Mục lục
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước xong, Tống Thịnh Lan kéo Tang Lê đi uống trà.

Vốn dĩ bà ấy muốn để Tang Lê ở lại một đêm, nhưng hiện tại cô làm sao mà không biết xấu hổ ở lại được chứ, chỉ từ chối khéo nói buổi tối còn bận công việc, Tống Thịnh Lan hiểu được tâm tư của cô, cũng

không ép cô ở lại khiến cô không thoải mái.

Chỉ là bà ấy thấy hơi bùi ngùi, hiện tại Tang Lê và Quảng Dã đã trở nên xa cách rất nhiều.

Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã: “Tiểu Dã, đợi lát nữa con giúp mẹ đưa Tang Lê về nhà, hai ngày này bác Trương không có ở Vân Lăng”

Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quảng Dã, biết chắc rằng anh cảm thấy không vui vẻ gì, cô vội nói: “Không sao đâu dì, cháu tự bắt taxi về là được.”

“Cháu chỉ là một cô gái, buổi tối đi một mình không an toàn, vừa hay Tiểu Dã đưa cháu về rồi sẵn về căn hộ của nó ở bên đó luôn, hiện tại nó rất ít ở nhà, cách công ty nó xa quá.”

Quảng Dã không nói gì, anh xoay người đi lên lầu, Tang Lê thấy thế thì cũng chỉ có thể đồng ý với bà ấy trước.

Hai người trò chuyện thêm một lát, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy có công việc phải xử lý, bèn lên lầu trước.

Tang Lê không có chuyện gì làm, nhịn không được muốn đi dạo trong biệt thự một chút.

Ở nơi này, cô có rất nhiều kỷ niệm.

Tang Lê đi một mình đến sau vườn hoa, phát hiện sau vườn hoa có rất nhiều giống cây, còn thiết kế một nơi uống trà ở ngoài trời, trăng vàng chỉ treo thấp giữa bầu trời giống như chỉ đang vướng trên đầu cành vậy, ánh trăng tỏa sáng khắp nơi.

Đi qua bể bơi, cô nhớ lại lúc trước cô bị Quảng Dã dọa té vào bể bơi, còn cả hình ảnh cãi nhau với anh nữa.

Hết thảy mọi chuyện giống như đã xảy ra lâu lắm rồi lại dường như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi.

Tang Lê chậm rãi đi lên lầu hai, rất nhiều vật dụng trong nhà đã được thay đổi, nhưng cách bố trí cũng không khác so với lúc trước lắm, cô nhớ lại từng cảnh ngày xưa, cuối cùng đi đến trước phòng mình, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, không thể thấy được cảnh bên trong.

Quản gia đang dọn dẹp ở lầu hai để ý thấy cô đến, đi tới hỏi: “Cô Tang Lê, cháu muốn đi vào phòng à?”

Tang Lê hiểu ở đây chắc chắn không phải là phòng của cô, ngại ngùng xua tay, ai ngờ quản gia lại hiểu được suy nghĩ của cô, nói: “Đồ đạc trong phòng cháu vẫn còn đó, nhưng căn phòng này đã bị Tiểu Dã khóa lại, dì có chìa khóa dự phòng của phòng này, nhưng chỉ có thể vào khi cần quét dọn mà thôi, lúc khác cho dù là ai cũng không được phép bước vào.”

Tang Lê ngẩn người: “Bất cứ ai cũng vậy ạ?”

“Đúng, ngay cả bà Phạm cũng không được.” 

Quản gia nhắc tới lúc trước: “Hồi đó, sau khi cháu xuất ngoại, vốn là bà Phạm muốn dọn sạch phòng của cháu, nhưng Quảng Dã lại lập tức nổi giận, nói nếu không được sự đồng ý của cậu ấy, ai cũng không được đụng vào.”

Tang Lê nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, trái tim cô cảm thấy như có hàng trăm mũi gai đâm vào vậy.

Cô có thể tưởng tượng được, nếu lúc trước cô nói tình hình thực tế cho Quảng Dã biết, chắc chắn Quảng Dã sẽ vì cô mà đấu tranh hết mình với Phạm Mạn Chi, không tiếc bất cứ giá nào.

