Bãi đỗ xe phía trước quán bar DN có rất nhiều xe mô tô, rất nhiều xe tụ tập ở đây, trò chuyện cười nói, tiếng người ồn ào, những ánh đèn nhiều màu sắc và bóng tối bên đường va chạm tạo ra những tia lửa điện.
Một lúc sau, một chiếc mô tô màu đen chạy vào bãi đỗ xe.
Mọi người đều nhìn qua.
Quảng Dã đổ xe, một nhóm nam sinh lập tức tiến tới. “A Dã, xe mới của cậu đẹp quá.” Mọi người vây xem: “Cục cưng này ngầu quá. Mẫu kỷ niệm của Icon Sheene thật khác biệt, mẹ nó còn có chữ ký nữa!”
“Con mãnh thú đen này đẹp quá.” Có người nhìn chằm chằm vào nó: “Anh Dã, anh mua nó hết bao nhiêu tiền vậy?”
Quảng Dã cởi mũ bảo hiểm, lấy trong túi ra một bao thuốc lá, xé bao, nhét điếu thuốc vào miệng, suy nghĩ một lúc, lạnh nhạt nói: “Một nghìn đến mười nghìn, không nhớ rõ.”
“Chết tiệt, anh bỏ nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe máy?”
Nhiếp Văn cười nói: “Nếu không mắc sao có thể gọi là phiên bản giới hạn? Xe này là xe đua.”
Cậu ta hỏi Quảng Dã: “Nhưng chẳng phải dì Tống không cho cậu chơi mô tô sao? Dì ấy có thể mua cho cậu một chiếc tốt như vậy không?”
Quảng Dã cụp mắt: “Quảng Minh Huy mua.”
“Ba của cậu?” Nhiếp Văn không nhịn được cười: “Cậu với ông ta không phải không hợp nhau nhất sao, cậu còn tiêu tiền của ông ta?”
“Vì sao không tiêu?” Quảng Dã lười biếng nói: “Ông ta thích kiếm tiền như vậy, đương nhiên tôi phải tùy tiện tiêu.”
“Được rồi, là gia đình của cậu, cuộc đời cậu sẽ không bao giờ bị đánh bại.” Nhiếp Văn mỉm cười nhìn chiếc xe: “Có muốn đua hai vòng không?”
Quảng Dã phun ra một vòng khói, khàn giọng nói: “Không đua, chỉ chạy chơi thôi.”
“Ồ, đúng là nghe lời, mẹ cậu không có ở nhà à?”
“Ngày mai bà ấy đi công tác.”
“Vậy cậu được tự do phải không? Cuối tuần tôi sẽ mời vài người bạn đến nhà mở tiệc và vui chơi hai ngày nhé?
Quảng Dã cau mày nhìn di động: “Đến lúc đó rồi tính.”
“Sao?”
Anh nghĩ đến người ở tầng dưới, mặt mày lạnh lùng, rít một hơi thuốc, rụt má lại, mấy giây sau phun ra sương trắng: “Có chút phiền phức.”
Lúc này có người tới chào hỏi: “A Dã, xe mới à?”
Sự xuất hiện của Quảng Dã đã thu hút sự chú ý của nhiều người, anh đang trò chuyện với mọi người, quay đầu đã nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe đầu tiên đối diện.
Trên xe, một nam sinh tóc đỏ đang ngồi, kiêu ngạo nhìn anh, mấy tên côn đồ đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Quảng Dã.
Quảng Dã nhả khói, đối mặt với cậu ta.
Đối phương cười khẩy, dập thuốc rồi xuống xe đi về phía anh.
“Đây không phải là Quảng Dã sao? Đã lâu không gặp nhỉ?” Âm thanh xung quanh dừng lại, Nhiếp Văn quay lại, nhận ra người kia chính là A Thắng.
Đối phương ở khu vực Vân Lăng rất có thế lực, địa bàn lớn nhất là ở bãi đỗ xe này, cậu ta đương nhiên biết Quãng Dã không dễ chọc.
Quảng Dã trước đó đã dạy cho người của A Thắng một bài học, cho nên hai bên rất không hợp nhau.
