Xe mô tô rời khỏi bờ biển, trở về với thế giới hiện thực kỳ lạ và phức tạp.
Về đến nhà, Tang Lê mở điện thoại, xóa toàn bộ tin nhắn mà Quế Tú Viện gửi đến, ngay lúc đó cô cũng nhận cuộc gọi từ Liên Vũ Châu.
Cô liếc nhìn Quảng Dã rồi một mình đi sang một bên để nghe máy.
Ngay trước khi gia đình Quế Tú Viện rời đi, Liên Vũ Châu mới từ chỗ con trai biết được chuyện Quế Tú Viện đòi tiền Tang Lê, cũng như việc cháu gái yêu quý của bà ấy bị mắng chửi, khiến bà ấy tức giận không chịu được, ngay lập tức gọi điện thoại để an ủi.
Thật ra cậu của Tang Lê, Tang Thành Nghiệp cũng cảm thấy Quế Tú Viện vô lý và mặt dày. Nhưng ông ta không có bất kỳ tiếng nói nào, mỗi khi ông ta lên tiếng vài câu để bảo vệ Tang Lê, Quế Tú Viện lại quậy tung cả trần nhà lên, cho nên ông ta chỉ có thể để mặc cho Quế Tú Viện làm bậy theo ý mình.
"Điềm Điềm, để cháu phải chịu đựng nỗi ấm ức như vậy, tất cả đều là do bà ngoại. Nếu biết trước, bà đã không nhiều lời với chúng nó rằng cháu sống khá tốt đang ở Vân Lăng, còn gửi đồ về cho bà.."
Liên Vũ Châu đau lòng, Tang Lê vội vàng an ủi: "Bà ngoại đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan đến bà, bà đừng buồn."
Tang Lê không lo lắng đến điều gì khác, chỉ lo lắng cho sức khỏe của Liên Vũ Châu, trái tim của bà ngoại vốn đã có vấn đề từ trước, nếu bị tức giận rồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Liên Vũ Châu thở dài: "Mợ của cháu thật quá đáng, sao lại đánh chủ ý như vậy lên một đứa trẻ như cháu chứ..."
Tang Lê cụp mắt: "Bà ngoại, cháu đã sống ở nhà mợ mười mấy năm rồi, sau này cháu sẽ báo đáp cho họ, nhưng tiền để cho Khải Khải đi học, cháu không có khả năng chi trả, cũng không thể để cho dì Tống trả hộ được."
Về tình về lý, Quế Tú Viện là bậc trưởng bối của cô, trước khi mẹ cô qua đời cũng đã nhắc nhở cô rằng dù sao cũng phải hiếu kính với nhà cậu. Tuy nhiên, riêng những việc nằm ngoài bổn phận của cô, cô sẽ không làm.
Vả lại loại chuyện như thế này chính là một cái hố không đáy, một khi cô cho một lần, sau này Quế Tú Viện sẽ mãi mãi xòe tay xin.
Liên Vũ Châu đương nhiên cũng đứng về phía Tang Lê: "Cháu không cần phải lo lắng về nó, nếu lần sau nó lại đến tìm cháu, cháu hãy nói với bà, bà sẽ đối mặt với nó, dù sao chỉ cần có bà ở đây, nó sẽ không dám làm phiền, Điềm Điềm có thể yên tâm học ở Vân Lăng, không phải sợ"
Trong lòng Tang Lê ấm áp: “Cảm ơn bà ngoại.”
Gọi điện thoại xong, cô bước vào biệt thự, quản gia đến gọi cô ăn tối, Tống Thịnh Lan sẽ về sau một lúc nữa.
Tang Lê đến phòng ăn, một lát sau Quảng Dã cũng đi đến.
Đối diện với ánh mắt anh, tay cầm đũa của cô hơi dừng lại.
Hiếm khi chỉ có hai người họ ăn cơm với nhau...
Nếu như là trước đây, Tang Lê nhất định sẽ cảm thấy như đứng trên đống lửa, thậm chí thức ăn cũng trở nên không ngon miệng. Nhưng hôm nay không khí trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều, có lẽ là vì họ dần dần trở nên quen thuộc với nhau hơn.
Tang Lê ngước mắt lặng lẽ nhìn anh ở phía đối diện, lại nhớ đến câu nói của anh ở bãi biển, cô ngay lập tức kiềm chế suy nghĩ, im lặng cầm đũa ăn cơm.
Có thể anh không có ý dư thừa gì đâu, cô không nên tự nghĩ lung tung như vậy...
Hai người tự ăn phần cơm của mình, ít khi nói chuyện với nhau.
Cô tập trung ăn cơm, sau một lúc lâu giọng nam trầm thấp truyền đến từ phía bên kia: "Dì Lâm nhờ tôi gửi lời cho cậu, ngày mai mà rảnh thì có thể đến nhà dì ấy ăn cơm"
“Dì Lâm?”
