Đôi mắt của cô sáng lên: “Anh rảnh sao?”
“Công việc của tuần sau đều có thể xử lý online.”
Gương mặt cô đầy ý cười: “Đi thôi, nhất định là bà ngoại cũng muốn gặp anh, chúng ta cùng nhau trở về, bà ngoại nhất định rất vui vẻ.”
Anh cười: “Đợi 6 năm, lần này có thể bổ sung được rồi.”
Vào thứ ba, Tang Lê cùng với một vài thành viên của vũ đoàn bay đến thành phố Lâm Thạch trước, bọn họ đi cùng để trợ giúp cô hoàn thành buổi biểu diễn thương mại.
Quý Hoài làm biên đạo múa cũng đi cùng. Trên đường đi, Quý Hoài đưa cho cô một tập tài liệu, đó là thư mời của một vũ đoàn vô cùng nổi tiếng ở Anh gửi cho Tang Lê, hy vọng cô có thể gia nhập với vũ đoàn của bọn họ, trong đó chủ yếu là diễn viên múa thường trú, ở lại hai ba năm, rất có khả năng thăng chức lên làm trưởng đoàn, đối phương đưa ra điều kiện và đãi ngộ đều rất tốt.
“Nếu cô đi thì sẽ có cơ hội phát triển nhiều hơn so với ở lại Trừng Vũ.” Quý Hoài nhàn nhạt nói: “Nhưng có khả năng cô phải ở nước ngoài trong một thời gian dài, chỉ có thể yêu xa với Quảng Dã.
Vũ đoàn này là giấc mơ mấy năm trước của Tang Lê, cô rất tha thiết được tiến vào, không ngờ hiện giờ đối phương lại chủ động vươn cành ô liu cho cô. Tang Lê cụp mắt nhìn thư mời, một lúc lâu sau mới vứt sang một bên, trước tiên không xử lý việc này.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là buổi biểu diễn thương mại.
Sau khi đến thành phố Lâm Thạch, bọn họ đi đến sân tập luyện để diễn tập, Tang Lê cũng gửi cho Quảng Dã ảnh chụp bọn họ luyện múa và ăn cơm, báo cáo sinh hoạt hằng ngày cho anh biết. Đôi khi Quý Hoài cũng sẽ thò mặt qua, làm mặt quỷ với ống kính.
Lần thứ hai cô gửi ảnh qua, vài phút sau liền có tin nhắn từ đầu bên kia: [Tang Lê, em cho rằng anh sẽ không ghen đúng không? ]
Cô nhịn cười không được: Em cho rằng anh sẽ không như vậy.]
Quảng Dã: [Trong lòng em, anh còn rất rộng lượng nhỉ
Tang Lê rất ít khi nhìn thấy Quảng Dã ghen, cùng lắm là lúc còn học trung học phổ thông, anh khó chịu với Lư Hạ Dương, cô cười: [Yên tâm, em đuổi Quý Hoài đi rồi, không để cho cậu ta xuất hiện nữa, đừng ghen được không]
Cô dỗ anh: [Mỗi ngày đều rất nhớ anh, chờ anh tới tìm em]
Từ trước đến nay, Tang Lê vẫn luôn thờ ơ với những người con trai khác, trong mắt chỉ có học tập, nhìn bên ngoài tưởng như rất dè dặt nhưng lại chỉ làm nũng trước mặt anh.
Đầu bên kia gửi tin nhắn tới: [Khi gặp lại, miệng vẫn còn ngọt như vậy thì được.]
Tang Lê mỉm cười.
Sau hai ngày tập luyện, tối thứ sáu cuối cùng cũng phải lên biểu diễn, cô đưa cho Quảng Dã vé ngồi hàng phía trước. Sau khi bài múa đầu tiên của cô sắp kết thúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Quảng Dã đi tới từ cửa lớn hội trường.
Hiện giờ đã là mùa đông tháng 12, người đàn ông mặc một chiếc áo lông màu xám đen, hai chân thon dài, trên áo khoác còn dính tuyết, mày kiếm mắt sáng như chìm trong vực sâu, khi nhìn về phía cô lại hóa thành dịu dàng.
Anh ngồi vào vị trí, ánh mắt nhìn về phía cô.
Tang Lê kết thúc điệu múa, cuối cùng cũng nghiêm túc đối diện tầm mắt của anh, cô cong môi, trái tim được lấp đầy.
Rất nhiều lần biểu diễn trên sân khấu ở nước ngoài, cô đều hy vọng Quảng Dã có thể ở dưới sân khấu nhìn mình, hiện giờ rốt cuộc cũng không còn là hy vọng xa vời.
