Nửa tiếng sau, xe đã đến dưới lầu chung cư.
Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã, hơi cong khoé môi: “Tổng giám đốc Quảng, cảm ơn cậu đã đích thân đưa tôi về.”
Quảng Dã nhìn nụ cười của cô, giọng nói hơi cứng lại: “Thuận đường, tôi vừa hay có việc đi ngang đây.”
Tang Lê hơi nhếch môi, thuận theo anh nói: “Ngày mốt tôi sẽ về lại Đài Thông một chuyến, thăm bà ngoại, thứ hai tuần sau sẽ quay lại."
Quảng Dã không nói gì, cô đem túi bánh quy từ trong giỏ xách ra, đặt vào tay anh: “Đây là bánh quy tôi tự tay làm, cậu thử đi, cảm ơn cậu lần trước đã đưa tôi đến bệnh viện…”
Vành tai cô đỏ lên, sợ anh không nhận nên lập tức xuống xe muốn đi.
Nhìn cô lên lầu, Quảng Dã mới bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt lại, anh lấy bánh quy ra, trong lòng ấm áp muốn tan chảy.
Sắp xếp xong công việc, sức khỏe vừa tốt hơn, Tang Lê bay về Đài Thông.
Hơn nửa năm không gặp Liên Vũ Châu, nhìn thấy hai bình hoa của bà ấy, cô vui sướng chạy đến ôm bà: “Bà ngoại..”
“Ôi, Điềm Điềm…”
Gió lạnh bên ngoài thổi qua, Tang Lê cười nắm tay bà, nhanh chóng ôm bà vào phòng cho ấm. Tang Lê cởi áo khoác, nhìn chiếc điều hoà bên cạnh tivi: “Trong nhà mua điều hoà từ lúc nào vậy bà, đúng là ấm hơn hẳn.”
“Cái này à, là trong làng mua đó.
“Làng chúng ta bây giờ rất có tiền sao?”
Tang Lê nhìn thân thể của Liên Vũ Châu, mặc dù Liên Vũ Châu đã già, nhưng xương cốt vẫn còn chắc khỏe, vẫn đi khám sức khỏe định kỳ, không khí ở quê cũng rất tốt, ăn uống cũng khỏe mạnh, nói chung không có vấn đề gì lớn.
“Bà ngoại, đợi vài tháng nữa cháu làm xong việc, xem sẽ đến nơi nào để phát triển, cháu sẽ đón bà qua đó”
“Không cần đâu, bà sống ở đây cũng rất thoải mái..”
“Vậy không được, bà không thể chỉ quan tâm đến bản thân mình, còn phải quan tâm đến cháu nữa, bà phải ở bên cháu thì cháu mới yên tâm, nếu không cháu sẽ nghỉ việc, ở lại Đài Thông với bà.”
“Đang nói bậy bạ gì vậy.”
Liên Vũ Châu gõ nhẹ vào đầu cô: “Được rồi, bà đồng ý với cháu.”
Hai người đi ăn cơm trưa, Liên Vũ Châu hỏi Tang Lê về tình hình của Từ Hiểu, Tang Lê nói vài ngày trước Từ Hiểu có gọi điện cho cô, bây giờ cô ấy vẫn đi theo Trương Tinh làm thêm, một tháng hơn bốn nghìn, cuộc sống cũng ổn định, nhưng Từ Hiểu vẫn chưa hài lòng lắm.
Liên Vũ Châu thở dài một hơi: “Con bé Hiểu Hiểu này quá tham lam rồi, không biết thỏa mãn thì cuộc sống sẽ rất khổ sở.”
Tang Lê mím môi: “Cháu cũng thường xuyên gửi đồ cho cậu ấy.”
“Cháu có thể giúp đỡ nó cả đời sao? Đây không phải là cách giải quyết.”
“Nhà Hiểu Hiểu cũng không khá giả, mẹ con bé luôn ghét bỏ ba con bé vô dụng, trong nhà luôn túng thiếu, bởi vậy Hiểu Hiểu mới muốn sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
“Bà lo nó không chống lại được cám dỗ, dễ đi sai đường, cháu rảnh rỗi thì nói chuyện với nó nhiều một chút.”