Tang Lê nhớ ra là dì Lâm nuôi con Samoyed ở cùng tiểu khu, cô ngơ ngác nuốt xuống một miếng cơm rồi ngẩng đầu hỏi anh: "Sao tự nhiên dì ấy lại nói với cậu chuyện này...."
"Lúc dì ấy nhận được đồ chơi mà tôi mua trên mạng cho Nháo Nháo đã nhắc chuyện này với tôi, trước đó cũng từng nói vài lần rồi, nếu cậu thích Nháo Nháo thì có thể ghé qua."
Điện thoại Tang Lê sáng lên, là Quảng Dã gửi tin nhắn: "Đây là số điện thoại của dì ấy."
Cô mơ hồ đồng ý: "Nếu tôi rảnh thì sẽ ghé qua, còn cậu thì sao?"
“Mai tôi phải lên núi một chuyến.”
“Ồ...”
Cơm nước xong, Tang Lê về phòng làm bài tập, Quảng Dã cũng đi lên lầu.
Quảng Dã đi tắm rồi sau đó chơi game trong phòng một lát. Đến gần tám giờ, người giúp việc gõ cửa thông báo: “Tiểu Dã, bà chủ đã về rồi.”
Cũng không biết tại sao, tối nay Quảng Dã lại đặc biệt dặn dò khi nào Tống Thịnh Lan về phải thông báo cho anh.
“Tôi biết rồi.”
Anh đặt tay cầm xuống, suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu mới đứng dậy và ra khỏi phòng.
Ở lầu một, Tống Thịnh Lan vừa mới về, đang chuẩn bị dùng bữa, bà ấy quay đầu nhìn thấy Quảng Dã: “Mấy đứa chơi xong rồi à? Về sớm thế.”
“Bọn con về từ lúc chiều rồi.”
“Tốt lắm, con với Lê Lê ăn cơm rồi đúng không?”
“Đương nhiên là không chờ mẹ rồi.”
Tống Thịnh Lan cười trách móc anh, đi đến bàn ăn ngồi xuống: “Công việc trong tập đoàn đang chất đống đây, dự án Vân Sơn đã đi vào giai đoạn kết thúc, còn thêm kiểm tra từ lãnh đạo thành phố gần đây nên khá bận rộn.”
Quảng Dã dựa vào bàn ăn, cười nhạo: “Đừng để việc kiếm tiền làm hại sức khỏe của mình.”
Tống Thịnh Lan cười: “Vậy sao con không lo mà học giỏi cho mẹ nghỉ hưu sớm đi?”
Quảng Dã ngoảnh mặt đi, lười đáp lại bà ấy.
Tống Thịnh Lan múc canh gà cho mình, chuyển đề tài: “Hôm nay mấy đứa đi đâu chơi vậy? Chơi vui không?”
“Đi ra con rạch thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thật ra chuyến này ra ngoài cũng chẳng phải để du sơn ngoạn thủy.
“Có ai đi cùng không?”
Quảng Dã nói tên, đều là những người mà Tống Thịnh Lan đã biết nên cũng yên tâm: “Sáu đứa chơi với nhau rất tốt, mẹ thấy Lê Lê ít khi ra ngoài, không thể biết nhiều về Vân Lăng được, khi nào có thời gian rảnh hãy cùng con bé đi chơi, để con bé không cảm thấy cô đơn.
Lúc con bé còn học cấp 2 từng bị bắt nạt ở trường nên rất ít bạn bè, vì vậy tính cách của con bé mới hướng nội, nhưng gần đây mẹ thấy con bé thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến, cảm thấy tự do hơn nhiều."
Quảng Dã lười biếng đáp một tiếng, làm bộ lơ đãng nói: "Nhưng hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt, lúc nhận được cuộc gọi từ mợ mình, cậu ấy còn khóc nữa"
“Hả?! Sao lại như vậy?!”
“Con đâu biết, nếu mẹ muốn biết thì mẹ đi hỏi đi.”
“Thế bây giờ Lê Lê sao rồi?”
“Lúc tối về thì không sao rồi.”
Tống Thịnh Lan cau mày: “Đợi ăn cơm xong mẹ sẽ đi hỏi.”
Trước đây sau khi Tang Tĩnh qua đời, Quế Tú Viện nói không chăm sóc Tang Lê nữa rồi bỏ cô luôn, vô tâm đưa Tang Lê về bên Liên Vũ Châu. Tống Thịnh Lan cũng biết đức hạnh của bà ta, cảm thấy dù có cho Quế Tú Viện tiền thì bà ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm, bấy giờ Tống Thịnh Lan mới quyết định đón Tang Lê về Vân Lăng.