Có anh làm bạn, sự tỏa sáng của cô mới có ý nghĩa.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thương mại. Ngày hôm sau, Quý Hoài cùng những người khác trở về Vân Lăng trước. Tang Lê và Quảng Dã bay đến Đài Thông.
Hiện giờ, những con đường trong thôn đều đã được sửa chữa, hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều so với 6 năm trước, ô tô có thể lái trực tiếp đến cửa nhà.
Sau khi xuống xe, Quảng Dã đi về phía cốp xe lấy đồ vật. Bên trong, Liên Vũ Châu nghe thấy tiếng động cũng đi ra: “Các cháu đã trở về rồi à...
Tang Lê cười chạy lên, Quảng Dã cũng chào hỏi Liên Vũ Châu, Liên Vũ Châu nhìn thấy hai đứa nhỏ thì vô cùng vui mừng: “Các cháu thật là, về thăm mà sáng nay mới thông báo, bà còn chưa kịp giết gà vịt…”
“Không sao đâu mà bà ngoại, chúng cháu không muốn bà vất vả chuẩn bị nên mới thế.”
Quảng Dã cầm theo một ít hộp quà lớn nhỏ, Tang Lê khoác tay Liên Vũ Châu, ba người cùng đi vào, sau đó Tang Lê nhìn thấy cậu của mình Tang Thành Nghiệp cùng với mợ Quế Tú Viện đang ngồi ở trong phòng, bỗng nhiên sửng sốt.
Hôm nay, hai vợ chồng cũng trùng hợp về thăm Liên Vũ Châu.
Mấy năm nay, sau khi Tang Lê phát triển tốt ở nước ngoài, cô cũng thường xuyên gửi đồ về cho Tang Thành Nghiệp. Trong lòng cô vẫn luôn quan tâm đến cậu của mình, chỉ là quan hệ với Quế Tú Viện dần trở nên nhạt nhòa, chưa đến mức chán ghét, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ gặp mặt thì chào hỏi thôi.
“Cậu, mợ.”
Tang Lê mở miệng chào, Quảng Dã cũng lễ phép hỏi thăm. Tang Thành Nghiệp nhìn thấy hai người, ý cười đầy mặt, thân thiện đáp lại. Quế Tú Viện ngồi ở một bên, nhìn thấy Tang Lê ngày càng có thêm khí chất, cùng với Quảng Dã vừa nhìn đã biết có sự nghiệp thành công, sắc mặt bà ta khẽ thay đổi, trong lòng lại có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thật ra bản tính của Tang Lê luôn hiếu thuận hiểu chuyện, nếu Quế Tú Viện đối xử tốt với cô, quan hệ giữa hai người sẽ rất tốt. Nhưng bởi vì lúc trước, trong lòng bà ta vẫn luôn ghét bỏ Tang Lê là người kéo chân sau, động một chút liền phê bình quở trách cô, thiên vị các kiểu. Hơn nữa, bởi vì chuyện đi học của Khải Khải, nói chuyện không chừa đường lui, hoàn toàn phá hủy mối quan hệ này.
Hiện giờ trong lòng Quế Tú Viện đã sớm hối hận. Sớm biết hiện tại Tang Lê có tiền đồ như vậy, sau này còn có thể gả vào nhà giàu, nếu lúc trước bà ta có thái độ tốt đối với Tang Lê, hiện tại sinh hoạt của một nhà bọn họ nhất định sẽ dễ chịu hơn.
Đối xử với người khác như thế nào thì sẽ bị người khác đối xử lại y như vậy. Đáng tiếc, Quế Tú Viện biết quá muộn. Hiện giờ Tang Lê xa cách với bà ta, Quảng Dã càng khinh thường bà ta, cho dù bà ta trơ mặt thò lại gần để nịnh bợ cũng xấu hổ.
Nhưng Tang Lê vẫn mang đến rất nhiều đồ cho bọn họ. Cô cũng lười so đo với những oán hận đó. Tóm lại, lúc trước cũng nhờ có Quế Tú Viện mà cô mới có thể đi học ở huyện. Hơn nữa, dù sao Tang Thành Nghiệp cũng là cậu của cô, là em trai ruột của mẹ cô, cô không thể không quan tâm.
Trò chuyện một lúc, Tang Thành Nghiệp và Quế Tú Viện còn có việc nên rời đi trước.
Bọn họ đi rồi, bầu không khí lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tang Lê ngồi ở bên cạnh Liên Vũ Châu, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của bà. Liên Vũ Châu nói đều tốt, hỏi Quảng Dã: “Tiểu Dã chạy từ Vân Lăng tới đây sao?”