A Thắng đi đến trước mặt Quảng Dã, nói: “Tôi nghe nói cục cưng mới của cậu trị giá đến mười nghìn?”
Cậu ta cười khinh thường nhìn nó: “Có thật không? Nhà cậu có hầm mỏ hả, có đủ tiền mua không? Không phải là dán decal rồi cố lừa chúng tôi phải không?”
Mấy người xung quanh A Thắng bật cười, còn bạn của Quảng Dã cũng cười nói: “Xe của A Dã là hàng xịn, đủ để mua vài chiếc Phantom của cậu đó, khoe khoang cái gì thế?”
A Thắng chế nhạo: “Xe đắt tiền nhưng kỹ năng không có thì có tác dụng gì? Xe của tôi vừa mới được sửa lại, gần đây tôi chưa thua một trận nào.”
Cậu ta nhìn Quảng Dã: “Vừa hay tối nay tay tôi ngứa ngáy, cậu có dám thi không?”
Nhiếp Văn thấp giọng khuyên Quảng Dã: “Đừng nghe cậu ta nói, tên đấy lái xe như điên đấy.”
A Thắng thấy Quảng Dã im lặng, nụ cười của cậu ta càng sâu hơn: “Sao, sợ à? Sợ lái một chiếc xe tốt như vậy mà thua sẽ mất mặt à?”
Vài giây sau, Quảng Dã nhướng mi, đôi mắt đen nhìn cậu ta: “Thi cái gì?”
Không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
A Thắng nhếch môi nói: “Đường thẳng rất nhàm chán, con đường vòng quanh núi phía sau quốc lộ Bồ Sơn thì sao? Từ trên đỉnh núi xuống xem ai về đây trước.”
Có một đường đua núi chuyên biệt ở đó cho phép đua xe.
Quảng Dã cười: “Được, khi về cậu có thể nhìn thấy đèn đuôi xe của tôi thì coi như tôi thua.”
Xung quanh nổ ra tiếng hò reo, không ai ngờ Quảng Dã gan lớn như vậy, A Thắng chế nhạo: “Nếu cậu tự tin như vậy thì chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi thắng, cậu đưa xe cho tôi chơi hai tháng, sau này nhìn thấy tôi thì đi đường vòng.”
“Nếu tôi thắng thì sao?”
“Cậu muốn gì?”
“Một thứ thôi.”
Quảng Dã liếc nhìn phía bên kia, giọng nói của anh nhẹ nhàng rơi xuống đất: “Đưa chỗ để xe của cậu cho tôi.”
“Ồ…”
Những người xung quanh lúc này đều rất phấn khích.
Một số chỗ đậu xe trong bãi đậu xe là cố định, tượng trưng cho địa vị, hầu hết mọi người không được phép đậu xe bừa bãi, nhường chỗ đậu xe đầu tiên cho Quảng Dã nghĩa là từ giờ anh sẽ là ông chủ của nơi này. Đây là tát vào mặt A Thắng trước mặt mọi người.
Nụ cười của Thắng dần nhạt đi, giờ đến lượt bạn bè của Quảng Dã nói cậu ta đừng hèn nhát, A Thắng siết chặt chìa khóa xe, nhìn chằm chằm vào Quảng Dã: “Được, một lời đã định, tôi chờ cậu ở trên đỉnh núi.”
A Thắng quay người lái xe phóng đi, theo sau là vài người bạn, Quảng Dã hút ngụm thuốc cuối cùng, dập tàn thuốc rồi ngồi thẳng dậy.
Mọi người cổ vũ cho Quảng Dã, nhưng Nhiếp Văn lại lo lắng: “Cậu thi cùng A Thắng làm cái gì? Buổi tối đi đường núi đua xe lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao...”
Quảng Dã nhét thứ gì đó vào tai, đội mũ bảo hiểm, bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng rồi thản nhiên nói: “Khi về tôi sẽ đưa các cậu đi chơi.”
Nhiếp Văn: “…”
Quên đi, người khác cũng đã dẫm lên mặt khiêu khích anh, sao có thể sợ hãi?
Quảng Dã xuất phát, theo sau là một số người bạn muốn xem trận đấu.
Bồ Sơn sát biển, không cao nhưng đường núi quanh co, tầm nhìn vào ban đêm không rõ ràng càng khiến lộ trình càng khó khăn.
