Đi qua công viên phủ đầy lá sung, Tang Lê kể cho anh nghe những chuyện đã qua, từng chút từng chút, vui vẻ đau khổ, dẫn anh từ từ bước vào thế giới của cô trong sáu năm qua.
Giờ đây Quảng Dã đang ở bên cô, những cay đắng và đau khổ đó cũng bị sự ngọt ngào của hiện tại lấp đầy.
Đi gặp vài thầy cô và bạn học cũ, mọi người thấy bạn trai của Tang Lê thì đều kinh ngạc chúc mừng, họ thấy rất lạ, bởi vì trước đây Tang Lê được rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng cô đều từ chối, làm mọi người rất khó hiểu.
“Học đại học không thích ai sao?” Quảng Dã bình thản hồi.
Tang Lê cong môi cười: “Không có, không phải người nào đó đã nói sau này nếu có ai theo đuổi em thì phải lấy anh ra để so sánh sao? Quả nhiên, chỉ tùy tiện so sánh một chút thôi đã không còn cảm giác muốn tìm hiểu nữa.”
Anh mỉm cười.
Đi chơi khắp nơi cả ngày, buổi tối hai người đến khách sạn, Quảng Dã đi xử lý công việc trước, Tang Lê có điện thoại gọi đến, là Tống Thịnh Lan.
Tang Lê nghe máy, Tống Thịnh Lan hỏi thăm họ, Tang Lê nói Quảng Dã đã đến tìm cô rồi, biết được hai người đã tái hợp, Tống Thịnh Lan cũng rất vui mừng: “Tiểu Dã đi tìm cháu nhất định đã nói với cháu chuyện hôm qua rồi, dù sao cháu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, dì và chú sẽ đứng về phía hai đứa, cháu chỉ cần vui vẻ ở bên Quảng Dã là được.”
“Cảm ơn dì và chú.”
Cô nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Sức khỏe của bà nội Quảng Dã vẫn tốt chứ ạ?”
Tống Thịnh Lan không nghĩ tới Tang Lê lại hỏi về Phạm Mạn Chi, hơi giật mình, cười nói: “Không sao cả, bà ấy biết hai đứa ở bên nhau rồi, cũng không nói gì cả.”
Tang Lê đáp lại một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm cũng tình cờ gọi cô nói chuyện: “Bây giờ Quảng Dã cũng dính người quá rồi, tớ xem vòng bạn bè của cậu ấy rồi, cậu vừa đi Luân Đôn vài ngày, cậu ấy đã bay đến tìm cậu, chắc là sợ cậu chạy mất.”
Tang Lê cười: “Thật ra cậu ấy không đơn giản là chỉ đến tìm tớ, cậu ấy còn muốn biết nguyên nhân vì sao năm đó tớ bỏ đi.”
“Cậu ấy biết rồi sao?!!!!”
Sau khi hai người biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, ai cũng vui mừng: “Cuối cùng sự thật đã được phơi bày rồi, trời ơi, Lê Lê, cậu không còn bị hiểu lầm nữa rồi, bây giờ cậu và Quảng Dã đã nói rõ mọi chuyện, cậu ấy cũng biết những bất công cậu đã chịu, cuối cùng thì mây tan trăng sáng rồi.”
Lữ Nguyệt nói: “Đúng đó, cũng phải để Quảng Dã biết lúc đó bà nội cậu ấy quá đáng thế nào, bây giờ Quảng Dã có thể thay cậu đòi lại công đạo rồi, cho dù bà nội cậu ấy không đồng ý thì cũng không ngăn cản được, sự nghiệp riêng của Quảng Dã bây giờ cũng đã phát triển tốt, cậu ấy không có nhà họ Quảng cũng chẳng sao cả”
Tang Lê nheo mắt mỉm cười: “Tớ chỉ cần anh ấy là đủ rồi.”
Những người khác, cô đều không để ý nữa.
Dụ Niệm Niệm cười: “Tốt quá rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói sự thật với Trương Bác Dương rồi, tớ giấu sáu năm rồi, còn Nhiếp Văn nữa, người đầu tiên tớ phải nói là cậu ấy, xem cậu ấy phản ứng ra sao.”
Lữ Nguyệt: “Tớ đoán cậu ấy sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức nửa đêm tỉnh dậy cũng tự tát mình vài cái ha ha ha ha..”
Tang Lê cười.