“Không phải ạ, ngày hôm qua cháu đến tìm Điềm Điềm, sáng nay chúng cháu cùng nhau từ Lâm Thạch tới đây.”
Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau cười: “Quảng Dã nói lâu rồi không đến thăm bà ngoại, trùng hợp bây giờ có thời gian cho nên chúng cháu cùng nhau tới.”
Liên Vũ Châu nhìn gương mặt hai người đều lộ ra sự ngọt ngào, trong lòng cũng vui vẻ thay cho họ, cười nói: “Hiện tại Tiểu Dã và cháu có thể đến với nhau, bà ngoại là người vui mừng nhất. Trước kia hai cháu chia tay, rõ ràng đều có tình cảm với đối phương, nhưng bà lại không thể nói gì.”
Quảng Dã nắm lấy tay Tang Lê, dịu dàng nói: “Bà ngoại, hiện tại cháu đã tái hợp với Điềm Điềm. Từ nay về sau, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cùng cô ấy hiếu thuận với bà ngoại.”
Liên Vũ Châu cảm động đến ứa nước mắt, gật đầu: “Tiểu Dã, bà ngoại biết cháu là một đứa trẻ tốt, cho dù sau này bà không còn nữa, có cháu ở bên cạnh Điềm Điềm, bà cũng không còn lo lắng gì nữa.”
Tang Lê ôm lấy Liên Vũ Châu: “Cái gì gọi là không còn nữa chứ, bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi…”
Liên Vũ Châu chạm nhẹ vào mũi Tang Lê, trêu chọc với Quảng Dã: “Cháu nhìn con bé xem, vẫn là một đứa nhỏ”
Quảng Dã cong môi.
Hai người trò chuyện, Liên Vũ Châu biết được bây giờ Phạm Mạn Chi không còn ngăn cản chuyện tình cảm của hai người bọn họ nữa. Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan cũng rất thích Tang Lê, Liên Vũ Châu cũng yên tâm.
Thật ra, điều mà bà ấy lo lắng nhất là gia thế của hai đứa nhỏ cách xa quá lớn, sau này Tang Lê sẽ chịu oan ức.
Con đường này của Tang Lê và Quảng Dã đã trải qua quá nhiều thăng trầm, cũng may trái tim của bọn họ dành cho nhau vẫn không thay đổi, hiện giờ mây lặn mưa ngừng, rốt cuộc cũng có thể nghênh đón một con đường bằng phẳng.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng Liên Vũ Châu đi dạo ở trong thôn, sau đó lại đi đến vườn rau. Hiện giờ, thân phận và địa vị của Quảng Dã cao quý nhưng vẫn không kiêu ngạo, tay chân lanh lẹ hỗ trợ công việc, sau đó lại nói chuyện phiếm với Liên Vũ Châu. Tang Lê nhìn thấy, không khỏi thở dài, người như anh, có trưởng bối nào không thích nổi cơ chứ.
Sau khi làm việc ở vườn rau xong, Quảng Dã và Tang Lê đi bắt cá, sau đó lại đi đến rừng hoa mai để chụp ảnh, mỗi khung cảnh đều tràn ngập hồi ức.
Tang Lê được Quảng Dã dắt đi, đột nhiên cảm thấy sáu năm trước trở lại Đài Thông để chịu đựng sự thật, nỗi đau không dám nói kia đều đã được đền bù. Chỉ cần anh ở đây, chuyện sau này đều sẽ tốt đẹp như vậy.
Hai người muốn ở lại trong núi vài ngày. Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Liên Vũ Châu nói: “Phòng của Điềm Điềm ở phía đông, bà đi dọn dẹp phòng ở phía tây cho Tiểu Dã. Tiểu Dã, phòng ở phía tây hơi nhỏ một chút, cháu cố gắng ở nhé.”
“Không sao đâu ạ, cháu đều có thể ở được.”
Tang Lê đối diện với ánh mắt sâu xa của Quảng Dã, cảm thấy có gì đó không thích hợp, gò má lại nóng lên.
Sau khi Liên Vũ Châu đi dọn dẹp, Tang Lê và Quảng Dã định tiếp tục đi dạo trong thôn.
Đi ra khỏi cửa nhà, Quảng Dã bảo cô lên xe, Tang Lê kinh ngạc: “Không phải nói là đi tản bộ sao?”
Trên ghế điều khiển, anh cúi người nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Anh còn cần phải dọn phòng để ở riêng à?”
