Về đến biệt thự, Tống Thịnh Lan thấy bọn họ thì rất vui vẻ, định hôm nay xuống bếp nấu vài món: "Ba con đang ở trên lầu một mình uống trà, các con đến thật đúng lúc, có thể bầu bạn cùng ông ấy."
Quảng Dã vòng tay qua vai Tang Lê nói: "Lê Lê có chút buồn ngủ, con đưa cô ấy về phòng ngủ trước đã"
"Được rồi, sức khoẻ con ổn chứ?"
Tang Lê lắc đầu cười: "Không sao đâu mẹ."
"Vậy thì lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi."
Tang Lê về phòng ngủ, còn Quảng Dã đi uống trà với Quảng Minh Huy.
Buổi trưa, cả nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn, Tống Thịnh Lan không hề hay biết chuyện đã nói đùa và hỏi hai người năm nay có ý định có em bé không.
Hai má Tang Lê đỏ bừng, cô nhìn Quảng Dã, chột dạ nói một cách mơ hồ: “Bọn con vẫn đang kế hoạch ạ.”
Tống Thịnh Lan không biết “kế hoạch đó đã thành công”, cũng không muốn tạo áp lực cho bọn họ: “Cứ làm theo kế hoạch của bọn con, dù sao cũng còn trẻ, không cần vội”
Tang Lê nhẹ nhàng “dạ” đáp lại, rõ ràng là có ý giấu giếm việc mang thai, Quảng Dã thấy vậy cũng không nói gì.
Ở nhà một ngày, khoảng 8 giờ sau bữa tối, Quảng Dã và Tang Lê trở về nhà.
Đi vào biệt thự, bật máy sưởi lên, trong nhà ấm áp, hoàn toàn trái ngược với cái lạnh bên ngoài, Tang Lê muốn đi chân trần vào trong nhưng Quảng Dã đã kéo cô lại: “Em đi dép vào đi.”
"Ồ"
Cô xỏ dép vào, dính lấy Quảng Dã như mèo lười: “Chồng ơi, bế em đi”
Anh bế cô lên lầu: “Tối nay em ăn có no không?”
“Ừm, đĩa cua hôm nay nhìn có vẻ ngon nhưng em đã tìm hiểu rồi, có thai thì không được ăn đồ sống, đồ nguội, thậm chí còn không dám ăn nên bây giờ đói quá.”
Cô mím môi lại.
Quảng Dã mỉm cười, khi họ lên đến tầng hai, Tang Lê nói rằng cô muốn đi múa nhưng đột nhiên cô phản ứng lại: "Bây giờ em như thế này... em không thể nhảy được nữa sao?"
Tháng 1, Tang Lê đang trong kỳ nghỉ nên cô không vận động nhiều, tuy nhiên nếu phải tập múa như cường độ bình thường chắc chắn cô sẽ rất mệt.
Bác sĩ cũng dặn cô tránh vận động mạnh trong 2 tháng đầu của thai kỳ.
Khi múa, cô phải thường xuyên xoay và nhảy, nếu mắc lỗi và bị ngã, đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tang Lê nhìn Quảng Dã, ngơ ngác hỏi: "Quảng Dã, mấy tháng tới em không thể múa nữa sao?"
Anh nhìn cô, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Việc mang thai thực sự đã có ảnh hưởng rất lớn với một vũ công như cô.
Cuối cùng, Quảng Dã đưa Tang Lê về phòng ngủ, anh nhận được điện thoại liên quan đến công việc, cần đến thư phòng để giải quyết. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Tang Lê, giúp cô cởi tất, nhìn cô: “Anh đi làm chút việc trước, sau đó anh sẽ trở lại”
Tang Lê gật đầu: “Nếu không thể múa thì em sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi, anh không cần lo lắng cho em, anh đi làm việc đi”
Anh đứng dậy, không nhịn được cúi xuống hôn cô, dịu dàng như nước nhưng lại đầy tình cảm và yêu thương không thể kiềm chế.
Sau đó Quảng Dã đi làm việc, Tang Lê lười biếng nằm trên giường dùng điện thoại di động giải quyết công việc. Một lúc sau, Quý Hoài gọi điện đến: “Đã bắt đầu đăng kí cuộc thi múa WRT tháng 4 rồi, tôi giúp cậu đăng ký nhé.”
"Được."
Tang Lê nói, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Đợi đã.."
"Sao vậy?"
“Tôi, tôi suy nghĩ thêm đã.”
Quý Hoài nghi ngờ nói: "Không phải cậu đã chuẩn bị cho cuộc thi này tận nửa năm sao? Còn nghĩ gì nữa?"
