Ngày hôm sau, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng vội đến.
Bọn họ biết được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, gác lại công việc đến Hưng Thái, cũng để thăm Giản Thư Nhiên.
Mặc dù Nhiếp Văn không quen biết hai anh em này, nhưng bản thân ở trong hoàn cảnh này, cậu ta cũng cảm thấy rất buồn, thu lại những tiếng cười nghịch ngợm hằng ngày, thay thế giống như người anh cả Quảng Dã, ở bên cạnh Giản Thư Nhiên.
Hầu hết thời gian, Quảng Dã đều ở một mình.
Anh ngồi trên bãi cỏ đỉnh núi mà Giản Thư Niên thường dẫn anh đến, ngồi một mình thất thần.
Quảng Dã nhớ lại rất nhiều hình ảnh trong quá khứ.
Anh nhớ lúc nhỏ, Giản Thư Niên dẫn anh đến ngọn núi này chăn cừu chăn bòm dẫn anh chạy quanh ngọn núi, dẫn anh đi hái trái cây, đi tắm suối, dẫn anh đến Đình Đài, thổi kèn harmonica cho anh hát, cùng anh nói chuyện, giải tỏa mọi nỗi buồn của anh.
Giản Thư Niên nói, Quảng Dã, tai cậu không nghe cũng không sao, chúng tôi sẽ luôn ở bên cậu.
Quảng Dã vẫn còn nhớ, tháng trước anh cùng với Tang Lê đến đây, Giản Thư Niên dẫn hai người bọn họ đi khắp trong núi.
Chạng vạng bọn họ đón ánh hoàng hôn rực rỡ, nghĩ về kế hoạch học đại học trong tương lai.
Bọn họ nói, bốn năm đại học bọn họ có thể cùng nhau đến thư viện học, cùng đi ăn cơm, cùng đi dạo trên đường phố sinh viên, cùng nhau làm tình nguyện viên.
Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Nhưng đều đã thay đổi trong nháy mắt.
Nhưng hiện tại, cho dù là giọng nói của Tang Lê, hay là giọng nói của Giản Thư Niên, anh cũng không nghe được nữa.
Quảng Dã nhìn về nơi xa xăm, đáy mắt nóng lên.
Vài ngày sau, tang lễ của Giản Thư Niên được tổ chức trong núi.
Cậu ấy rất yêu thích núi, tự nhiên như vậy muốn ở lại đây mãi mãi, mộ của cậu ấy ở bên cạnh khu rừng vân sam đẹp nhất trong núi, có dòng suối chảy róc rách.
Tang lễ tổ chức rất đơn giản, không mời quá nhiều người, chỉ có bọn họ và vài người trong thôn.
Giản Thư Nhiên phủi bụi trên bia mộ, đứng dậy nhìn Quảng Dã, chóp mũi chua xót: “Anh A Dã, em cứ tưởng rằng anh em sẽ ở bên em cả đời, nhưng tại sao anh ấy lại rời xa em sớm như vậy.”
Quảng Dã nhìn tấm ảnh chàng trai trên bia mộ, nói: “Cậu ấy vẫn chưa rời xa Nhiên Nhiên, cậu ấy vẫn luôn ở đây, chỉ cần em nhớ đến cậu ấy, cậu ấy sẽ ở bên cạnh em”
Cậu ấy ở trong gió, trong mây, trong mưa, trong dải ngân hà rộng lớn, bất cứ nơi nào cô bé muốn cậu ấy xuất hiện, cậu ấy không rời đi, mà chỉ là đổi theo phương thức khác ở bên cạnh bọn họ.
Sinh mệnh của cậu ấy dừng lại ở tuổi mười tám dịu dàng và sáng rực nhất.
Sinh mệnh của cậu ấy là cống hiến cho ngọn núi cao mà cậu ấy yêu thích nhất, cậu ấy trưởng thành ở nơi này, và cũng an nghỉ ở nơi này.
Cậu ấy luôn là thiếu niên tốt nhất trong ký ức của tất cả mọi người.
Quảng Dã hứa với Giản Thư Niên sẽ chăm sóc Giản Thư Nhiên thật tốt, hiện tại Giản Thư Nhiên không còn người thân nào trên thế giới này, dưới sự an ủi khuyên nhủ của Quảng Dã và Tống Thịnh Lan, cuối cùng cô bé cũng đồng ý đến Vân Lăng học.