Sau khi ăn xong, Tống Thịnh Lan ngay lập tức đi lên lầu hai để tìm Tang Lê, nói chuyện với cô vài câu. Tống Thịnh Lan tế nhị hỏi về sự việc hôm nay, làm Tang Lê ngạc nhiên vì sao bà ấy lại biết được, Tống Thịnh Lan nói là Quảng Dã đã thuận miệng nhắc tới: "Lê Lê, có phải mợ cháu lại nói gì với cháu rồi phải không? Bây giờ nếu có bất cứ chuyện gì, cháu luôn có thể nói với dì, đừng gạt dì giống như trước kia nữa nhé?"
Tang Lê cảm động trong lòng nhưng càng cảm thấy xấu hổ nhiều hơn. Tống Thịnh Lan phải dò hỏi mãi, cô mới nói ra sự thật, mặt cô đỏ bừng: "Dì Tổng, thật ra chuyện này cháu ngại không muốn nói với dì... Dù sao cháu cũng sẽ không bao giờ lấy tiền của dì cho cháu đưa cho người khác đâu, dì yên tâm, việc học của em họ cháu không liên quan gì đến dì cả."
Tống Thịnh Lan thở dài, vỗ lưng Tang Lê: "Số tiền này dì có thể chi trả, không phải vì mợ cháu, mà là vì cháu và bà ngoại của cháu. Dù sao đứa trẻ đó cũng là cháu trai của Tang Tĩnh, dì không hy vọng mợ cháu lại đến làm phiền cháu vì chuyện này rồi khiến tâm trạng cháu thành ra như vậy."
Tang Lê hoảng sợ từ chối liên tục, kiên quyết nói không cần, Tống Thịnh Lan đã đủ quan tâm đến cô rồi, cô không thể lạm dụng lòng tử tế của người khác đối với mình. Hơn nữa, một khi Tống Thịnh Lan ra tay giúp đỡ, Quế Tú Viện sẽ mãi mãi ăn bám lấy bà ấy như quỷ hút máu. Cô tuyệt đối không thể để Tống Thịnh Lan gặp rắc rối như vậy, điều này cũng là mong muốn của Liên Vũ Châu.
Tang Lê cứ liên tục từ chối, Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê, cũng rất đau lòng, nhưng bà ấy chỉ có thể đồng ý: "Bây giờ cháu cứ cố gắng học tốt, đừng lo lắng về những điều này, nếu mợ cháu lại đòi tiền, cháu hãy báo cho dì biết, dì sẽ bàn bạc với bà ngoại cháu xem cần xử lý như thế nào."
Tang Lê đồng ý.
Tống Thịnh Lan xoa đầu cô: "Số tiền tiêu vặt mà dì cho, cháu cứ tiếp tục sử dụng đi, muốn mua quà cho bà ngoại thì mua, đừng có áp lực tâm lý, chuyện này không liên quan đến cháu."
“Vâng ạ.”
....
...
..
Sau khi trò chuyện xong, Tống Thịnh Lan để cho cô tiếp tục làm bài tập và rời đi.
Bà ấy đi ra ngoài thì nhìn thấy Quảng Dã đang lục lọi trong tủ ở phòng khách tầng hai: “Con làm gì thế?”
Quảng Dã quay đầu nhìn bà ấy, lơ đãng nói: "Con tiện thể xuống đây tìm đĩa phim thôi."
Tống Thịnh Lan đi lên lầu, Quảng Dã cầm đĩa phim, một tay xỏ túi, đi sau bà ấy, nhìn về phía bà ấy: "Mẹ nói chuyện với Tang Lê rồi à?"
“Đúng rồi.
“Thế cậu ấy bị làm sao vậy?”
Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn anh, cười xấu xa: “Thế nào? Tò mò à? Giờ còn biết quan tâm đến người khác cơ đấy nhỉ?”
Quảng Dã quay đầu đi, xoa xoa tai trái, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhạo: “Con thuận miệng hỏi thôi, mẹ thích nói hay không thì tùy.”
Tống Thịnh Lan thở dài: “Trước đây mẹ đã từng kể với con rồi, cái bà mợ của Tang Lê đấy, người gì đâu mà không chỉ có nhân cách tệ, hôm nay cô ta còn đến đòi tiền Tang Lê, muốn Tang Lê lấy tiền của mẹ để cho cậu em trai đi học, Tang Lê kiên quyết không cho thì bị bà mợ đó mắng té tát một trận.”
Quảng Dã nghe xong, mày nhíu lại, nhớ đến cảnh Tang Lê hôm nay với đôi mắt đỏ hoe, đáy mắt anh quay cuồng như mực, càng ngày càng đen lại: "Mẹ định xử lý thế nào?"
"Lê Lê bảo mẹ đừng đưa tiền, để hôm nào mẹ nói chuyện với bà ngoại của con bé xem. Dù sao loại người như bà mợ đó mẹ cũng gặp nhiều rồi. Con đừng nhắc lại chuyện này với Lê Lê nữa, tránh khiến con bé buồn lòng, với lại nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, con hãy nói với mẹ, dù sao thì mẹ cũng không thể theo dõi con bé ở trong trường học được."