Cuộc thi múa nước Anh WRT được tổ chức hai năm một lần, đây là một trong những cuộc thi có giá trị nhất trong ngành, nếu có thể đạt được thứ hạng thì đó sẽ là niềm vinh dự mà một vũ công mơ ước. Tang Lê quả thực đã rất mong chờ nó suốt một thời gian dài.
Tang Lê cúi đầu: "Tôi rất muốn tham gia cuộc thi này, nhưng tạm thời có một số tình huống, tôi suy nghĩ thêm đã…”
Cô đang nghe điện thoại, giọng nói của cô đã bị Quảng Dã ở cửa nghe thấy.
Anh nheo lông mi lại, ánh mắt u ám.
Gọi điện thoại xong, Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy Quảng Dã đang đứng ở cửa, anh che giấu biểu cảm, đi vào ngồi bên giường hỏi cô có chuyện gì. Cô kể cho anh nghe về cuộc thi, anh cũng đã nghe nói về WRT và biết cô rất coi trọng cuộc thi này.
Nhưng bây giờ trong bụng cô có một đứa bé, đồng nghĩa với việc cô không thể tham gia mà phải từ bỏ, đợi thêm hai năm nữa. Hơn nữa trong một năm tới, các buổi biểu diễn thương mại và tiết mục múa của cô có thể sẽ bị hủy bỏ.
Sự thất vọng trong lòng cô, anh có thể nhìn ra.
Quảng Dã ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, xoa đầu cô, hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng hỏi: “Vậy em có muốn đứa bé này không?”
Tang Lê suy nghĩ, nhất thời không trả lời được.
Quảng Dã thấy cô im lặng, sau vài giây, anh ôm lấy mặt cô, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Muốn đứa trẻ này hay không thì quyền quyết định là ở em. Nếu ảnh hưởng đến sự nghiệp của em và em không muốn... thì chúng ta sẽ bỏ."
Không gì có thể so sánh với Tang Lê, anh không muốn khiến cô khó xử, khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Dù sao đứa trẻ này cũng có xác suất có vấn đề, cô không muốn cũng có thể hiểu được, người phải chịu rủi ro là cô, sao anh có thể để cô mạo hiểm chứ?
Anh hôn lên lông mày cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Em quyết định đi, anh đều sẽ nghe theo em, được chứ?”
Tang Lê nhìn anh, đáy mắt long lanh: "Dạ.."
Mấy ngày tiếp theo, sắp sang năm mới, Quảng Dã đã hoàn thành xong mọi việc, Tang Lê không có việc gì nên ở nhà nghỉ ngơi.
Vì năm nay Liên Vũ Châu muốn cùng đón năm mới cùng gia đình của Tang Thành Nghiệp nên Tang Lê và Quảng Dã dự định sẽ quay về thăm bà ấy sau tháng Giêng âm lịch.
Vào đêm giao thừa, Tang Lê và Quảng Dã trở về Vân Thượng Trí Trăn sống cùng Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy.
Cả hai vẫn chưa nói với ba mẹ về việc mang thai. Quảng Dã là người luôn thích thể hiện tình cảm một cách phô trương cũng không nói với bốn thành viên của tiểu đội Phất Nhanh, anh cũng không nhắc đến chuyện đứa bé với Tang Lê nữa, giống như anh muốn cho cô đủ thời gian để suy nghĩ.
Dù chưa quyết định có nên sinh con hay không nhưng Quảng Dã vẫn chăm sóc tốt cho cô và ở bên cạnh cô, ngày nào cũng vẫn như trước đó.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt, đã bước sang năm mới.
Ngày mùng hai tháng giêng âm lịch, Tang Lê và Quảng Dã trở về nhà, buổi tối tắm rửa xong lên giường đi ngủ, Tang Lê tựa vào lòng anh, nheo mắt lại nói mình cảm thấy buồn ngủ.
Mấy ngày nay tình trạng của cô rất tốt, ngoài việc buồn ngủ ra thì không có vấn đề gì cả.
Quảng Dã nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, giơ tay nhẹ nhàng vỗ bụng cô, dỗ cô ngủ.
Tang Lê từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Trời về khuya, khoảng 2 giờ sáng, Tang Lê trở mình, mơ mơ hồ hồ nhưng lại cảm thấy bên cạnh mình trống trơn. Khi tỉnh dậy và mở mắt ra, cô thấy mình là người duy nhất nằm trên giường. "Quảng Dã.."
Cô hoang mang gọi một tiếng, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
Anh đi đâu rồi...
Tang Lê đột nhiên tỉnh hẳn, cô xuống giường, mở cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài, cuối cùng nhìn thấy Quảng Dã đang ở phòng khách trên tầng hai.