Cô bé muốn giống như anh trai, học thật giỏi thi đỗ đại học Vân Lăng, sau đó trở lại núi Sam Cẩm, xây dựng thôn làng.
Giản Thư Nhiên mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tất cả mọi người, cô bé giống như cây non không có cây cổ thụ che chắn, lớn lên trong mưa gió, trưởng thành trong một đêm.
Cô bé nói, anh trai muốn cô bé đừng buồn, cho nên cô bé phải thật mạnh mẽ vì anh trai.
Cô bé muốn mang theo một phần lạc quan, ấm áp, dũng cảm của anh trai mà tiếp tục sống, thay mặt cậu ấy đi qua núi sông vạn dặm, dùng đôi mắt và trái tim của cô bé, thay cậu ấy nhìn thế giới này.
Quảng Dã ở trong núi vài ngày, mỗi ngày anh đều cùng Giản Thư Nhiên đi đến khu rừng Vân Sam kia, giống như đi tìm Giản Thư Niên nói chuyện, Nhiếp Văn cũng đi cùng bọn họ.
Nhiếp Văn nghe rất nhiều câu chuyện liên quan đến Giản Thư Niên qua lời Giản Thư Nhiên kể, trái tim cậu ta cũng bị động lòng bởi chàng thiếu niên tuy nghèo khổ nhưng vẫn tích cực vươn lên này.
Nhiếp Văn đã từng cảm thấy cuộc sống ngày nhàn vô tư nhàm chán tẻ nhạt, nhưng không ngờ có người lại sống vất vả như vậy vẫn cố gắng hướng về ánh mặt trời mà trưởng thành.
Gần đến ngày trường đại học khai giảng, ba người trở về Vân Lăng.
Máy bay bay ngang qua chân trời.
Giản Thư Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ, cầm chiếc kèn harmonica của Giản Thư Niên trong tay, ánh mắt buồn bã.
Mọi sự chia ly sống chết, buồn vui tan hợp đều dần dần được sắp xếp.
Bầu trời vẫn xanh ngát, gió vẫn dịu dàng, thời gian cứ tàn khốc bất công không ngừng trôi về phía trước, không bao giờ chờ bất cứ ai.
Sau khi Giản Thư Nhiên đến Vân Lăng, ở tại biệt thự nhà họ Quảng.
Cô bé biết được chuyện Tang Lê chia tay với Quảng Dã từ Nhiếp Văn, không dám hỏi thăm, cũng không dám liên lạc với Tang Lê.
Còn về Quảng Dã, tất cả mọi người cho rằng sau khi anh trải qua cú sốc về Tang Lê và Giản Thư Niên sẽ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng không gượng dậy được, nhưng ai ngờ sau khi anh trở lại về đến nhà, không hút thuốc uống rượu chơi game nữa, không còn uể oải chán nản nữa, không còn nhốt mình trong phòng nữa.
Vài ngày học đại học Vân Lăng khai giảng.
Sáng sớm anh rửa mặt, thay quần áo xong, một bên vai mang túi, xách vali đi xuống lầu.
Tống Thịnh Lan nhìn thấy anh, sửng sốt: “Tiểu Dã, con..”
Chàng trai bình tĩnh: “Khai giảng, con đi học.”
Không phải vì bản thân mình, mà là mang theo nguyện vọng của Giản Thư Niên, anh cũng sẽ đến đại học Vân Lăng chăm chỉ học tập.
Buổi sáng, bác Trương lái xe đưa anh đến trường.
Vân Lăng bước vào tháng 9 thời tiết vẫn khô nóng, gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng chói chang chiếu xuống, xuyên qua những tán lá cây rậm rạp xanh thẫm, phản chiếu loang lổ trên mặt đất.
Xe chạy vào khuôn viên đại học Vân Lăng, thấy nhiều sinh viên sóng bước cùng nhau, nụ cười rạng rỡ tràn đầy năng lượng trên khuôn mặt.
– “A Dã, Tang Lê, sau này tôi có thể đến Văn Lăng tìm các cậu rồi.”
