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chuyện này xảy ra khi nào…”
Ở phía sau, giọng nói nặng nề của Nhiếp Văn truyền đến: “Giản Thư Niên sáu năm trước đã mất rồi, là vào mấy ngày trước hôm đại học Vân Lăng khai giảng”
Tang Lê ngây ra trong chốc lát, thấy Nhiếp Văn đi tới: “Vào lúc mà cậu và A Dã chia tay không được bao lâu, Giản Thư Niên ở trong núi gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, cậu có biết khoảng thời gian đó A Dã đã sống qua từng ngày như thế nào không?”
Tang Lê sững sờ.
Người con gái mà mình thích nhất rời đi thì ngay sau đó người anh em tốt nhất cũng qua đời, đối với Quảng Dã mà nói thì đó là đả kích lớn như thế nào chứ...
Giản Thư Nhiên biết tính tình của Nhiếp Văn nên vội vàng nắm lấy tay cậu ta: “Anh Nhiếp Văn, anh đừng nói nữa..”
“Tại sao anh không thể nói? Anh đã muốn mắng từ lâu rồi.”
Nhiếp Văn nhìn Tang Lê với ánh mắt tức giận: “Cậu có biết lúc đầu A Dã quan tâm cậu đến mức nào không, cậu cứ như vậy mà rời đi, cậu ấy ra nước ngoài tìm cậu nhưng không tìm được, khi trở về thì cậu ấy tự nhốt mình trong phòng, hút thuốc không ngừng, uống rượu như nước, ngày nào cũng không ngủ, ngoại trừ chơi game thì không còn làm gì, cậu có biết lúc đó cậu ấy có thể chết bất cứ lúc nào không?”
Tất cả những oán giận bị đè nén đều tuôn trào, Nhiếp Văn nói cho Tang Lê biết về việc năm đó sau khi chia tay Quảng Dã đã suy sút sa đọa như thế nào.
“Lúc đầu khi A Dã mới bắt đầu theo đuổi cậu, cậu nghĩ cậu ấy không nghiêm túc, cậu ấy đang đùa giỡn cậu, nhưng sau đó cậu thấy cậu ấy thích cậu đến mức nào rồi đó, cậu ấy trước giờ chưa bao giờ thích một cô gái như vậy, nhưng sau khi cậu và cậu ấy ở bên nhau không bao lâu thì cậu lại bỏ rơi cậu ấy, để cậu ấy một mình tới đại học Vân Lăng, cậu đã bao giờ nghĩ đến trong lòng cậu ấy cảm thấy như thế nào chưa?”
Ánh mắt Tang Lê ẩm ướt, tất cả lời nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
“Cậu ra nước ngoài, cậu không liên lạc với tiểu đội Phất Nhanh chúng tôi thì cũng không sao, chúng tôi cũng chẳng là gì cả, nhưng còn A Dã thì sao?! Cậu đối với cậu ấy mà nói quan trọng như thế, còn cậu ấy đối với cậu thì sao?! Cậu xem cậu ấy là cái gì chứ hả? Khi cậu ấy thích cậu thì tôi cảm giác cậu ấy như biến thành một con người khác rồi, cậu ấy với ba cậu ấy làm hòa rồi, bắt đầu chăm chỉ học tập rồi, cũng mở lòng nói chuyện với mọi người, là cậu chữa lành cho cậu ấy, sau khi ở bên cậu, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cậu ấy vô cùng vui vẻ, nhưng cậu ấy chưa vui được bao lâu thì cậu lại quay đầu vứt bỏ cậu ấy, cậu thấy cậu ấy chơi rất vui sao?!”
Nhiếp Văn nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu: “Sáu năm nay, mặc dù cậu ấy bắt đầu kinh doanh, mở công ty, công việc kinh doanh đang hoạt động tốt, cậu thấy cậu ấy công thành danh toại như vậy, nhưng tôi hiếm khi thấy cậu ấy nở nụ cười thật sự từ tận đáy lòng, ngay khi cậu quay lại, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của cậu ấy thay đổi rồi, rốt cuộc cậu quay lại là để làm cái gì, cậu muốn cậu ấy chết thêm lần nữa hay là muốn tra tấn cậu ấy thêm lần nữa?”
Giản Thư Nhiên hoảng sợ ngăn cậu ta lại: “Nhiếp Văn, anh đừng nói nữa mà!”