Trong phòng không bật đèn, người đàn ông ngồi khom lưng trên ghế sô pha trước cửa sổ kính trong suốt, anh cụp mắt xuống, nhìn tờ kết quả thử thai rất lâu, ánh mắt u ám.
Cả người anh mất hết sự ngụy trang và che giấu, rơi vào trạng thái vô cùng chán nản, vô cùng giống dáng vẻ cô đơn khi cô nhìn thấy anh ở sân sau trường trung học.
Tang Lê im lặng nhìn anh, trong mắt vô cớ tràn ngập chua chát, Quảng Dã quan tâm đến đứa trẻ này nhiều hơn cô nghĩ...
Anh yêu cô, đương nhiên cũng sẽ yêu con của họ, nhưng trước giờ anh chưa bao giờ ép buộc cô bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu, đối với anh, cô quan trọng hơn đứa trẻ.
Tang Lê không tiến lên, cuối cùng cô trở về phòng.
Nằm trên giường, cô lau nước mắt, suy nghĩ trong lòng đã rõ ràng.
Sáng hôm sau, Quảng Dã định tổ chức một cuộc họp trực tuyến, Tang Lê nói dối rằng Dụ Niệm Niệm rủ cô đi mua sắm, cô ra ngoài một mình sau đó đi đến bệnh viện.
Bây giờ cô đã mang thai được sáu tuần, có thể siêu âm màu rồi.
Khi bác sĩ khám cho cô có nói điều gì đó, Tang Lê đột nhiên sững người.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô bắt taxi về nhà.
Đi lên lầu, đến cửa phòng thư phòng, đúng lúc cuộc họp đã xong, Quảng Dã nhìn thấy cô liền nói, hôm nay cứ như vậy đã, cuộc họp kết thúc.
Anh tắt camera, Tang Lê bước vào, Quảng Dã quay lại nhìn cô: "Sao em về sớm thế? Mua sắm xong rồi à?"
"Ừm."
Cô chỉ mỉm cười: "Anh không muốn em về sớm à?"
Quảng Dã kéo cô vào lòng, ngồi xuống, ôm cô: "Về rồi thì hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc đi đâu nữa, anh sẽ không cho em ra ngoài."
Tang Lê mỉm cười: “Không phải em đã quấy rầy công việc của tổng giám đốc Quảng đó chứ?”
Anh cong môi nói: “Hôm nay không có việc gì nữa, việc còn lại là ở cùng bà Quảng”
Tang Lê nhìn thấy dưới mắt Quảng Dã có vệt đen, đau lòng xoa xoa đầu anh, mấy giây sau mới nhẹ nhàng nói: "Quảng Dã, em muốn hỏi anh một câu”
"Hửm??"
“Nếu... em không muốn đứa trẻ này thì sao?”
Nghe vậy, đáy mắt Quảng Dã đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cổ họng khô khốc: "Em đã nghĩ kỹ rồi à?"
Tang Lê không nói gì.
Quảng Dã nhìn vào mắt cô, trái tim anh như bị mảnh thủy tinh vỡ cắt ra, vô cùng đau đớn.
Đôi mắt anh hơi đỏ lên, anh nhanh chóng quay đi, nuốt nước bọt, giơ tay chạm vào đầu cô, vài giây sau mới khàn giọng nói rất nhẹ nhàng: "Không sao, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Tùy vào quyết định của em, việc mang thai bây giờ quả thực sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, khiến em không thể tham gia cuộc thi."
Sống mũi Tang Lê hơi cay cay, cô nắm lấy tay anh: “Vậy nếu em không muốn đứa trẻ này, anh có không yêu em như trước nữa không?”
“Em nói gì vậy chứ?”
Anh ôm lấy cô: “Anh yêu em, sẽ không bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng, em đừng suy nghĩ lung tung”
Khóe mắt Tang Lê rưng rưng, Quảng Dã đau lòng lau nước mắt cho cô, bảo cô đừng khóc: “Không sao, đợi em suy nghĩ kỹ rồi, sau này có thể có lại đứa bé nếu em muốn, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, đúng không?"
Tang Lê bắt gặp ánh mắt của anh, nghẹn ngào nói: "Quảng Dã, sao anh lại ngốc như vậy chứ? Em chỉ nói vậy mà anh đã tin"
Cô lấy ra một bản kết quả siêu âm màu và đưa cho anh.
“Sáng nay em đã đi kiểm tra.”
“Quảng Dã, em đang mang thai đôi.”
Trên kết quả siêu âm có hai túi thai.
Mắt Tang Lê ươn ướt, cô nhìn anh: "Quảng Dã, em cũng yêu anh, vậy tại sao anh lại nghĩ em sẽ từ bỏ hai đứa con của chúng ta chỉ vì một cuộc thi chứ?"