"Da."
“Thời gian này cháu ở Vân Lăng thế nào rồi? Có gặp dì Tống và chú Quảng không?”
“Có gặp rồi ạ, còn ăn cơm cùng họ nữa”
Tang Lê nghĩ đến một chuyện, cô dừng lại, Liên Vũ Châu nhìn ra được: “Cháu đã gặp Quảng Dã rồi à?”
Cô siết chặt đôi đũa: “Dạ…”
“Cháu và thằng bé thế nào rồi?”
Tang Lê kể lại chuyện xảy ra giữa cô và Quảng Dã trong thời gian qua, Liên Vũ Châu nghe xong, hiểu ra tất cả: “Đã lâu như vậy rồi, nó vẫn đối xử tốt với cháu.”
Tang Lê gật đầu, Liên Vũ Châu không nói gì thêm nữa.
Ăn cơm xong, Tang Lê không muốn Liên Vũ Châu mệt nên tự mình dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều Tang Lê lên núi tản bộ, nghĩ đến nhiều chuyện thú vị lúc nhỏ, cũng nghĩ đến hình ảnh kỳ nghỉ đông năm đó đưa tiểu đội Phất Nhanh đến đây.
Họ cùng đến suối bắt cá, cùng chụp hình ở rừng hoa đào, cùng xem kịch ở khán phòng, chớp mắt, họ đều đã trưởng thành rồi...
Tang Lê ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, suy nghĩ trong đầu đều đang nhảy múa.
Buổi tối, Tang Lê ngồi ở phòng khách xem tivi và bóc hạt ngô, một lúc sau Liên Vũ Châu cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh bóc cùng với cô.
Hai bà cháu đang trò chuyện, Liên Vũ Châu đột nhiên nói: “Điềm Điềm, nếu cháu còn tình cảm với Quảng Dã thì bây giờ hãy dũng cảm theo đuổi đi.”
Tang Lê sửng sốt, Liên Vũ Châu nhìn cô: “Bà nhìn thấy được, đã sáu năm rồi, cháu vẫn còn thích Tiểu Dã, hơn nữa chắc chắn Tiểu Dã vẫn còn tình cảm với cháu.”
“Cậu... cậu ấy cũng vậy sao ạ?”
“Thật ra cháu có thể cảm nhận được, chỉ là không dám tin, còn nhiều chuyện bà vẫn chưa nói với cháu, thật ra mấy năm cháu ra nước ngoài, mỗi năm Tiểu Dã đều đến thăm bà.”
Liên Vũ Châu nói Quảng Dã là đứa trẻ lương thiện, ấm áp, mặc dù hai người đã chia tay, nhưng Quảng Dã vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của bà ấy.
Anh lo lắng Liên Vũ Châu sống một mình ở quê nếu xảy ra chuyện gì, Tang Lê ở nước ngoài cũng không làm được gì, nên mỗi năm anh đều đến thăm Liên Vũ Châu hai ba lần, còn mua rất nhiều đồ đến. Quảng Dã còn để lại số điện thoại cho Liên Vũ Châu, nếu như bà ấy cảm thấy không khỏe thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, cũng là lần đầu tiên có người về quê đón bà, đưa bà ấy đi khám bệnh.
“Những việc này Quảng Dã không nói cho cháu biết, nhưng đều vì cháu cả.”
Tang Lê nghe xong, cảm thấy mắt mình hơi đau nhức.
Giống như trước đây, anh vẫn luôn bảo vệ cô, “dạy dỗ Tô Bạch Tình” vì cô, cho cô học bồi dưỡng tại nhà, cho cô một phòng tập nhảy...
Từ đầu đến cuối, anh luôn âm thầm đối xử tốt với cô.