— “Có thể thi đậu đại học tôi rất vui, sau này ở trong trường học còn có các cậu, chúng ta cùng nhau học cùng nhau tốt nghiệp, thật tuyệt”
— “Đúng vậy, sau này ba người chúng ta chính là bạn học rồi.
Trước mặt, Tang Lê và Giản Thư Niên giống như đang mỉm cười vẫy tay với anh, rồi cuối cùng lại biến mất trong đám đông.
Xung quanh tiếng người ồn ào, người đến người đi.
Quảng Dã bị thời gian lãng quên vào mùa hè năm 2013.
Sau khi vào đại học Vân Lăng, Quảng Dã đều chỉ có một mình.
Quảng Dã xách vali vào ký túc xá sinh viên, tham dự lễ tân sinh viên, tham dự đại hội tân sinh viên, tham gia quân sự, chính thức bước vào cuộc sống đại học.
Anh nghiêm túc lên lớp, hoàn thành bài tập giáo viên giao, tự học khóa học máy tính, như thể đang tỉnh táo mà lại mơ màng.
Nhưng anh trời sinh đã tỏa nắng, sự xuất hiện của anh rất nhanh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên trong trường.
Chỉ trong một tháng, Quảng Dã trở nên nổi tiếng trong các tường tỏ tình trường học, gia cảnh của anh cũng nhanh chóng được tiết lộ.
Mọi người đều không ngờ đến, khoa tài chính lại có một anh chàng đẹp trai siêu cấp đẹp trai như vậy, dường như mỗi ngày đều có nữ sinh muốn đến làm quen với anh, tìm anh xin thông tin liên lạc, muốn theo đuổi anh.
Tuy nhiên giống như cấp 3, không có cô gái nào có thể đến gần anh.
Chàng trai lạnh lùng, thờ ơ, vẫn không hề chừa mặt mũi cho bất kỳ cô gái nào.
Bên ngoài có nhiều lời đồn đại, một số người nói rằng anh có bạn gái, cũng có số người nói bên cạnh cạnh chưa từng xuất hiện cô gái nào, chắc chắn là độc thân.
Có một buổi sáng, Quảng Dã đến căn tin ăn sáng thì gặp một chàng trai cùng trường học cũ, hai người đang nói chuyện, trùng hợp có một cô gái đến gần Quảng Dã, chàng trai mỉm cười giúp Quảng Dã từ chối: “Bạn học, cậu đừng nghĩ nữa, người ta có bạn gái rồi, tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu hẹn hò rồi.”
Cô gái lúng túng rời đi, trước khi chàng trai rời đi, cậu ta cười nói với Quảng Dã: “Anh Dã, cậu và Lê Lê bây giờ học cùng trường thật hạnh phúc nha, tôi đi trước đây, ngày khác cậu gọi Tang Lê, chúng ta cùng nhau ăn cơm một bữa nha.”
Đôi mắt đen láy của Quảng Dã khẽ chuyển động.
Hôm đó là thứ sáu, tiết học buổi sáng kết thúc, anh đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Đi qua sân vận động, anh nhìn thấy rất nhiều sinh viên đang tập luyện cho lễ khai mạc hội thể thao.
Anh nhớ đến thời điểm này vào năm ngoái, anh cũng đang tổ chức lễ khai mạc.
Hình ảnh Tang Lê múa cờ xuất hiện trong tâm trí anh.
Đó là lần đầu tiên nhìn thấy cô múa, cô gái nhảy múa duyên dáng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, chớp mắt như vì sao hỏi anh múa có đẹp không, khiến cho anh phải lòng.
Sau đó buổi lễ khai mạc vào buổi sáng hôm đó, bọn họ thuận lợi hoàn thành màn trình diễn, trước đài chủ tịch, cô đứng bên cạnh anh mỉm cười nhìn anh, mặt mày sáng lạn: “Quảng
Dã, cậu nói đúng, chúng ta sẽ không thua.”
Quảng Dã tiến về phía trước, nhìn dưới bóng cây bên cạnh sân vận động, có một cô gái đang cầm camera, chàng trai bên cạnh hơi cúi xuống xích lại gần bên cạnh cô, hai người ngọt ngào chụp ảnh.