Vì cô, anh có thể đặt cược tất cả mọi thứ...

Anh như vậy nên khi đối diện với thái độ dứt khoát của cô, anh mới có thể từ yêu sinh hận, hiện tại anh mới đối xử với cô lạnh lùng đến thế.

Nỗi xót xa tràn ngập trái tim cô, cô nhịn không được hỏi: “Dì Triệu, dì có thể để cháu vào trong một lát được không? Cháu muốn vào xem thử.”

Dì Triệu do dự, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Chắc là được, dù sao đây cũng là phòng của cháu, cô Tang Lê chờ một chút, để dì đi lấy chìa khóa. Dì Triệu nhanh chóng quay trở lại, mở cửa giúp cô.

Tang Lê đi vào trong, dường như cô đang mở một quyển sách cũ phủ đầy bụi vậy, chỉ một thoáng nhớ lại mà mọi chuyện cứ như dời sông lấp biển đập vào mặt.

Cô xem cách trang trí trong phòng, nhớ đến lúc trước khi lần đầu tiên cô đến, cô không ngờ bản thân lại có thể ở trong một căn phòng xinh đẹp như vậy. Trong phòng vẫn sạch sẽ như xưa, dường như sáu năm qua đã bị bỏ quên, mà cô vẫn chưa hề rời đi.

Tang Lê mở tủ quần áo ra, bên trong vẫn còn đầy những bộ quần áo cô từng mặc, còn có cả bộ đồng phục của Giang Vọng, cô đi đến cạnh giường, những con thú bông trên đó vẫn được sắp xếp rất ngay ngắn, chúng là thứ mà Quảng Dã đã gắp được bằng máy gắp thú vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của cô...

Trên bàn, vẫn còn chiếc di động do cô để lại, đôi giày tập múa, những thứ đó đều là đồ vật mà Quảng Dã đã tặng cho cô, cô trông thấy một quyển sách có bìa bằng da mà cô chưa từng nhìn thấy, cô nghi ngờ cầm lấy nó thì phát hiện nó là một quyển album ảnh.

Bên trong có đầy ảnh chụp mà Quảng Dã đã chụp cho cô, còn có ảnh chụp chung của bọn họ nữa...

Tang Lê cầm quyển album ảnh, trong đôi mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.

Quyển album này chắc chắn là do Quảng Dã làm, anh đã làm nó vào lúc nào chứ, tại sao cô lại chưa từng nhìn thấy nó...

Chẳng lẽ đây là thứ mà ban đầu anh muốn tặng cho cô đó sao...

Quảng Dã là một chàng trai như vậy, làm bất cứ việc gì anh cũng đều rất cẩn thận, rõ ràng anh làm cái này là để cô vui vẻ.

Tang Lê nắm chặt quyển album ảnh, đôi mắt ửng đỏ, tầm mắt cô nhìn lướt qua mặt bàn bên cạnh, lại nhìn thấy bức tranh mà Quảng Dã đã tặng cho cô khi họ ở sơn trang.

Cô để ý thấy, bức tranh đã từng bị xé rách, nhưng lại được dán lại một cách cẩn thận.

Quản gia nói: “Lúc trước bác từng nhìn thấy Tiểu Dã dán từng mảnh từng mảnh của bức tranh này lại với nhau, cậu ấy định ném nó đi nhưng sau đó chắc là thấy không nỡ.”

Tang Lê đưa tay xoa nhẹ vào những mối dán trên bức tranh, cảm nhận được sự đau đớn của Quảng Dã khi đó, nước mắt cô rơi xuống.

Trên bức tranh anh viết: “Đời người có khi chỉ vì một cuộc gặp gỡ đặc biệt”, chỉ là sau này, cô đã khiến anh tổn thương nhiều như vậy, đến mức anh từng nói rằng anh hy vọng bản thân chưa từng gặp cô. Lúc này, có người giúp việc đến báo với cô: “Cô Tang Lê, Tiểu Quảng thiếu gia nói cậu ấy đang ở gara rồi.”