“Điềm Điềm, lúc đầu bà khuyên cháu rời khỏi Tiểu Dã là vì cảm thấy gia cảnh của chúng ta không xứng, không được bà nội Tiểu Dã chấp nhận, nhưng mấy năm nay thấy cháu và Quảng Dã khó chịu như vậy, bà rất hối hận vì lúc đầu không bên cạnh ủng hộ cháu, không có gì quan trọng hơn hai đứa yêu nhau, nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, người ngoài sao có thể chia cắt?”
Tang Lê bật khóc, Liên Vũ Châu vỗ vào tay cô: “Điềm Điềm, nếu như cháu muốn ở bên cạnh Tiểu Dã thì hãy cho nó một chút thời gian, nó cũng cần thời gian để gỡ bỏ nút thắt trong lòng, hơn nữa thằng bé ở bên cháu, bà cũng rất yên tâm. Tóm lại là bà luôn ủng hộ cháu, bà cũng mong cháu gái cưng của bà luôn vui vẻ, hạnh phúc.”
Khoé mắt Liên Vũ Châu đỏ lên, sờ đầu cô: “Là thật sự vui vẻ, biết chưa hả?”
Tang Lê dựa vào lòng Liên Vũ Châu, ôm lấy bà ấy, cô gật đầu.
Liên Vũ Châu cười lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, lớn thế này rồi mà vẫn hay khóc như vậy”
Tang Lê cười: “Được rồi, cháu không khóc nữa.”
Buổi tối, Tang Lê nằm trên giường, bên tai không ngừng vang lên những lời Liên Vũ Châu nói với cô.
Tang Lê chợt nghĩ, có khi nào cảm giác của mình đều là sai không.
Quảng Dã thật sự thích cô.
Anh ghen với Quý Hoài, sẽ là người đầu tiên vội vàng lo lắng khi cô bệnh, những lời nói quan tâm nhưng lạnh lùng đó, căn phòng ngủ của cô bị anh khóa lại, còn có bức tranh bị xé đi rồi dán lại, đều là lớp ngụy trang cho tình yêu.
Tang Lê quay người, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ban đầu, anh theo đuổi cô rất lâu.
Vậy bây giờ cô cũng dũng cảm, chủ động theo đuổi lại anh...
Mấy ngày nay, Tang Lê luôn ở quê nhà với Liên Vũ Châu, cô đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Chiều chủ nhật, cô lên máy bay về Vân Lăng.
Về đến Vân Lăng, cô đi đến bệnh viện, lấy báo cáo khám bệnh, bác sĩ nói ngoại trừ dạ dày, cơ thể cô không có vấn đề gì lớn: “Còn nữa, cô quá gầy rồi, là con gái đừng nên mỗi ngày chỉ biết ăn kiêng, sức khỏe là quan trọng nhất, bây giờ sức đề kháng của cô rất kém, rất dễ bệnh.”
Mấy năm nay ở nước ngoài học nhảy, thật sự cô không quá chú ý đến cơ thể mình, tùy ý buông thả, vì nghĩ không quá quan trọng.
Bác sĩ chỉ dẫn rất nhiều, Tang Lê đều đồng ý.
Về đến nhà, cô nấu một ít đồ ăn, chụp báo cáo kiểm tra sức khỏe gửi cho Quảng Dã: [Tôi vừa từ Đài Thông về, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều bình thường.]
Trước đây đều là anh chủ động hỏi cô, vậy bây giờ cô chủ động cũng không sao cả...
Vài phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời.
[ừm, cân nặng khá bình thường.]
Tang Lê xấu hổ, vội vàng chụp cơm tối gửi cho Quảng Dã, bên kia lại trả lời lại: [Ăn cơm nhiều vào, nói chuyện sau, tôi đang xã giao.]
Cô đáp lại một tiếng, hơi thất vọng nhưng vẫn để anh tiếp tục công việc.
Cô đặt điện thoại xuống, dùng tay xoa xoa hai má để tỉnh táo lại, trong đầu hiện ra mấy chữ — Đồ chỉ biết yêu đương.
Làm sao mà cô vừa mới nói chuyện với Quảng Dã là lại biến thành bộ dạng này chứ...