Quảng Dã nhớ lại buổi chụp hình tốt nghiệp ngày hôm đó, ánh mắt Tang Lê sáng ngời ghen tị nói với anh: “Bạn học Quảng Dã, cậu có muốn chụp hình với tớ không? Tớ muốn chụp hình với cậu.”
Khi đó bọn họ nắm tay đi dạo khắp sân trường, cô dựa vào người anh trong ống kính, nụ cười ấm áp.
Quảng Dã tiếp tục tiến về phía trước, đi đến căn tin.
Anh ăn cơm, ngẩng đầu lên, trong lúc mơ màng dường như nhìn thấy Tang Lê vẫn ngồi đối diện mình, chán nản nhìn anh, cười dịu dàng làm nũng với anh: “Quảng Dã, tớ nhất định phải ăn nhiều như vậy sao? Tớ sắp biến thành con heo rồi.”
Cô quá gầy, khẩu vị lại kém, không ăn uống đầy đủ, anh vì sức khỏe của cô, luôn nghiêm khắc giảm sát chế độ ăn của cô.
Anh vẫn còn nhớ cô ghét ăn cà rốt, không ăn rau mùi, sẽ ăn hơi cay, thích uống nước dừa, không thích ăn thịt lợn, chỉ mất hơn nửa năm, anh đã nhớ hết thói quen ăn uống của cô.
Ăn cơm xong, Quảng Dã lái xe moto ra khỏi khuôn viên trường, lái xe vô định trong thành phố.
Trong mơ màng, anh vẫn có cảm giác Tang Lê đang ngồi phía sau anh.
Anh từng chở cô đến bờ biển, đi lên núi, chở cô đến từng nơi trong thành phố, cô rụt rè ôm eo anh, khi xuống xe, anh sẽ giúp cô cởi nón bảo hiểm, kéo cô vào lòng hôn.
Từng khung cảnh đều không có Tang Lê, nhưng khung cảnh nào cũng có thể khiến anh nhớ đến Tang Lê.
Anh rất muốn cô có thể ở bên cạnh, anh muốn nói với cô, Giản Thư Niên đã mất rồi, những người khác trong tiểu đội Phất Nhanh cũng học ở các trường khác, hiện tại anh chỉ có một mình ở đại học Vân Lăng, mặc dù học ở một trường đại học rất tốt, nhưng lại rất cô đơn.
Quảng Dã nghĩ rằng anh đã không quan tâm như vậy rồi, anh cho rằng đã qua một tháng rồi, anh sẽ có thể bắt đầu quên được cô.
Nhưng cô giống như ký ức khắc sâu vào xương cốt, hình ảnh khắc vào con người anh, trở thành một phần trong cuộc sống anh, chỉ cần vừa nhớ đến đã khuấy động toàn bộ mọi cay đắng trong tâm hồn anh đến long trời lở đất.
Buổi tối, Quảng Dã trở về nhà.
Một người anh ở trong phòng ngủ, uống rất nhiều rượu.
Rượu từng chút một dần dần lấp đầy tâm trí, tê liệt mọi cảm xúc.
Rất lâu sau đó, anh mở ngăn kéo, lấy ổ khóa, đi xuống lầu.
Anh mở phòng ngủ của Tang Lê.
Anh đi vào, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất.
Anh đi đến trước bàn, nhìn thấy điện thoại anh mua cho cô, một đôi giày khiêu vũ, cón có nhiều thứ khác, cùng với bức tranh đã vỡ khung ảnh.
Anh ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, trong cơn say hỗn độn, tâm trí anh giống như một cuộn phim tua lại, hiện lên rất nhiều hình ảnh, đêm giao thừa năm đó, cô một mình chạy ra khỏi hội trường tìm anh, nói đi cùng anh, sinh nhật cô ngày hôm đó, trong khách sạn, cô nhón chân hôn vào tai trái anh, nói rất thích anh, kiểm tra kết quả thi đại học ngày hôm đó, cô nằm trong lòng anh, nói muốn được ở mãi cùng với anh.
Anh ngồi dựa vào tường, lấy điện thoại ra, một lúc lâu sau bấm số điện thoại.
Tít tít tít...
Đối phương không nghe máy.
Anh dường như đã say rồi, đầu óc trống rỗng, tiếp tục gọi lại lần nữa rồi lần nữa.
Nhất định phải tìm được cô.
Anh say nồng đôi mắt nóng hổi, gửi tin nhắn cho cô:
[Tang Lê, tớ biết cậu đã nhìn thấy rồi.
[Nhận một cuộc điện thoại của tớ thôi, một cuộc gọi cuối cùng.]
Anh lại gọi lại, sau mười mấy giây, lúc anh chuẩn bị cúp điện thoại thì đầu bên kia nghe máy.
Thời gian như ngừng lại, gió cũng ngừng thổi.
Những suy nghĩ bị cơn say che phủ lúc này lại trở nên rõ ràng.
Đôi mắt anh nóng bừng, sau vài giây khàn giọng nói: “Tang Lê.”
“Cuối cùng cậu cùng nhận điện thoại của tớ rồi.”
Đầu bên kia không nói gì.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Quảng Dã lại im lặng.
Hai người đều chìm vào im lặng.
Quảng Dã nhắm đôi mắt đỏ ngầu, đầu dựa vào tường, tất cả mọi ký ức và cảm xúc đang quay cuồng trong tâm trí, khuất động cảm xúc.
Quảng Dã cầm điện thoại, dán chặt vào bên tai.
Rất lâu sau đó, anh mới thấp giọng nói: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu, lâu như vậy, rốt cuộc cậu có từng thích tớ một chút nào không?”
Sau khoảng thời gian lâu như vậy, anh vẫn không cam lòng.
Dù cô đối với anh chỉ có một chút xíu, anh cũng cảm thấy đủ rồi.
Những lời cô từng nói đẹp như mơ, rốt cuộc là sự thật, hay hoàn toàn là giả dối.
Yết hầu anh lăn lộn, giọng nói khàn đặc: “Đây là lần cuối cùng tớ hỏi cậu, cậu nói tớ sẽ tin.”
Im lặng một lúc lâu, đầu dây bên kia nói: “Không có.”
“Một chút cũng không”
Giống như tiếng chuông phán xét vang lên, không để cho người khác nghi ngờ.
Quảng Dã cười giễu cợt, ánh mắt sôi sục: “Tang Lê... thà tớ chưa từng quen biết cậu.”
Nếu như thời gian quay trở lại, anh thà rằng bọn họ sống ở hai thế giới song song, chưa bao giờ tiếp xúc nhau.
Anh cúp điện thoại.
Trong đầu hiện lên từng khung cảnh trong quá khứ...
“Nếu không phải cậu đứng ở đó không nói lời nào dọa người, tôi có thể ngã xuống sao?”
“Quảng Dã, cậu đừng cho rằng cậu là trung tâm thế giới, nếu không phải vì dì Tống, tôi cũng không thèm nhìn đến cậu đâu.”
“Quảng Dã, trên núi thật đẹp quá, bác Trương dẫn tớ đi dạo trang trại, tớ nhìn thấy được rất nhiều động vật nhỏ, đặc biệt là thỏ, có một số con thỏ tại cụp màu trắng rất dễ thương, tớ muốn cho nó ăn cỏ, nhưng tụi nó đều rúc vào trong tổ không chịu ra...
“Tớ gọi điện thoại cho cậu nhiều như vậy, sao cậu lại không nghe máy, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu lắm không.”
“Vậy cậu không nói chuyện với tớ, tớ cũng không nói chuyện với cậu, từ giờ trở đi chúng ta giả bộ không quen biết nhau.”
“Quảng Dã, tớ tìm cớ lẻn ra ngoài, tớ không xem nữa, tớ đi cùng cậu”
“Quảng Dã, tớ nói, tớ cũng thích cậu.”
“Quảng Dã, chúng ta ở mãi bên nhau, có được không?”
Cô gọi tên anh, giống như ảo mộng.
Cuối cùng là câu nói đó: “Quảng Dã, tớ không thích cậu, đây chính là sự thật.”
Tỉnh mộng, mọi thứ đều biến mất.
Quảng Dã nóng mắt, đứng dậy, cầm bức tranh vẽ cô ở Sơn Trang trên bàn, xé ra, rồi xua tay.
Cuối mùa hè năm 2012.
Câu chuyện bọn họ bắt đầu vào năm đó.
Đầu thu 2013.
Bọn họ chia tay, tách ra, cuối cùng biến mất trong biển người rộng lớn.