Một lúc sau, Quảng Dã tắm xong bước ra ngoài, anh nhìn thấy Tang Lê nằm trên giường nói chuyện điện thoại.
Anh tiến đến ngồi cạnh cô, cô giả vờ như không thấy anh, vài giây sau, anh đen mặt kéo cô lại: “Ông đây không hấp dẫn bằng điện thoại sao?”
Tang Lê không nhịn được cười: “Em đang tìm ảnh của anh.”
“Nghĩ thông rồi à?”
“Không phải anh muốn em công khai sao?”
Buổi chiều, trên vòng bạn bè đã trăm năm không cập nhật gì, Quảng Dã đột nhiên đăng một bức ảnh chụp cùng với Tang Lê lên, sau khi anh đăng lên, vòng bạn bè như nổ tung, bạn cùng lớp đại học, cấp ba, đặc biệt là những người quen biết Tang Lê đều vui mừng suýt nhảy cẫng lên, không ngờ họ lại trở về bên nhau.
Chuyện yêu đương của họ lúc đầu đã đủ bùng nổ rồi, ai mà biết được sau sáu năm họ lại tái hợp, khiến ai cũng sốc.
Quảng Dã vốn kiêu ngạo, không thích giấu giấu diếm diếm, sau khi đăng xong anh lại nhìn Tang Lê: “Có phải em cũng nên công khai với mọi người không?”
Tang Lê lo lắng, cô rất ít khi cập nhật cuộc sống của mình, Weibo chỉ để kinh doanh, nhưng anh hy vọng khi anh đăng lên, cô cũng công khai thừa nhận.
Cô lấy hình của anh ra, lại loay hoay viết dòng trạng thái, Quảng Dã nhìn mà bất lực: “Viết đơn giản thẳng thắn là được rồi.”
Cô nghĩ xong rồi đăng lên, dòng trạng thái chỉ có hai chữ: Trai đẹp.
Quảng Dã: “...”
Cô đăng xong, lại viết thêm ở phần bình luận hai chữ: Của tôi.
Tang Lê nhìn Quảng Dã, chớp chớp mắt: “Như vậy có đủ đơn giản thẳng thắn không?”
Anh cười bất lực: “Rất tốt.”
Ở Luân Đôn thêm một ngày nữa, buổi chiều hôm sau, hai người lên máy bay về Vân Lăng.
Trước khi về, Dụ Niệm Niệm gọi cho họ, nói là sáu người tiểu đội Phất Nhanh muốn hẹn nhau ăn cơm, họ về đến Vân Lăng đã là chiều tối, liền hẹn nhau ở chung cư của Quảng Dã, họ muốn đến chung cư nướng thịt.
Sau khi hạ cánh xuống Vân Lăng, Quảng Dã lái xe, chở Tang Lê thẳng đến chỗ ở hiện tại của anh, là khu dân cư cao cấp của thành phố Tung Hải, gần Vân Chiêm, lái xe vào tiểu khu, đây là lần đầu tiên Tang Lê đến đây, nhìn xung quanh: “Môi trường ở đây thật tốt, cách công ty cũng rất gần.”
Quảng Dã ừm một tiếng: “Cách chỗ em làm cũng không xa, càng thuận tiện hơn, ra biển cũng chỉ mất năm phút đi bộ”
“Tuyệt như vậy sao.”
Sau khi đến chung cư, Quảng Dã xách hành lý của cô vào trước, bên trên là sân thượng rộng rãi, bằng phẳng, bên ngoài cửa sổ lớn sát đất là cảnh đêm đẹp nhất của cửa biển Vân Lăng. Tang Lê đi vào tham quan: “Khu này rộng quá”
Anh uể oải dựa vào tường nhìn cô: “Ừm, nhưng sống một mình ở nơi quá rộng, cô đơn lắm.”
Cô lẩm bẩm đáp lại, hai má đỏ lên.
Sao cứ có cảm giác lời người này nói ra đều có ý đồ gì đó...
Quảng Dã lấy nguyên liệu ra trước, anh xử lý một ít công việc đơn giản, rồi cùng Tang Lê chuẩn bị đồ để nướng thịt.
Sáu giờ hơn, chuông cửa vang lên.
Tang Lê đi ra mở cửa, là bốn người còn lại đến, trong tay còn cầm theo rất nhiều đồ ăn nhẹ và bia: “Chào Tang Lê!”