Một lúc sau, Lữ Nguyệt gọi điện thoại đến, hỏi thăm cô về mấy ngày qua, Tang Lê nói chuyện với cô ấy, cũng gửi ảnh cuộc nói chuyện giữa cô và Quảng Dã qua, Lữ Nguyệt xem xong rồi bật cười: “Thật tốt, tớ cảm thấy bây giờ hai cậu giống như bạn bè, tốt hơn trước kia rồi, ít ra không còn căng thẳng như trước nữa.”
Dù sao thì họ giống như hai đường thẳng đã bắt đầu giao nhau, từ từ tham gia vào cuộc sống của nhau.
Luyện nhảy xong, Tang Lê đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm.
Bây giờ ở Vân Lăng đang là cuối thu, mỗi sáng thức dậy đầu gối Tang Lê đều đau nhức, cô đã từng bị chấn thương khớp gối nhiều lần, chỉ cần chuyển mùa hay thời tiết lạnh sẽ cảm thấy mệt mỏi, muốn tăng thêm độ dày của miếng đệm gối.
Ăn sáng xong, cô đến phòng làm việc.
Bởi vì đã dành được suất biểu diễn ở thị trấn nước, ai nấy đều rất vui mừng, buổi trưa Tang Lê hào phóng nói mời cơm, mời mọi người ra ngoài ăn tối.
Quý Hoài âm thầm cười chọc Tang Lê: “Xem ra Quảng Dã không so đo chuyện lúc trước, vẫn để chúng ta giành được suất biểu diễn.
Tang Lê lườm anh ấy: “Không phải chính cậu nói kinh doanh thì đừng nói đến cảm xúc sao?”
“Khá tốt, đối với người nào đó mà nói thì cuối cùng cũng không cần phải ngóng trông ở nước ngoài nữa rồi, bây giờ muốn gặp là có thể gặp được ngay.”
Tang Lê nghe xong, khóe môi hơi cong lên.
Sau giờ cơm, Tang Lê cùng nhóm nhảy đi diễn tập, bận rộn đến hơn sáu giờ tối.
Từng người lần lượt rời khỏi phòng làm việc, cô chỉ ăn một miếng bánh mì, rồi tự tập nhảy cho buổi biểu diễn.
Cô cố chịu đựng cơn đau ở đầu gối, xoay người đá chân, không sợ khổ cũng không sợ đau, tập lại những động tác khó, cố gắng làm hoàn mỹ nhất có thể. Dần dần, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô.
Cô đang tập, có hơi đuối sức, phải xoay người từng bước một, động tác không được chuẩn, khiến mắt cá chân bị trật, cơn đay ngay lập tức lan ra.
Cô đau đến mức thở hổn hển, vội vàng ngồi bệt xuống sàn, nhìn mắt cá chân mình, thấy vết thương như chuyện thường ngày thì thở dài một tiếng. Lại bong gân rồi...
Cô gắng sức chống tay đứng lên, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Sau đó, cô thấy những tòa nhà ngoài cửa kính cũng tối đen như mực.
Cô hốt hoảng.
Tại sao lại mất điện rồi?
Tang Lê cố nén cơn đau, khó khăn đứng dậy đi ra cửa, cầm lấy điện thoại, điện thoại sắp hết pin, sắp tắt nguồn, chiều nay cô chỉ lo luyện tập mà lại quên sạc pin rồi.
Cô cau mày bấm một dãy số điện thoại.
Một lúc sau, đầu dây bên kia nhấc máy, một giọng đàn ông trầm ấm vang lên: “Alo.”
“Quảng Dã, khu Sáng Tạo mất điện rồi, điện thoại tôi cũng sắp hết pin rồi, cậu có thể đến phòng làm việc đón tôi được không, tôi không gọi được xe..”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô pha chút hoảng sợ, Quảng Dã lập tức bỏ viết xuống: “Biết rồi, cậu ở phòng làm việc chờ tôi đi”
Cúp điện thoại, anh đứng dậy, Nhiếp Văn ngồi đối diện nhìn anh, không cần đoán cũng biết: “Là Tang Lê sao?”