Gương mặt Tang Lê đỏ lên, ngập ngừng: “Bà ngoại còn ở bên ngoài đó, anh đừng quậy.”
Anh nhìn thẳng cô, không buông tay.
Người này hư hỏng muốn chết...
Tang Lê không thể lay chuyển được anh, mềm mại nói thầm: “Để xem tình hình tối nay đã…”
Anh kéo cô lại gần, hôn lên môi cô.
Trong thôn tối tăm, không có ai chú ý đến bọn họ.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ anh bảo cô lên xe là vì anh muốn hôn. Hôm nay, hai người ở trước mặt bà ngoại cả ngày, anh đều không thể làm cái gì.
Hơi thở triền miên, bầu không khí mập mờ tùy ý lan rộng, Quảng Dã dừng lại nhìn cô: “Tối hôm qua em nói gì với anh?"
Tối hôm qua, sau khi biểu diễn xong trở lại khách sạn, cô làm nũng với anh, nói rằng cơ thể mệt mỏi, không thể động đậy.
Quảng Dã cũng không đành lòng giày vò cô, đành chỉ ôm cô ngủ.
Hai người không thân mật với nhau ba bốn ngày rồi. Với nhu cầu hiện tại của anh thì làm sao có thể nhịn được, rõ ràng đêm nay không có ý định buông tha cho cô.
Tang Lê bị anh hôn đến mức trong lòng rạo rực, sống lưng tê dại như bị điện giật, tước vũ khí đầu hàng. Thật ra cô cũng muốn anh, giọng nói cô nhẹ nhàng: “Vậy đợi bà ngoại ngủ đã”
“Được.”
Hai người xuống xe, Quảng Dã sợ cô lạnh, choàng khăn quàng cổ cho cô. Tang Lê quan sát đường phố xung quanh, nhướng mày nhìn anh: “Có cảm giác chúng ta giống như đang vụng trộm ở bên nhau vậy.”
Quảng Dã cười: “Nếu em thích thì tối nay chúng ta sẽ chơi thể loại này.”
"...”
Cô xấu hổ, tức giận với anh. Hai người nắm tay đi về phía trước, đột nhiên Tang Lê nhớ ra một chuyện: “Quảng Dã, anh có mang cái kia không…”
Vẻ mặt của anh bỗng dưng cứng lại.
Vốn dĩ tối hôm qua trở lại khách sạn, anh muốn mua ở trên mạng, sau đó lại không có chuyện gì xảy ra, anh cũng không mua nữa.
Tang Lê chú ý tới nét mặt của anh, có chút buồn cười: “Trong núi không có mạng”
Quảng Dã đen mặt, vài giây sau mới lên tiếng: “Không sao.”
Một lát sau, hai người đi ngang qua một quầy bán đồ lặt vặt, Quảng Dã nói: “Anh đi vào mua đồ uống, em ở bên ngoài chờ anh một chút.”
Tang Lê nhảy lên mấy bước: “Được.”
Quảng Dã đi vào quầy bán đồ lặt vặt, đây là siêu thị nhỏ duy nhất trong thôn, hơi đơn sơ, nhưng cũng bán rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Anh tùy ý chọn một số đồ vật, đi đến chỗ tính tiền. Bà chủ là một bác gái bốn năm chục tuổi, nhìn đồ anh mua: “Mười tệ.”
Trong thôn còn có thói quen dùng tiền mặt, Quảng Dã lấy ví tiền ra, bác gái nhận ra anh: “Ôi chao, cháu có phải là bạn trai của Điềm Điềm hay không?”
Thôn nhỏ, chiều nay Liên Vũ Châu dẫn theo hai người bọn họ ra cửa, rất nhiều người thấy được.
Quảng Dã đáp lời, không ngờ đối phương nhận ra mình. Bác gái cười: “Anh bạn trẻ thực sự rất đẹp trai, đứng cùng một chỗ với Điềm Điềm quả thật rất xứng đôi!”
Quảng Dã cười nhẹ đáp lại, ánh mắt lơ đãng tìm kiếm khắp nơi.
Bà chủ chú ý tới ánh mắt của anh: “Anh bạn trẻ muốn mua thuốc lá sao? Muốn loại đó à?”
“Không phải..”
“Vậy còn cần cái gì? Đồ uống hay là đồ ăn vặt? Có đậu phộng, hạt dưa, mì ăn liền, hôm nay bác gái mời cháu. Chúng ta sống trong một cái thôn, đều là người một nhà.”
Quảng Dã ho nhẹ, vài giây sau mới lên tiếng: “Bác có bán bao cao su không?”
Bác gái: Hả????