Tang Lê cười mời họ vào, Dụ Niệm Niệm, Lữ Nguyệt và Trương Bác Dương xách đồ vào, họ nhìn thấy Tang Lê đang đeo tạp dề thì nói: “Lê Lê, bây giờ cậu có chút giống nữ chủ nhân rồi.”
Lữ Nguyệt: “Sao lại nói là có chút, Tang Lê chính là nữ chủ nhân tương lai đấy”
Tang Lê đỏ mặt, sau đó nhìn Nhiếp Văn ở trước mặt, cậu ta đang đeo ba bốn cây mía dài trên lưng, sau đó ba người kia ra lệnh: “Nhanh lên Nhiếp Văn, nhanh lên nào!”
Tang Lê:???
Vài giây sau, Nhiếp Văn khuỵu gối, quỳ một chân xuống trước mặt Tang Lê, cúi đầu chắp tay nói: “Tang Lê, xin lỗi cậu! Trước đây tớ hiểu lầm cậu rồi! Hôm đó còn mắng cậu như vậy, là lỗi của tớ, não của tớ có vấn đề rồi!”
Mấy người xung quanh bật cười, Tang Lê choáng váng: “Hả???”
“Tang Lê, tớ thật sự biết sai rồi, mong cậu tha lỗi cho tớ!”
Tang Lê cười: “Không phải, cậu đứng dậy trước đi...
“Đây mà là cầu xin tha thứ của cậu sao, cây roi không có, mía thì mua ở tiệm trái cây, đánh người cũng rất đau đấy”
Quảng Dã đen mặt: “Tôi mẹ nó còn tưởng cậu muốn cầu hôn Tang Lê cơ.
Mọi người: “Ha ha ha ha ha…”
Tang Lê cười giúp cậu ta đỡ mía xuống: “Không sao không sao, chuyện trước đây đều qua rồi.”
Nhiếp Văn vỗ ngực lắc đầu: “Không được Tang Lê, trong lòng tớ rất áy náy, cậu không đánh tớ thì tớ về nhà ăn cũng không ngon, ngủ không yên nữa.”
Người này còn diễn như vậy, Tang Lê cười: “Vậy cậu quỳ lên sô pha đi, đánh ba roi là được rồi, tớ nhờ Quảng Dã đánh giúp tớ."
Quảng Dã trực tiếp đi đến cầm cây mía lên, Trương Bác Dương cũng nói muốn đánh giúp, Nhiếp Văn không nhịn được nữa: “Chết tiệt! A Dã cậu không khách sáo chút nào cả, đối với bạn bè mà cũng mạnh tay như vậy! Còn cậu nữa Trương Bác Dương, cậu mẹ nó lại ồn ào muốn cùng tham gia!”
Năm người cùng nhau bật cười.
Làm loạn xong, Nhiếp Văn vui mừng lấy điện thoại ra: “Lại đây lại đây, làm việc chính trước, lập nhóm đi, sáu người chúng ta đã trở lại!”
Tang Lê vào nhóm, Nhiếp Văn nói: “Tang Lê, cậu đổi tên nhóm đi”
“Được..”
Cô cười, mắt long lanh, trịnh trọng đặt bốn chữ: Tiểu Đội Phất Nhanh.
Tiểu đội Phất Nhanh cuối cùng cũng trở lại rồi.
Giờ đây họ có thể trở về thời cấp ba cùng nhau ồn ào huyên náo mỗi ngày rồi.
Tang Lê cười với họ: “Thật tốt, tớ vẫn còn có các cậu.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ôm lấy cô, mở nắp chai bia: “Tiểu đội Phất Nhanh về sau sẽ không tan rã nữa, vẫn là câu nói đó, tình bạn muôn năm, vĩnh viễn muôn năm!”
Sáu người cười nâng ly, Trương Bác Dương nghĩ một chút rồi nói: “Nhóm này của chúng ta, lấy tên cũng thật hay đó, đúng là đều phất lên cả rồi.”
“Ha ha ha cậu còn phải nói..
Buổi tối, mọi người ăn thịt nướng, nói chuyện thoải mái vui vẻ như trước.
Họ nghe Tang Lê nói về cuộc sống ở nước ngoài, họ cũng nói về chuyện thành lập Vân Chiêm ở trong nước: “Lê Lê, sao cậu không đầu tư vào Vân Chiêm, cùng bọn tớ làm sếp, Vân Chiêm cũng có một phần của cậu.
Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau, Quảng Dã lười biếng nói: “Cổ phần của tôi có thể tặng trực tiếp, dù sao của tôi cũng là của Tang Lê.”
Mấy người họ bị hương vị chua chát của tình yêu này lấn át, Dụ Niệm Niệm đề nghị: “Này này này, câu nói này của cậu, hai cậu đăng ký kết hôn sớm một chút, Tang Lê làm bà chủ của Vân Chiêm cũng được.”
“Ý này không tồi ha ha ha...
Tang Lê ngại ngùng: “Các cậu nghĩ xa quá rồi đó.”
Quảng Dã đưa mắt nhìn cô: “Xa chỗ nào?”
Mọi người bật cười, Nhiếp Văn trêu chọc: “Tang Lê, cậu không hiểu A Dã rồi, cậu ấy đang hận không thể ngày mai lập tức bắt cậu phóng thẳng đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn đó, sau đó ba năm sau ôm hai đứa, bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà.”
“Ha ha ha ha...”
Tang Lê đỏ mặt, nhóm người này đúng là càng nói càng đi xa.
Cơm nước xong, nam thu dọn mặt bàn, nữ thu dọn nhà bếp, Dụ Niệm Niệm cười xấu xa với Tang Lê: “Tớ nhìn thấy hành lý ngoài cửa của cậu rồi, cậu định bắt đầu sống chung với Quảng Dã sao? Quảng Dã đúng là gấp gáp quá.”
“Không có không có, là do vừa từ sân bay về tớ đã trực tiếp đến đây.”
Lữ Nguyệt cười chọc vào bả vai Tang Lê: “Dù sao thì bây giờ hai cậu nên tính đến chuyện kết hôn đi, nói không chừng cũng không chậm hơn Niệm Niệm với Trương Bác Dương là bao, sống chung với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hơn nữa với tính cách của Quảng Dã, cậu ấy có thể buông tha cho cậu được sao?”
Dụ Niệm Niệm sâu xa gật đầu: “Khách quan mà nói thì Quảng Dã như vậy chắc chắn rất mãnh liệt”
“..."
Mấy cảnh tượng miên man nào đó hiện lên, Tang Lê hoảng hốt dập tắt suy nghĩ đó: “Không được nói nữa, các cậu càng ngày càng xấu xa."
Tang Lê không để ý đến hai cô bạn xấu xa này nữa, cô bưng cam rồi vội đi ra ngoài.
Sáu người lại ngồi với nhau trò chuyện một lúc, khi gần mười giờ, mọi người cũng nói tới giờ về rồi, Nhiếp Văn ho nhẹ vài tiếng: “Muộn rồi, chúng ta nên chừa chút thời gian cho cặp đôi nhỏ sinh hoạt ban đêm thôi, A Dã, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Mọi người cười, Tang Lê thật sự không chịu nổi họ.
Tiễn bốn người họ xong, Tang Lê nhận điện thoại công việc của Sài Hoằng, cô xử lý xong việc thì nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô đi qua đó, anh nhìn cô: “Gọi xong rồi à?”
"Ừ."
Xung quanh yên tĩnh, không khí bị lò sưởi làm nóng lên, cảm nhận được ánh mắt mờ ám của anh, tim cô nhảy thình thịch: “Em, em sắp phải về rồi…”
Quảng Dã ôm lấy cô, cong môi: “Không sinh hoạt ban đêm sao?”
Mặt cô đỏ bừng, giả ngốc: “Em mệt rồi...
“Khi nào chuyển đến đây?”
"Hȧ..."
“Ngày mai anh cùng em thu dọn hành lý.”
“Cái gì.”
“Lại giả ngốc với anh?"
Anh ôm cô chặt hơn, khí thế mạnh mẽ, Tang Lê hiểu được ý của anh, cô vịn vào bả vai anh, hai má càng đỏ hơn: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa hết..”
Đêm qua ở Luân Đôn, cô cố ý trêu chọc anh rất lâu, anh giương súng chuẩn bị lâm trận nhưng cuối cùng mới biết kỳ kinh nguyệt của cô đang đến, chọc anh tức gần chết. Hai tại Tang Lê mềm mại lẩm bẩm: “Dù anh muốn gấp cũng không được.”
“Được.”
Anh cười, cắn môi Tang Lê, giọng nói khàn khàn: “Em đợi đấy Tang Lê, vài ngày nữa hết rồi, đừng để ông đây làm em bất tỉnh.”