Khi Quảng Dã tới đỉnh núi Bồ Sơn, A Thắng đã tới rồi.
Khi hai chiếc xe dừng lại ở điểm xuất phát, A Thắng mỉm cười nói với anh: “Tôi đã chạy trên con đường này mấy lần rồi. Tôi khuyên cậu nên cẩn thận khi vào cua, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Quảng Dã nhai kẹo, mắt nhìn về phía trước không nói gì.
Theo lệnh của người bên ngoài, tiếng động cơ cắt ngang màn đêm dài, hai chiếc xe lao ra khỏi vạch xuất phát, như mũi tên bắn ra khỏi dây.
A Thắng đạp mạnh chân ga, kim tốc độ dần dần di chuyển lên, sắp vượt qua 100.
Đầu tiên là một con đường thẳng dài gần 200m, sau đó đi vào một con đường núi quanh co.
A Thắng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Quảng Dã bị bỏ lại phía sau.
Chỉ vậy thôi sao? Chiếc xe giá trị tính đến bằng vạn?
A Thắng cười nhạt, phủ cơ thể lên xe máy, lái ngược chiều gió.
Một lúc sau, cậu ta đến một khúc cua lớn ở lưng chừng núi, phanh gấp để rẽ, không ngờ một chiếc xe máy bất ngờ phóng nhanh qua.
Giống như một tia chớp đen, Quảng Dã trực tiếp bẻ cong đường tiếp tuyến và nhanh chóng vượt qua cậu ta, một tiếng gầm lớn truyền qua tai, kích thích adrenaline dâng trào.
Quảng Dã trực tiếp tăng tốc độ, bỏ lại người sau lưng.
A Thắng sửng sốt một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi tăng tốc đuổi theo.
Phía trước lại có một ngã rẽ khác, khi rẽ, tốc độ của Quảng Dã không hề chậm lại, chiếc xe nghiêng tựa như sắp chạm đất, hiện ra bóng đen.
A Thắng muốn đuổi theo anh, nhưng đối phương dần dần rời khỏi tầm mắt cậu ta.
Đệch…
Đi hết quãng đường quanh co, Quảng Dã cuối cùng cũng lái xe xuống núi và nhập vào đường chính.
Khi anh lái xe vào bãi đậu xe của quán bar, mọi người nhìn thấy anh đầu tiên, reo hò phấn khích: “Quãng Dã thật là trâu bò!”
Nhiều người kinh ngạc, người giỏi như A Thắng lại để thua?
Hai mươi giây sau, xe của A Thắng lái vào bãi đậu xe, xung quanh có vài người bạn đang tụ tập.
Khung cảnh tràn ngập sự phấn khích, có nam sinh than thở: “Người nào đó không phải rất đỉnh sao, sao lại thua nhỉ?”
A Thắng cởi mũ bảo hiểm xuống, giận dữ mắng Quãng Dã: “Cậu mẹ nó điên à? Vào cua mà không phanh, muốn liều mạng à? Có cần phải bất chấp như vậy không?”
Quảng Dã mỉm cười: “Cậu không xứng đáng để tôi phanh lại.”
Vẻ mặt A Thắng căng chặt.
Một người bạn đi cùng hỏi: "Quảng Dã, cậu xuất phát chậm hơn cậu ấy. Có phải vì xe khởi động không được không?"
Quảng Dã nhai kẹo, cười khẽ: “Bắt đầu đã nghiêm túc thì có phải là quá bắt nạt người khác không?”
Đây là một lời nói đầy giễu cợt, mọi người đều bật cười.
Kết quả trận đấu đã được định đoạt, Quảng Dã nhìn về phía chỗ đậu xe số 1 phía sau A Thắng: “Là cậu kêu tôi thi, đã đánh cược thì phải chấp nhận thua cuộc.”
Những người xung quanh la ó, A Thắng không nói nên lời, Quảng Dã trực tiếp khởi động xe, đuôi xe quay 180 độ, quay đầu lại, đậu vào bãi đậu xe rồi ngạo nghễ lộn ngược trên bánh trước, đuôi xe sát mặt đất, mang theo đủ sự khiêu khích.