Tang Lê cố kiềm nước mắt đáp lại người giúp việc, cô kêu quản gia đừng nói lại chuyện này với Quảng Dã, sau đó Tang Lê lên lầu chào tạm biệt Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy rồi đi ra khỏi biệt thự lên xe. Quảng Dã không nói lời nào, khởi động xe.

Anh giống như chỉ là một người tài xế lạnh lùng mà thôi.

Xe thể thao chạy trong bóng đêm với tốc độ khá nhanh, lại mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào vù vù, những ngọn đèn đường trên phố cứ nhấp nháy nhịp nhàng trước mắt họ, khiến trái tim cô cũng phập phồng theo chúng.

“Sống ở đâu?” Giọng nói của Quảng Dã lẫn trong gió truyền đến.

Cô lấy lại tinh thần: “Khu dân cư Gia Lăng, chính là khu dân cư nhỏ ở bên cạnh quảng trường Thời Đại.”

Tình hình giao thông vào buổi tối rất thông thoáng, từ đây đi đến đó chưa đến hai mươi phút.

Khi sắp đến nơi, di động trong túi xách Tang Lê vang lên, cô bắt máy: “Alo, Quý Hoài.”

“Cậu đã về nhà chưa?”

“Sắp rồi.”

“Tối nay Y Y mua trái cây và đồ ăn vặt, kêu tôi mang cho cậu một phần, cậu sắp về rồi thì đợi luôn ở dưới lầu nhé, bây giờ tôi chuẩn bị đi.”

Quý Hoài và cô ở chung một khu dân cư, chỉ là khác tòa nhà.

“Được, tôi chờ cậu ở dưới lầu.”

Lời nói của Tang Lê bay vào tai Quảng Dã đang lái xe, sự âm trầm trong đôi mắt anh lan rộng.

Đèn đỏ sáng lên, chiếc xe rẽ phải chạy vào khu dân cư.

Tang Lê thấy anh định đưa cô đến tận tòa nhà mình, chỉ đường cho anh: “Tôi ở tòa nhà số mười, bên này…”

Cuối cùng, xe dừng ngay cạnh tòa nhà.

Chung quanh tối om, không có người qua lại.

Tang Lê khẽ mím đôi môi đỏ mọng của mình: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

Quảng Dã không nói gì, Tang Lê chậm rãi cởi dây an toàn, nỗi đắng cay quấy nhiễu cô cả đoạn đường, cô không kiềm chế được khiến nó lan tràn khắp cổ họng, vài giây sau cô khẽ nói: “Tối nay, tôi nghe dì Triệu nói, cậu đã khóa phòng của tôi lại, không để cho bất cứ ai đi vào.”

Tang Lê nhớ đến cảnh tượng anh níu giữ cô lại, khổ sở cụp mắt: “Quảng Dã, chuyện lúc trước thật sự rất xin lỗi, tôi đã khiến cậu tổn thương như vậy…”

Đây là lần đầu tiên cô nhắc lại chuyện đó sau khi họ gặp lại.

Cảm xúc trong đôi mắt Quảng Dã quay cuồng, anh nghe thấy vậy thì cười nhạo: “Thế nào, áy náy? Hay là thông cảm?”

Bỗng nhiên cô không thể nói thành lời.

Vài giây sau, anh thì thầm: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, ngắn ngủi hai tháng, chỉ là trò chơi đùa của trẻ con mà thôi, ai lại xem là thật chứ.”

Cô không xem là thật, tất nhiên anh cũng sẽ không xem nó là thật.

Lời nói của anh như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng cô, trái tim như bị ngâm trong dòng nước đắng, đôi mắt Tang Lê đỏ lên, vẻ mặt cứng đờ.

Cuối cùng, cô xuống xe đi đến dưới tòa nhà mình ở, Quý Hoài đã đến, trong tay còn xách theo mấy thứ đồ để đưa cho cô.

Giống như là đang đợi cô về nhà.

Quảng Dã rời khỏi khu dân cư, cứ thế lái xe dọc theo đường quốc lộ cạnh biển tiến về phía trước.

Cửa kính xe mở rộng, làn gió lạnh thấu xương cứ như lưỡi băng đập vào mặt anh, khiến đáy mắt anh dường như đã kết thành băng sương.