"Ừ."
“Cậu ấy... xảy ra chuyện gì sao?” Nhiếp Văn có chút lo lắng.
“Không sao.”
Nhiếp Văn bất đắc dĩ quay đi: “Đi đi, đi đi, không cần quay lại nữa, phần còn lại để tôi và Bác Dương thảo luận tiếp là được rồi.”
Quảng Dã rời đi.
Nhiếp Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhiều năm như vậy, Quảng Dã vẫn bị Tang Lê nắm trong tay.
Ngoài trời tối đen như mực, khu Sáng Tạo lại càng tối hơn.
Sau khi Tang Lê gọi điện thoại cho Quảng Dã xong, cô ngồi tại phòng tập đợi anh.
Cô nhận được tin nhắn, nói rằng đường dây điện ở khu C gần công viên Sáng Tạo bị đứt do đang thi công sửa đường, hiện đang được sửa chữa khẩn cấp, dự kiến sau một giờ nữa sẽ có điện trở lại.
Vốn dĩ mất điện cô cũng có thể tự ngồi xe về, nhưng mắt cá chân lại bị bong gân, đi bộ từ đây đến trạm xe cũng mất hai mươi phút, e là không chịu nổi, sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.
Điện thoại đã hết pin, ngược lại trong lòng cô rất bình tĩnh.
Biết Quảng Dã sẽ đến, tự nhiên cô không thấy lo lắng nữa.
Hơn mười phút sau, cô nghe thấy tiếng gọi bên ngoài: “Tang Lê…”
Là giọng của Quảng Dã.
Cô vội vàng đáp lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, Quảng Dã đã tìm ra cửa phòng tập.
Anh nhìn thấy cô, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Anh bước đến nhìn cô: “Ngồi đây đợi tôi sao?”
“Không phải, chân của tôi bị trật rồi…”
Quảng Dã đến gần hơn, chú ý đến mắt cá chân trái đang bị cô lấy tay che lại, lập tức ngồi xổm xuống, lông mày nhíu chặt lại: “Bị thương rồi à?”
Anh nhìn một lúc, thấy mắt cá chân cô bị sưng khá to, anh nhăn mặt: “Vừa đau dạ dày vừa đau chân, Tang Lê, cậu đúng là không làm ai yên tâm được nhỉ?”
“Thật sự không sao... tập nhảy thỉnh thoảng vẫn bị chấn thương, về nhà chườm đá lạnh là hết thôi, tôi đứng dậy được mà”
Cô dùng sức đứng dậy, Quảng Dã hỏi: “Có thể đi được không?”
“Chắc là được..”
Cô lảo đảo đi vài bước, đến cửa thang máy, cô đang muốn nhảy vào, Quảng Dã bất đắc dĩ cau mày, bế cô lên.
Cơ thể Tang Lê bị nhấc bổng lên, anh bế cô lên rất dễ dàng.
Cô sợ hãi kêu lên, nhanh chóng đặt tay lên vai anh: “Quảng Dã …”
“Nếu nhảy vào thì chấn thương của cậu lại nặng thêm
Cánh tay của Quảng Dã lại càng dùng lực nhiều hơn, vững vàng bế cô đi xuống lầu.
Trong bóng tối mờ ảo, bầu không khí mập mờ khó tả, Tang Lê ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Quảng Dã cúi xuống nhìn cô, giọng nói khàn đặc: “Cậu không phải nên gọi điện thoại cho đồng nghiệp của cậu trước sao? Chắc sẽ có người quan tâm đến cậu đấy.” Tiếng nhịp tim chồng lên nhau thành từng nhịp lên xuống.
Hơi thở đan xen vào nhau, tưởng chừng như cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Tang Lê nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, cắn môi nhìn vào mắt anh, giọng nói ấm áp: “Nhưng vừa nãy, người đầu tiên tôi nghĩ đến chỉ có cậu.