Bầu không khí tại hiện trường như bùng nổ.
Quảng Dã liếc mắt nhìn về phía người đang có sắc mặt đang vô cùng xấu: “Trở về chăm chỉ luyện tập, lần sau có thể đấu tiếp với tôi.”
Sau đó, anh đội mũ bảo hiểm, dẫn theo nhóm bạn cùng vài người đi xe khác, nhấn ga rồi phóng đi.
Tiếng gầm rú thủng màng nhĩ và đèn đuôi xe biến mất trong vài giây.
A Thắng nhìn chằm chằm về hướng Quảng Dã đang lái xe đi, xấu hổ nắm chặt mũ bảo hiểm, thầm chửi rủa.
_______
Một đầu là tiếng gầm rú kích thích và mạo hiểm, đầu kia là sự im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.
Trong căn phòng trên tầng hai của biệt thự, Tang Lê đang tập trung làm bài tập.
Màn đêm dần buông xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng bút lướt trên giấy.
Sau khi Tang Lê làm xong hết bài tập, cô ngẩng đầu lên và thấy đã gần mười hai giờ.
Cơn buồn ngủ tràn ngập đầu, cô cố gắng đi tắm trước khi lên giường, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Tang Lê nằm trên giường một lúc rồi mới dậy.
Mấy hôm nay cô đi ngủ rất muộn nhưng vì muốn đến trường ghi chép thêm nên cô phải dậy sớm.
Rửa mặt xong, Tang Lê xuống lầu ăn sáng, quản gia nói Tống Thịnh Lan đã ra sân bay mười phút trước.
Tang Lê cảm thấy tiếc nuối. Nếu không phải nằm thêm trên giường thì cô đã có thể nói chuyện với dì Tống rồi…
Sáu giờ rưỡi, Tang Lê đến trường.
Cô học thuộc từ đơn, một lúc sau thì gặp Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương, họ gặp nhau ở nhà ăn và cùng nhau mua bữa sáng.
Sau một tuần, Tang Lê đã làm quen với họ và nhận thấy họ khá dễ ở chung.
Ba người trò chuyện một lúc, buổi đọc sách buổi sáng chẳng mấy chốc đã bắt đầu, tuy nhiên, chiếc ghế bên cạnh Trương Bác Dương vẫn còn trống.
Dụ Niệm Niệm khó hiểu hỏi: “Quảng Dã đâu?”
Trương Bác Dương: “Không… Không biết.”
Họ tưởng Quảng Dã chỉ đến muộn, nhưng không ngờ rằng khi buổi đọc sách buổi sáng đã kết thúc vẫn không thấy anh đâu.
Sau giờ học, một số nam sinh lớp khác đến tìm Quảng Dã, sau đó khi Nhiếp Văn tới, mọi người mới biết tối qua Quảng Dã đã đua xe trên đường núi và chơi Liên Minh Huyền Thoại cả đêm, sáng nay chắc là anh đã trốn tiết.
Đã lớp 12 rồi mà còn có thể tùy ý làm bậy như thế, chắc trừ Quảng Dã ra thì không ai dám cả.
"Còn nửa năm nữa tôi mới được đi xe, giờ A Dã đã đi xe được rồi à?"
Có người hỏi. “Ừ, nửa năm trước cậu ta đã thành niên rồi...”
Nhiếp Văn nói: “Tối hôm qua A Dã nói hôm nay mẹ cậu ấy đi công tác.”
“Ồ, vậy không phải bây giờ cậu ta đã hoàn toàn tự do rồi sao, không ai quản được cậu ta.”
“Mẹ cậu ta cũng không quản được, vậy nói xem ai có thể quản cậu ta đây.”
Có người cười nói đùa: “Này, kiếm bạn gái thì không chừng có thể quản được đó.”
“Được, vậy cũng phải có cô gái nào có thể lọt vào mắt Quảng Dã đã, một cô gái có thể quản được cậu ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.”
Mọi người đều cười.
Chuông vào lớp vang lên, mọi người giải tán, Tang Lê im lặng đè nén những điều vừa nghe được trong đầu, từ trong cặp lấy cuốn sách hóa học ra, tập trung nghe giảng.