Anh tăng tốc độ của xe lên, trong đầu đều là hình ảnh có liên quan đến Tang Lê.

Cuối cùng, xe chạy đến cạnh ngọn hải đăng thì dừng lại.

Quảng Dã xuống xe, tiếng sóng biển rì rầm bên tai, anh nhớ đến lần đó ở Châu Khê, tâm trạng của Tang Lê không tốt, anh không biết an ủi như thế nào nên đã đưa cô đến nơi này. Ngày đó cả thế giới như bị bao phủ bởi màu da cam, anh ngồi ở bờ biển, quay đầu nhìn mái tóc dài đang bay phất phơ và nụ cười dịu dàng của cô, cả trái tim đều bị chiếm giữ.

Hình ảnh đó đã cách hiện tại lâu như vậy, thế nhưng anh vẫn còn nhớ rõ trong đầu.

Quảng Dã cảm thấy đôi mắt mình hơi khô, anh đốt một điếu thuốc, trong thời gian này mọi chuyện cứ như những tảng đá nặng nề, kéo trái tim anh trĩu xuống khiến nó bị xé rách thành từng mảnh. Anh luôn tự nói với bản thân mình, quên cô đi.

Cho dù cô trở về, anh cũng nhất quyết không thèm để ý đến nữa, anh sẽ chỉ xem cô như người xa lạ mà thôi.

Nhưng anh dần dần phát hiện, cách nhiều năm như vậy, chỉ cần Tang Lê xuất hiện trước mặt anh, tình cảm mà anh đã cố gắng ngăn chặn lại tuôn trào, nhìn thấy có người đàn ông khác ở bên cạnh cô, anh phát hiện bản thân vẫn cảm thấy ghen tị đến phát điên.

Anh có thể gạt được Nhiếp Văn nhưng lại không lừa được chính mình.

Cho dù đã qua sáu năm, anh vẫn không thể buông bỏ được.

Thật nực cười, rõ ràng là người ta đã nói một cách dứt khoát rằng không thích anh, trong sáu năm cũng chưa bao giờ quay về, cũng không liên hệ với anh, hiện tại về nước chỉ là vì công việc, nhưng anh lại tự mình đa tình, có một vài khoảnh khắc, anh lại nghĩ là cô vẫn có tình cảm với anh.

Anh thật sự không dám ảo tưởng điều gì nữa.

Quảng Dã rũ mi che giấu sự ảm đạm trong đôi mắt, dập tắt ánh lửa đỏ trên đầu ngón tay.

Sương dày trăng bạc, bóng đêm âm thầm.

Quảng Dã lái xe về đến nhà.

Tới lầu bốn, anh đi đến trước phòng tập múa, đẩy cửa bước vào.

Tang Lê đi rồi, căn phòng này đã bị bỏ phí sáu năm.

Rốt cuộc, anh không thể nhìn thấy cảnh cô múa trong căn phòng này nữa.

Anh ngồi dựa vào vách tường, rũ mi suy nghĩ, một lúc lâu sau Quảng Minh Huy từ dưới lầu đi lên, thấy anh, ông ấy tiến vào phòng: “Sao lại ở trong đây một mình thế này?”

Ông ấy có thể nhận ra tâm trạng của con trai mình ngay: “Tâm trạng không tốt sao?”

Quảng Dã không nói lời nào.

Quảng Minh Huy phát hiện điều Tống Thịnh Lan nói là đúng, ông bùi ngùi cười: “Là vì Lê Lê đúng không? Không ngờ tối nay chúng ta lại mời con bé đến nhà ăn cơm nhỉ, phản ứng của con lại mạnh như vậy.”

Quảng Minh Huy nói biết rõ con trai không ai bằng ba ruột, tâm trạng và suy nghĩ của Quảng Dã bọn họ đều rất hiểu: “Nếu như con vẫn còn tình cảm với Lê Lê, sao hôm nay lại làm bộ như không thấy, không nói chuyện với người ta?”

Giọng nói Quảng Dã hơi khàn: “Chắc chắn cô ấy đã sớm quên con rồi.”

Anh nói, anh đã sớm quên.

Nhưng anh biết, là cô đã quên anh trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK